Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 42




Ngoại truyện 5: Giống như người một nhà

Editor: Trịnh Phương.

Beta: Cẩm Yên

―― Kế hoạch thay đổi khó lường, công chúa trọng sắc khinh bạn muốn gấp gáp thành hôn, đại ca đáng thương của ta, cứ như vậy bị tóm chặt, vương triều Ngân Nguyệt thế là mất đi một Vương Lão Ngũ độc thân...

"Thái hậu, chúng ta......" Uể oải nằm trong cung Phi Phượng hai ngày, còn không đi tiễn Thẩm Không Minh, nhưng ta có cảm giác chuyến đi lần này của hắn, cả mấy lời hắn lưu lại cho ta, đều đã khiến tim ta như bị khoét sâu. Ta từng cho là, trên thế giới này không có ai là không mong tình cảm của mình được đáp lại. Cho dù là hiện đại hay cổ đại cũng vậy, nam nhân nào mà không hy vọng nữ nhân mình thích sẽ một lòng một dạ cùng mình? Không riêng gì nam nhân, nữ nhân chẳng phải cũng đều như thế hay sao.

Vậy mà cách hắn đối với ta, thật sự đã khiến ta không biết nói điều gì, ngoại trừ cảm kích, cũng chỉ có thể là cảm kích. Tuy là, hiện tại hắn nhận lời ta, nhưng cũng chỉ là lời hứa suông, miễn là ta còn chưa xuất cung, sẽ không có cách nào để thật sự làm được. Có điều hắn làm như vậy, đã đủ để khiến ta cảm kích rồi.

Người, phải biết đủ, không phải là ai cũng sẽ đối tốt với ngươi vô điều kiện.

Bởi vì lời nói kia của Thẩm Không Minh, đối với việc xuất cung ta bắt đầu càng thêm mong đợi, chỉ có điều, kế hoạch thay đổi thật không theo kịp. Lúc ta đang bận suy tư về vấn đề xuất cung như thế nào, vị công chúa không lúc nào chịu yên kia lại chạy tới quấy rầy ta.

"Phiêu Phiêu, Phiêu Phiêu, ngươi đi nói với đại ca là bây giờ ta muốn gả gấp cho Đoạn Tư Tồn, ta không muốn chờ nữa, không muốn chờ một chút nào, có thế nào ta cũng kệ, ta nhất định phải trở thành thê tử của hắn." Công chúa vẻ đáng thương, vọt vào lòng ta than thở khóc lóc, bù lu bù loa, chết đi sống lại.

Ta không hiểu gì, nhìn Hạ Hầu Lâm vật vã khổ sở, hoàn toàn không biết phải làm sao. Theo lý mà nói, Hạ Hầu Dận cũng đã ngầm ưng thuận cho phép bọn họ qua lại rồi, sao có thể không chỉ hôn? Hay là vì việc Hạ Hầu Lâm làm loạn ngày hôm nay?

Đầu ta đau, vô cùng đau nhức.

"Lâm nhi, làm sao vậy?" Chiu đựng dỗ dành Hạ Hầu Lâm nguôi cơn, ta phát hiện ra những ngày gần đây của ta trôi qua thật nhàm chán. Không có những người trẻ tuổi, tinh thần tràn trề sức sống bên cạnh đã đành, mà càng ngày càng giống bà mẹ của con thỏ nhỏ với mấy tiểu tử kia, ngày ngày đều phải đi thu thập, khắc phục hậu quả cho bọn họ, hừ!

"Hu hu hu, người ta vừa đi gặp hoàng huynh, xin hắn tứ hôn cho ta, thế nhưng đại ca đáng ghét lại nói sắp tới không có ngày lành nào. Lừa người à, chẳng qua là bởi vì khi trước người ta bỏ trốn cùng Tư Tồn ca ca, nên hắn mới muốn chỉnh ta. Người ta đã sớm hỏi người ở Khâm Thiên giám rồi, tháng sau có ngày hoàng đạo, ta muốn cùng Tư Tồn ca ca kết hôn cơ." Hạ Hầu Lâm lớn tiếng gào.

Thì ra là như vậy, ta xoa xoa cái đầu đau nhức, nhìn thần sắc hung hăng của Hạ Hầu Lâm, không nhịn được than thở. Aiz, nói chung ta cũng hiểu được ý nghĩ của Hạ Hầu Dận, hôn sựmuội muội duy nhất của hắn, dĩ nhiên là không thể vội vàng rồi. Hơn nữa, nha đầu kia quả thật thiếu gia giáo, ở nhà mình còn làm càn như vậy, nếu như sang nhà chồng vẫn chứng nào tật ấy, thể diện vua một nước của hắn coi như là mất sạch. Nhưng mà, việc Hạ Hầu Lâm lo lắng cũng có cái lý bên trong, mới vừa trải qua một đợt hòa thân sóng gió, mặc dù may nhờ có Thẩm Không Minh hiểu biết đại cục mới không biến thành một hồi tai họa, nhưng dù sao cũng đã gieo lại bóng ma trong tâm hồn khờ dại của nàng. Nàng là sợ, sợ rằngnếu như mình trở tay không kịp, thì sẽ vuột mất hạnh phúc đã nắm trong tay.

