Thái Tử, Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn

Chương 5: Hóa ra Thái Tử điện hạ cả




Đang phiền não về việc không có tiền thì vị Thái Tử này liền vội vàng đưa tiền đến.

Tạ Dao nhướng mày, con ngươi sáng ngời, thử nói: “Ngươi không sợ ta đem tiền của ngươi cất giấu cho riêng mình sao?”

Lý Dục Hi mặt không biểu cảm nói, “Tin tưởng Thái Tử Phi sẽ không tham đến nỗi làm cho phủ Thái Tử quá khổ sở.”

Tạ Dao, “……” Tâm tư này cũng quá lớn rồi.

“Ý của quản gia, là ta có thể làm bất cứ điều gì sao?” Tạ Dao thử hỏi lại lần nữa.

Mí mắt của Lý Dục Hi cũng không nâng lên, “Ngươi cũng là chủ nhân của phủ Thái Tử, đương nhiên có thể làm bất cứ điều gì.”

“Bao gồm cả việc vào thư phòng của ngươi?”

“Không thể.”

“……”

Phảng phất cảm nhận được sự châm chọc của Tạ Dao, Lý Dục Hi nói: “Chỉ có thư phòng không thể tiến vào.”

Thật ra Tạ Dao cũng không phải rất muốn tiến vào thư phòng, hỏi như vậy chẳng qua cũng chỉ là muốn nhìn xem điểm mấu chốt của Thái Tử ở nơi nào mà thôi.

“Đi đi.”

Xét thấy vị Thái Tử này cũng rất hào phóng nên Tạ Dao quyết định về sau mỗi ngày sẽ tham thêm một chút.

Nhìn hai vật ở trên bàn, đột nhiên Tạ Dao nhớ tới việc ngọc điệp.

Nhưng nhìn bộ dáng Thái Tử sau khi trở về liền trở mặt, Tạ Dao bỗng nhiên có loại cảm giác.

Dù sao vẫn cảm thấy mình đã bị lừa.

Mà hai vật này chính là để bồi thường đi.

Quản gia gì đó…… Nghe giống như có quyền lực rất lớn, nhưng chung quy y vẫn cảm thấy mình đã bị lừa, xem ra còn bị lừa rất thảm a.

Không đợi Tạ Dao chải vuốt rõ ràng việc quản gia cùng bồi thường có quan hệ gì, Lý Dục Hi đã chống quải trượng rời đi.

Nhìn bộ dáng Lý Dục Hi đi đường gian nan, Tạ Dao lắc lắc đầu, thế giới không có xe lăn …… Thật đúng là bất tiện.

Thấy Thái Tử đối với y hào phóng như vậy, nên y sẽ làm cho hắn một cái xe lăn đi!

Đương nhiên cũng không phải y động thủ, y động mồm động mép là được rồi.

Nhưng mà, khi Thái Tử đi đến cạnh cửa, bỗng nhiên quay đầu lại.

Tạ Dao không rõ nguyên do, liền nhìn hắn.

Chỉ thấy vị Thái Tử điện hạ tuấn mỹ này nở ra một nụ cười tối tăm nói, “Không nghĩ tới ngươi mặc quần áo lúc mười ba tuổi của ta còn rất vừa người, đã vậy mặc còn đẹp hơn cả ta.”

Lời này, chỉ kém không nói rõ là Tạ Dao lùn!

Tạ Dao lập tức đen mặt, một lần nữa xác nhận vị Thái Tử này căn bản là bị bệnh tâm thần rồi!

__________________________

Dưới sự chỉ điểm của Lương quản gia, cảm giác đã bị lừa của Tạ Dao được chứng thực rõ hơn!

Phủ Thái Tử to như vậy, từ việc Thái Tử ăn, mặc, ở, đi lại, rồi đến cơm áo gạo tiền của các hạ nhân, bao gồm trong phủ nuôi bao nhiêu con gà, địa phương nào, an bài người nào quét tước, đều cần Tạ Dao đến quyết định!

