Thái Tử, Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn

Chương 2: Kịch bản này không đúng rồi!




Edit: Nắng.

Chương 2: Kịch bản này không đúng rồi!

Đầu gỗ cũng có chỗ tốt của đầu gỗ, ít nhất Tạ Dao không cần phải thị tẩm, bằng không sáng mai khi vị Thái Tử điện hạ này tỉnh lại, không phải cổ đen sì, thì chính là cổ đau.

Tạ Dao vô cùng có kinh nghiệm trong việc đem người đảo lộn.

Cởi ra hỉ phục đỏ thẫm cồng kềnh, tức khắc mát mẻ hơn không ít, Tạ Dao không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Làm người cổ đại quá khó khăn, trời nóng như vậy, thế mà còn muốn mặc mấy tầng quần áo, điều kì diệu đó chính là thế nhưng y không có bị mất nước mà chết.

Trên bàn bày một ít đồ ăn, có gà,có vịt, có cá,có thịt, còn có cả hải sản!

Vì để duy trì một cơ thể dẻo dai, có thể nói ở đời trước, chế độ ăn kiêng của Tạ Dao vô cùng nghiêm khắc, nếu cần thiết phải bảo đảm năng lượng thì chỉ ăn một ít lòng trắng trứng nhưng cũng không thể ăn quá nhiều……

Mà thân thể này của nguyên chủ quá mức gầy yếu, cần phải vận động rèn luyện nhiều hơn, nhưng bổ sung dinh dưỡng cũng vô cùng cần thiết!

Vì thế Tạ Dao yên tâm hơn, thoải mái buông bụng ăn cơm!

Thời điểm quản gia của phủ Thái Tử tới thu thập, ngạc nhiên trừng mắt nhìn cái bụng tròn xoe của Tạ Dao hồi lâu, lúc đi ra ngoài còn có chút nghi ngờ nhân sinh……

“A đúng rồi, đại thúc, ta còn muốn tắm rửa một cái.” Tạ Dao giơ cái móng vuốt còn đang dính đầy dầu mỡ lên, cười tủm tỉm yêu cầu.

Một yêu cầu nhỏ như vậy chắc là vẫn có thể thực hiện.

Tạ Dao thỏa mãn tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng xong, vừa nằm xuống giường đã ngủ.

_____________________

Lý Dục Hi ở trong phòng của mình sau khi dùng cơm xong, liền hỏi “Thái Tử Phi thế nào?”

Thanh âm vẫn lãnh đạm như cũ nhưng đã bớt u ám hơn.

Sắc mặt quản gia rất đặc sắc.

Lý Dục Hi nhướng mày, hắn rất ít khi thấy được vẻ mặt này của quản gia:“Làm sao vậy?”

Quản gia nghĩ nghĩ một hồi vẫn là thành thật nói ra, “Thái Tử Phi đã ăn hết đồ ăn trên bàn rồi.”

Thật ra Lý Dục Hi cũng không nghĩ tới sẽ có tình huống này, “Không đủ ăn sao?”.

Quản gia, “……” Thái Tử điện hạ, người có phải hay không nói sai trọng điểm rồi?

Đó chính là mười mấy đĩa đồ ăn! Không phải chỉ vài đĩa! Tất cả đều ăn hết rồi! Bụng to đến nỗi giống như phụ nữ mang thai!

Nội tâm quản gia đang rít gào nhưng trên mặt thì đã khôi phục lại dáng vẻ không cảm xúc, “Thái Tử Phi không quản mình ăn nhiều.”

Lý Dục Hi gật đầu, “Có thể ăn là được.”

Còn nuốt trôi, chứng minh tâm trạng người này cũng không tệ lắm.

Quản gia hầu hạ Lý Dục Hi mười mấy năm, đối với biểu tình rất nhỏ trên mặt Lý Dục Hi cũng có thể đoán được bảy tám phần tâm tình của hắn.

“Điện hạ, ngày mai tiến cung diện thánh, có mang theo Thái Tử Phi không?”

Kế hoạch ban đầu là không mang theo Thái Tử Phi, để cho những người đó biết Lý Dục Hi bất mãn với cuộc hôn nhân này như thế nào. Nhưng hiện tại…… Quản gia cảm thấy vẫn nên hỏi một câu.