Ta không nhịn được xoa xoa đầu của nàng, than nhẹ: "Cô gái ngốc này, nếu hoàng huynh ngươi thật sự là người lạnh lùng vô tình, thì dù bây giờ ngươi có khóc hết sạch nước mắt cũng là vô dụng, sớm đã trở thành vương phi Tù Ảnh quốc rồi. Nếu hắn có thể tác thành cho ngươi, cũng sẽ không làm ngươi tổn thương nữa. Lâm nhi, ngươi cũng lớn lên trong hoàng cung, nên thông cảm cho tấm lòng của hoàng huynh ngươi một chút”. Nha đầu này… Ta thở dài, bây giờ mặc dù càng hiểu rõ ta càng thêm mong muốn rời xa chốn hoàng cung này, nhưng trong vô thức, lại quyến luyến chút tình thân ấm áp.

Như Nguyệt đáng tin cậy, Hạ Hầu Dận sống tình cảm, Hạ Hầu Du hay làm nũng, Hạ Hầu Lâm ỷ lại, đã biến thành tấm lưới vô hình, chỉ trong thời gian chưa tới nửa năm ngắn ngủi bên cạnh ta, làm ra nhiều chuyện như vậy, khiến trái tim ta ban đầu vốnkhông có bất kì lưu luyến gì cũng bắt đầu bị ràng buộc lại. Nếu như chờ đợi thêm nữa, ta thật sự có thể không chút bận tâm bỏ đi sao? Ta bắt đầu có chút hoài nghi rồi, nhưng ta vẫn phải đi thôi. Chỉ là, xem ra, lần này lại phải trì hoãn nữa rồi.

"Ta biết không phải là hoàng huynh cố ý, ta cũng biết rõ tuy hoàng gia xưa nay vốn vô tình, nhưng hoàng huynh đối xử với ta cùng Tứ ca không giống vậy. Tứ ca nhìn thì cà lơ phất phơ, nhưng là trợ thủ tốt của hoàng huynh, mà ta, mặc dù rất tùy hứng, nhưng ta cũng biết hoàng huynh đối với ta thực sự tốt lắm, bằng không lần này hắn sẽ không giúp ta như vậy. Nhưng, ngươi biết không, ta thật sự vô cùng sợ Phiêu Phiêu ạ. Ban đầu, chính ngươi đã muốn tự giải thoát khỏi cảnh tuyệt vọng ngồi chờ tới ngày chết đi, rồi lại không thể không suy nghĩ cho thể diện hoàng gia mà làm mẫu phi của chúng ta, lúc ấy ta hiểu được ngươi có tâm tình gì, nhưng mà, Phiêu Phiêu, ta thật sự không làm thế được. Nếu ta cùng Tư Tồn ca ca không thể ở bên nhau, ta liền không có cách nào sống tiếp được nữa." Nói xong, Hạ Hầu Lâm lại tiếp tục khóc.

"Đứa ngốc này, hoàng huynh ngươi vốn không mong muội muội duy nhất của hắn đi lấy chồng mất, lại còn tiến hành vội vã như vậy. Khó có ngày ngươi muốn thành thân, hắn đương nhiên muốn phải làm sao nở mày nở mặt một chút. Ngươi ấy, thật quá nóng lòng rồi."

"Nhưng......"

"Được rồi được rồi, ta lát nữa sẽ bàn bạc với Hoàng đế ca ca của ngươi một chút. Lâm nhi, ngươi cũng đã đến tuổi nên lập gia đình, mọi việc đều phải suy nghĩ kĩ một chút rồi mới hành động, biết chưa? Suy nghĩ vì người khác một chút, cũng tự suy nghĩ cho chính mình, không nên cứ có chuyện gì thì liền kích động như vậy." Ta thở dài, Hạ Hầu Lâm ơi Hạ Hầu Lâm, xem ra không giải quyết mọi chuyện cho nàng, cuộc sống tự do của ta sẽ rất khó đạt được.