“Như vậy sao không trực tiếp thiến ta thành đại tổng quản luôn đi?”

Nghe được những lời nói khủng bố của Thái Tử Phi, khóe miệng Lương quản gia run rẩy một lát, nói: “Thái Tử Phi, kỳ thật đây đều là việc nhỏ.”

Ngay lập tức Tạ Dao liền đem sổ sách cùng ấn tỉ ném vào trong tay Lương quản gia.

“Với ngươi mà nói là việc nhỏ, với ta mà nói chính là đại sự, ta không có tinh lực này, Lương quản gia, ngươi có thể làm thật nhiều, ta trở về ngủ!”

Nói xong lập tức xoay người, ai ngờ……

Đứng bất động.

Một bàn tay thập phần “Ôn hòa” đặt ở trên vai y, Lương quản gia cười đến vô cùng hòa ái.

“Thái Tử Phi nói đùa, tiểu nhân nào có năng lực cùng địa vị này đâu, điện hạ nói, đều giao cho người.”

Lương quản gia đem sổ sách cùng ấn tỉ, vật quy nguyên chủ, thập phần làm hết phận sự đứng ở phía sau Tạ Dao.

Cảm nhận được nội công chân chính, Tạ Dao lại một lần nữa vì tình cảnh bị động đáng thương của chính mình mà chảy xuống hai hàng nước mắt cá sấu.

Vì sao người khác xuyên thư đều có bàn tay vàng đùi vàng, mà y chỉ có một cái máy chém a?

Tạ Dao chỉ có thể căng da đầu, lật xem sổ sách.

Thấy Thái Tử Phi rốt cuộc “Làm chính sự”, Lương quản gia vô cùng tri kỷ kêu hạ nhân mang ghế dựa, quạt hương bồ, trái cây và điểm tâm lên.

Được hầu hạ đến thoả đáng, Tạ Dao cũng không phải người không hiểu phong tình.

Đút một quả nho lớn vào miệng, đã ngọt lại nhiều nước, đây mới chân chính là không bị nhiễm bẩn hay có chất kích thích, Tạ Dao không nhịn được lại đút vài quả vào trong miệng.

Lương quản gia lưu ý một chút, đem thứ Thái Tử Phi yêu thích ghi tạc trong lòng.

Không để ý, Tạ Dao đã xem được một nửa sổ sách, kỳ thật phương thức ghi sổ của nơi này khiến y rất đau đầu, cho dù tính tình y nhẫn nại thì cũng chỉ xem được một nửa.

Xem nước chảy thôi, chứ thật ra cũng không có nhiều vấn đề lắm, trước mắt, y mới chỉ nhìn ra một vấn đề duy nhất đó chính là…… Lãng phí.

Bất quá, trong lúc xem sổ sách, Tạ Dao cũng chuyên tâm suy nghĩ một chút về tình cảnh của chính mình.

Ngay cả một người Lương quản gia cũng đã sâu không lường được, đừng nói trong phủ Thái Tử này còn có một số cao thủ ẩn náu ở chỗ tối, Tạ Dao quyết định sẽ không mạnh mẽ đột phá, trước tiên xem tình huống rồi lại chậm rãi tính toán sau.

Nếu y muốn ở lại phủ Thái Tử một thời gian, một ít cốt truyện không cần thiết kia y phải nhanh chóng bóp chết ở trong nôi.

Y cũng không yếu đuối như nguyên chủ.

Tạ Dao gõ gõ sổ sách, lười biếng nói: “Nếu toàn bộ phủ Thái Tử đều là ta quản, vậy hậu hoa viên của Thái Tử……”

“Hoa viên đã có thợ hoa phụ trách.”

Lương quản gia nói.

Tạ Dao, “…… Không phải, ý ta nói chính là Thái Tử điện hạ…… Thông phòng? Tiểu thiếp? Bọn họ đều xưng hô như thế nào?”