Không biết nghĩ tới cái gì, một tia sáng nhanh chóng hiện lên trong con ngươi đen nhánh, “Mang.”

__________________

Tạ Dao ngủ đến tận hừng đông mới tỉnh giấc hiển nhiên là vẫn chưa biết vận mệnh của chính mình đã trở thành cái dạng gì.

Mở cửa liền nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của quản gia mang theo vài nha hoàn đang canh giữ ở ngoài cửa, Tạ Dao nhếch môi, “ Đại thúc, sớm.”

Quản gia, “…… Thái Tử Phi điện hạ, ta họ Lương, người có thể gọi ta là Lương quản gia.”

Tuy rằng Đại Huyền Quốc có đế chế nô lệ, nhưng cũng không phải rất nghiêm trọng, hạ nhân vẫn có thể tự xưng là “Ta”.

“Lương quản gia, có chuyện gì sao?” Tạ Dao lập tức sửa miệng rồi cười hỏi.

Cái gọi là duỗi tay không đánh người tươi cười, vẻ mặt quản gia cũng không căng thẳng như vậy nữa.

“Hôm nay là ngày đầu tiên Thái Tử Phi trở thành người của hoàng thất, không chỉ phải đi diện thánh, mà còn phải vào ngọc điệp*, trong một ngày sẽ có rất nhiều chuyện phải làm. Thái Tử đã ở bên ngoài chờ người.”

*ngọc điệp: danh sách biên chép các thế hệ của nhà vua.

Lương quản gia chỉ kém không nói đừng có chậm chạp, thỉnh người mau nhanh lên.

Nhưng mà cả người Tạ Dao đã trở nên choáng váng!

Đôi mắt vốn dĩ to tròn giờ phút này càng lớn hơn gấp đôi!

Cái quỷ gì mà vào ngọc điệp! Cốt truyện có một phân đoạn như vậy sao? Kịch bản này không đúng rồi!

Y chỉ nhớ, đến tận khi nguyên chủ chết thì mới được Thái Tử thừa nhận, sau đó mới vào ngọc điệp! Hoá ra hiện tại y cũng là người chết rồi sao?

Đúng rồi, vị Thái Tử này không thích nguyên chủ, đoán chừng là muốn làm y xấu mặt ở trước mặt hoàng thượng, cùng một ngày khiến cho hoàng đế đem vị Thái Tử Phi mới làm được mấy canh giờ đi chém!

Đúng là một tên Thái Tử nham hiểm!

Giỏi cho chiêu mượn đao giết người!

Tạ Dao không muốn chết một chút nào, ngay lập tức hai mắt khẽ đảo, yếu đuối mà té xỉu trên mặt đất, một cơ hội để phản ứng cũng không cho Lương quản gia.

Lương quản gia lãnh khốc vô tình quay sang nói với hạ nhân, “Trước giúp Thái Tử Phi thay quần áo thật tốt đi, sau đó đưa lên trên kiệu, A Phúc ngươi mau đi truyền thái y.”

Việc này an bài đến rõ ràng, một chút thời gian đều không lãng phí!

Tạ Dao, “……”

Tạ Dao chỉ có thể “ tỉnh lại ” trước khi nha hoàn kịp chạm vào người mình.

Tuy rằng y là một thân nam nhân diện mạo có thừa, nhưng y cũng không có sở thích trần trụi đứng ở trước mặt phụ nữ.

“Ta có thể tự mình làm được.”

Lương quản gia kêu người đưa lên y phục của Thái Tử Phi.

Tạ Dao vừa nhìn thấy, ngay lập tức nghẹn lời.

Nhìn đống phấn son của thiếu nữ trước mắt, chúng vô cùng chuyên nghiệp mà nhắc nhở y rằng, y thật sự đã bị gả đi rồi. Y phục này của Thái Tử Phi rõ ràng là chuẩn bị cho vị trưởng tỷ đã đào hôn kia.

Trong nguyên văn miêu tả nguyên chủ cùng trưởng tỷ tuy rằng dung mạo có bảy tám phần tương tự, nhưng chung quy nam nữ vẫn khác nhau, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.