Hạ Hầu Lâm ôm ta, buồn buồn mở miệng, "Thật xin lỗi ngươi lần nữa... Phiêu Phiêu, ta biết là ta tùy hứng, thế nhưng chuyện này chỉ có ngươi mới có khả năng giúp ta, hoàng huynh chỉ nghe ngươi thôi. Ta biết rõ ngươi rất muốn sớm được xuất cung, nhưng Phiêu Phiêu, ít nhất hãy chờ ta kết hôn xong đã. Ngươi biết đó, chúng ta là bạn tốt, nếu như ngày ta kết hôn mà thiếu ngươi, ta sẽ rất buồn."

"Lâm nhi, ngươi nói cái gì vậy, ta sẽ nghĩ là ngươi không muốn để ta đi đấy." Ta than nhẹ, xoa đầu nàng, nhưng cũng chỉ có vậy, xem cái bộ dạng trẻ con của nàng, toàn bộ đều ỷ lại vào người khác.

"Ta chính là không muốn ngươi đi nha. Mặc dù ta hiểu rõ, ngươi ở lại chỗ này thì sẽ không vui. Chỉ là......" Hạ Hầu Lâm nhìn ta than thở, ánh mắt trong suốt của nàng mang theo ưu thương nhàn nhạt: "Nếu ngươi đi, chúng ta cũng sẽ rất khổ sở, đặc biệt là hoàng huynh cùng Tứ ca, ta muốn bọn họ......"

"Đừng nói nữa. Hạ Hầu Lâm, ta nghĩ ta đã quyết định xong cho tương lai, ngươi có thể không giúp ta, nhưng xin ngươi đừng làm khó ta. Ta biết rõ bọn họ sẽ khó chịu, ta biết rõ ngươi sẽ khó chịu, nhưng Hạ Hầu Lâm, ngươi đã từng nghĩ tới chưa? Nếu như ta ở lại, chờ đợi sẽ ta là chuyện gì? Ngươi biết mình muốn theo đuổi hạnh phúc, nhưng là một khi theo đuổi thành công, ngươi liền quên hết, ta còn phải ở chỗ này tiếp tục khổ sở sao?" Ta cười lạnh đẩy Hạ Hầu Lâm ra. Qua sông đoạn cầu* sao? Đột nhiên, trong lòng lạnh lẽo một hồi, ta phất phất tay chặn lời nàng vốn đang muốn nói ra. Ta hối hận rồi, ta không muốn quản đến nàng nữa, cũng không muốn chuốc thêm phiền phức cho mình nữa.

* Tương tự “Qua cầu rút ván”.

Nhưng Hạ Hầu Lâm lại xông lên ôm lấy ta: "Phiêu Phiêu, Phiêu Phiêu, ngươi đừng như vậy, ta không phải có ý này, thật đấy, ngươi đừng tức giận, đừng bỏ mặc ta, Phiêu Phiêu." Nói xong, vị công chúa này lại khóc nữa: "Ta chỉ là không nỡ, ta không biết nên làm gì, ta muốn tất cả mọi người đều vui vẻ, nhưng ta biết ngươi ở lại sẽ không vui, ta biết chứ, ta sẽ không ngăn ngươi, đừng chán ghét ta... Phiêu Phiêu."

Nàng bên khóc bên lau nước mũi lên người ta, ta triệt để câm nín, vốn là tâm tình vô cùng không tốt, cũng biến thành không phản bác được. Đẩy Hạ Hầu Lâm ra, ta đau đầu phất tay một cái: "Được rồi được rồi, ngươi biết bản thân đồng ý với ta chuyện gì là được rồi. Hạ Hầu Lâm, chuyện của ngươi, ta sẽ giúp ngươi giải quyết, ngươi đi trước đi, cho ta yên tĩnh một chút." Nói xong, ta thở dài, trịnh trọng mở miệng: "Lâm nhi, ngươi là bằng hữu của ta, cho nên, ngươi không được khiến ta thất vọng, có được không?"

Hạ Hầu Lâm lẳng lặng nhìn ta, sau đó gật đầu một cái, ta thở phào nhẹ nhõm, sát tới ôm lấy nàng: "Cảm ơn ngươi, A Lâm, ta biết, để ngươi lựa chọn rất khó, cho nên, ngươi liền an tâm đi làm tân nương, về phần chuyện của ta, ngươi không cần hỏi, không cần lo là được rồi." Đúng, như vậy là được rồi.

Có lẽ từ lúc bắt đầu đến nay đều là do ta sai. Xuất cung, ta chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng ít nhất, có Hạ Hầu Lâm tồn tại, có thể bảo vệ một nhà ta được bình an. Ta cũng là người, ta cũng có lòng riêng, cho nên thật ra, người nên nói xin lỗi chính là ta.