Lương quản gia lập tức vì Thái Tử nhà mình đính chính, “Điện hạ cũng không có thông phòng hay tiểu thiếp.”

Tạ Dao khó hiểu, “ Sao ta lại nghe nói trong phủ Thái Tử có rất nhiều mỹ nhân?”

Lương quản gia bừng tỉnh đại ngộ, “Những người đó đều là do các đại thần đưa lại đây, Thái Tử đều đem bọn họ ném……”

“ Ân?” Tạ Dao nheo lại đôi mắt.

“Khụ khụ!” Lương quản gia không một chút hoang mang, bình tĩnh coi như cái gì cũng không có bại lộ, “Những người đó cả công tử và tiểu thư, tất cả đều được an trí ở tây sương.”

“ A, hả?” Tạ Dao cười như không cười, “ Hóa ra Thái Tử điện hạ cả nam lẫn nữa đều ăn a.”

Khó trách Thái Tử Phi đột nhiên biến thành nam nhân, cũng không có phản ứng gì.

Tra nam!

Tạ Dao nói: “Vậy đi tây sương nhìn xem đi.”

Y có ấn tượng với tây sương, toàn bộ phủ Thái Tử nơi tiêu phí nhiều nhất chính là tây sương, lãng phí nhiều nhất cũng là tây sương.

Còn xa xỉ hơn cả Thái Tử.

Tạ Dao nghĩ đến tất cả số tiền lãng phí đó về sau đều là của y, thịt y liền phát đau.

__________________________

Tin tức Tạ Dao đi tây sương cũng rất nhanh liền truyền tới nơi này của Lý Dục Hi.

Tô Nguyên Tĩnh vô cùng khó hiểu đối với việc Lý Dục Hi đem tất cả quyền quản lý phủ Thái Tử đều giao cho Tạ Dao quyết định.

“Điện hạ, không phải ta nói người, Tạ gia này đem một nam nhân lại đây rõ ràng là không có ý tốt, không coi người ra gì, người sao còn có thể đem ấn tỉ của Thái Tử Phi quan trọng như vậy đưa cho Tạ Dao?”

Ánh mắt Lý Dục Hi vẫn ở trên trang sách nói “ Y là Thái Tử Phi.”

Tô Nguyên Tĩnh nghẹn lại, “Biểu đệ!”

Ngay cả trong những trường hợp chỉ có riêng hai người, Tô Nguyên Tĩnh cũng đều vô cùng tuân thủ lễ nghi, lần này bật thốt lên hai chữ biểu đệ, có thể nói là đã tức giận đến cực điểm!

Cũng không ủng hộ.

Rốt cuộc Lý Dục Hi cũng ngẩng đầu, “ Tình huống của phủ Thái Tử như thế nào ngươi và ta đều biết, huống chi là không đem ta để vào mắt, đem ta làm đá kê chân cho nhiều người đi qua cũng là chuyện có thể xảy ra, hà tất phải để ý?”

Tô Nguyên Tĩnh lại một lần nữa hung hăng nghẹn lại, “Nhưng kia là Tạ……”

Nhận thấy được ánh mắt không vui của Lý Dục Hi, Tô Nguyên Tĩnh không tình nguyện sửa miệng nói, “ Thái Tử Phi kia ở Tạ gia cũng là nổi tiếng yếu đuối, người không sợ hắn bị khi dễ, đem của cải phủ Thái Tử vốn dĩ không giàu phá hư sao?”

Lý Dục Hi nhớ tới đôi mắt đen linh động cất giấu cứng cỏi của Tạ Dao, khóe môi bỗng cong lên đến khó phát hiện ra, “Sẽ không.”

Tô Nguyên Tĩnh nhịn không được trợn trắng mắt, rốt cuộc Tạ Dao đã cho biểu đệ uống canh mê hồn gì vậy!