Nhất là hiện tại còn phải đi một vòng để diện thánh, nếu khi quân trong lời nói…… Tạ Dao cau mày, sớm hay muộn đều sẽ phải chết, thành thật sớm một chút có khi còn có con đường sống.

“Không có y phục nam bình thường sao? Các ngươi lấy cho ta y phục mà Thái Tử điện hạ mặc năm 15-16 tuổi cũng được.”

Lương quản gia khó hiểu, “Y phục của điện hạ cũng không thể tùy ý để người mặc, hơn nữa y phục của Thái Tử Phi cũng phải theo quy định, đương nhiên phải làm theo. Nữ giả nam trang diện thánh cũng không tốt, đây chính là tội khi quân.”

Tạ Dao chỉ vào bộ ngực phẳng lì của mình nói, “Ai nói với ngươi ta là nữ? Thật sự cho ta mặc y phục của Thái Tử Phi sao?, Thái Tử điện hạ mới là khi quân! Mau lấy cho ta một bộ nam trang đến đây!"

________________

Tô Nguyên Tĩnh vẻ mặt vặn vẹo đi tới bên cạnh Lý Dục Hi nói: “Điện hạ, Lương quản gia ngất đi rồi.”

Lý Dục Hi không khỏi kinh ngạc hỏi, “Nguyên nhân?”

Tô Nguyên Tĩnh mặt càng thêm vặn vẹo, trong mắt đầy lửa giận: “Tạ gia khinh người quá đáng! Thế mà xem con của vợ lẽ như trưởng nữ mà gả lại đây!”

Lý Dục Hi vô cùng bình tĩnh nói, “Con vợ lẽ thì thế nào? Con vợ cả thì làm sao? Trưởng nữ...... Lại như thế nào?”

“Điện hạ! Đây chính là nam nhân! Đã không phải là con vợ cả, thế nhưng còn là nam nhân! Rốt cuộc Tạ gia có đem người để vào mắt hay không!” Tô Nguyên Tĩnh vô cùng tức giận! Hận không thể đem tên Tạ Vinh Quý kia tóm lại đây hành hung một trận!

“Ta chẳng qua chỉ là một Thái Tử mất đi chỗ dựa mà thôi, chẳng khác nào hổ mất đi nanh vuốt, còn có gì phải sợ?” Lý Dục Hi nhàn nhạt nói.

Tô Nguyên Tĩnh càng cáu kỉnh hơn, nhưng nhìn qua Lý Dục Hi có vẻ như rất bình tĩnh thoải mái.

Tô Nguyên Tĩnh càng thêm bội phục hắn.

“Đang êm đẹp, tại sao lại nghĩ đến muốn mang tên kia…… Hàng giả đi cùng?” Tô Nguyên Tĩnh không hiểu, vì sao mới một buổi tối, Lý Dục Hi liền thay đổi chủ ý?

Dù sao Lý Dục Hi cũng không phải là loại người hay thay đổi xoành xoạch.

Nhưng hắn cũng không nghe nói tối hôm qua Lý Dục Hi ở tân phòng! Cho nên căn bản không có khả năng sẽ xảy ra việc mê hoặc tâm trí, mà khả năng này cũng sẽ không xuất hiện ở trên người Lý Dục Hi!

“Y là Thái Tử Phi.” Lý Dục Hi nói.

Thanh âm tuy rằng nhàn nhạt, ngữ khí lại chân thật đến đáng tin.

____________________

Đến khi thiếu niên mặc một thân quần áo cũ đi tới, trong nháy mắt con ngươi của Lý Dục Hi nhanh chóng lóe lên.

“Thái tử điện hạ, ta nên xưng hô với ngươi thế nào?".

Nụ cười quyến rũ của thiếu niên đẹp đến khuynh thành, dường như mọi đồ vật trên đời đều mất đi màu sắc, chỉ còn lại nụ cười rạng rỡ của thiếu niên với chiếc lúm đồng tiền.

Đôi mắt xinh đẹp khiến người luyến tiếc dời đi, âm thanh trong trẻo khiến người vui vẻ thoải mái.

“Tên ta là Tạ Dao, ta đến từ một nơi rất xa.”

Diện thánh thì tính làm gì, đánh không chết tiểu cường mới là Tạ Dao y có tính chất đặc biệt!

_____________