Tiễn Hạ Hầu Lâm, ta phân phó Như Nguyệt đi mời Hạ Hầu Dận tới ăn cơm tối, nhân tiện làm nhiều thêm vài món, sau đó miễn cưỡng tìm một ghế nằm xuống.

Aiz, muốn đòi mạng người ta mà. Bị Hạ Hầu Lâm quấy nhiễu như vậy, toàn bộ kế hoạch của ta đều bị rối loạn, ta buồn bực. Thôi, mặc kệ như thế nào, vẫn nên tháo gỡ đống rắc rối này rồi hãy nói. Hai đứa con trai kia, ta quả thật cũng không có cách nào dứt bỏ dễ dàng như vậy. Con người, đúng thật là rất mâu thuẫn.

Khi trời vừa lên đèn, cả hai nhi tử đều đã đến. Khỏi cần phải nói, Hạ Hầu Du tuyệt đối là tới ăn chực, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng của Hạ Hầu Duật đâu. Bản thân ta có chút nghi ngờ, tiểu tử này giống với hai vị huynh trưởng kia, mọi khi toàn đến chỗ ta ăn trực cơm. Có vẻ như đúng là cơm nhà người khác bao giờ cũng thơm ngon hơn cơm nhà mình.

"Duật nhi đâu?" Vừa ngồi xuống, ta vừa hỏi.

"Ừm, tiểu tử kia nói, hôm nay tám phần là ngươi muốn nói tới hôn sự của Hạ Hầu Lâm, cho nên hắn không đến tham gia." Hạ Hầu Du bĩu môi, trả lời vấn đề của ta.

Ta bật cười, liếc nhìn bọn hắn: "Biết ta muốn làm gì sao còn tới?"

"Dĩ nhiên. Hôn sự của Lâm nhi, sớm hay muộn cũng phải giải quyết. Nha đầu kia, nếu không thuận theo nàng, thật sự sẽ ầm ĩ chết người đấy”. Hạ Hầu Du cảm thán, sau đó nhìn Hạ Hầu Dận một cái: "Hoàng huynh hôm nay đã lĩnh giáo rồi."

Ta gật đầu một cái, vẻ vô cùng thông cảm: "Chỉ là, Hạ Hầu Dận, ta thấy, hay là theo nó đi. Tháng sau dù quả thật cũng quá vội vàng, hôm nay đã là giữa tháng rồi, nhưng ta xem hoàng lịch*, cũng đã hỏi thăm, người ta nói là ngày mười lăm tháng sau là một ngày tốt, mọi người chuẩn bị ngay thì sẽ kịp. Tháng này tuyên bố hôn sự, mau chóng chuẩn bị, ta thấy Lâm nhi rất lo lắng, nàng sợ lại xảy ra vấn đề." Nói xong, ta quay đầu nhìn Hạ Hầu Dận, chờ đợi quyết định của hắn.

* Sách nói về thời tiết, ngày tháng.

Hạ Hầu Dận hôm nay thực trầm mặc, lặng lẽ nhìn ta một hồi lâu, sau đó mới gật đầu một cái, thở dài.

Ta nhìn hắn, có chút đau lòng, nhưng tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống. Kiểu này, coi như là đã giải quyết xong vấn đề của Hạ Hầu Lâm rồi.

"Còn có một việc, ta muốn xuất cung." Ta thản nhiên hạ xuống mi tâm: "Ta muốn tới Tịnh Nghiệp tự bên ngoài kinh thành ở vài ngày, cầu phúc cho Lâm nhi."

Nói xong, ta siết chặt nắm đấm, chờ đợi Hạ Hầu Dận quyết định.

Nhưng, hắn không nói gì, cặp mắt cơ trí kia chỉ an tĩnh nhìn ta như vậy, dường như muốn nhìn đến sâu trong nội tâm của ta.

Mà ta, cũng đang run rẩy, sợ hãi.

"Không cho phép." Cuối cùng, hắn cho ta ba chữ, sau đó dùng một tay bế ta lên, hung hăng ôm lấy, cơ hồ muốn vắt sạch toàn bộ không khí của ta.

"Ta sẽ không để cho ngươi đi, cho dù muốn cầu phúc, ngươi cũng phải ở lại trong cung, ở lại bên cạnh ta, Phiêu Phiêu." Đại nhi tử không kìm được nỗi lòng mà ôm lấy ta. Nói xong, đôi môi nóng bỏng của hắn áp lên môi ta.

Chén trong tay tiểu nhi tử rớt xuống, hắn đau lòng nhìn chúng ta, sau đó xoay người qua chỗ khác.

Một khắc kia, tâm của ta lọt vào địa ngục.

Lần đầu tiên, ta kinh hoàng không biết làm sao.

Làm thế nào đây?