Thái Tử Không Thích Biến Thái

Chương 129




Kể từ sau buổi sáng ngày hôm đó, Lộ Sinh Nguyên bí mật theo dõi Khúc Dạ suốt ba ngày nhưng lại chẳng tìm thấy được cái gì có thể gọi là "điểm yếu" của người kia. Anh chỉ thấy Khúc Dạ rất được cảm tình của những người xung quanh. Ai cậu ta cũng cười đùa vui vẻ, ai cũng thân thiết được. Vậy mà chỉ riêng với anh thái độ thì hoàn toàn ngược lại. Từ lúc gặp nhau tới giờ ngoài trêu ghẹo thì là cưỡng bức, có lúc nào cư xử bình thường đâu. Đây rõ ràng là phân biệt đối xử. Anh không hiểu kiếp trước mình đã tạo nghiệt gì mà kiếp này gặp phải Tinh Húc rồi giờ là đến tên biến thái này. Tinh Húc ít ra còn có điểm tốt chứ Khúc Dạ…

Đi theo quan sát Khúc Dạ ba ngày, Lộ Sinh Nguyên cảm thấy dường như mình đang bị đối phương đùa bỡn. Cậu ta rất đào hoa, đi đâu cũng thấy trêu ghẹo người khác, hành vi thân mật nam nữ đều có. Vậy thì những việc cậu ta đã làm với anh cũng chẳng khác gì bọn họ. Chẳng qua chỉ là hứng thú nên đùa giỡn cho vui. Huống chi cậu ta còn chưa từng hứa hẹn với anh điều gì.

Tùy tiện trêu ghẹo, tùy tiện lợi dụng, tùy tiện… làm chuyện đó với anh. Anh đã nhủ mình không nên để tâm. Chẳng qua chỉ là lợi dụng nhau. Ban đầu không phải là anh lợi dụng cậu ta sao? Cho nên cậu ta lợi dụng lại cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng anh không phải là quả hồng mềm, tùy tiện để người khác lăn qua lăn lại. Việc bị Khúc Dạ đùa giỡn tình cảm, anh sẽ không tính toán. Nhưng chuyện cậu ta dám nhân lúc anh say rượu mà chiếm tiện nghi thì không thể tha thứ được. Anh nhất định phải trả thù.

Thực tế việc bị Lộ Sinh Nguyên theo dõi ba ngày nay Khúc Dạ đều biết. Anh cũng chẳng có gì phải che giấu, sống đúng với bản thân mình từ trước đến giờ thôi. Anh cũng muốn cho Lộ Sinh Nguyên một mặt khác trong đời sống của bản thân. Nhưng sau ba ngày đó Lộ Sinh Nguyên đột ngột biến mất, thay vào đó cuộc sống hàng ngày của anh xuất hiện một số chuyện kì lạ.

Mỗi ngày đi đường gần như ngày nào anh cũng gặp kiểu tình huống bị bẩn áo quần, ví dụ như đụng trúng một cô nàng đang cầm ly cafe, bị một cậu bé ăn kem va phải, bị nước tạt vào người, có khi lại bị một bà sồn sồn không quen biết hất nước bẩn vào người bởi ghen tuông linh tinh với người có cái tên mà anh chưa nghe bao giờ. Sự việc diễn ra quá thường xuyên nên mỗi lần đi ra ngoài anh đều phải mang theo mình một bộ quần áo sơ cua.

Khúc Dạ tự hỏi mình có phải bị sao quả tạ chiếu xuống hay không mà gặp xui hoài vậy. Ngoài đường đã xui, ở trong nhà cũng không yên. Điện nước mất thường xuyên trong khi những nhà khác ở cùng chung cư lại chẳng việc gì. Dữ liệu trong máy tính có mấy lần đột nhiên mất sạch, may mà anh còn lưu một bản trong usb chứ không là xong đời. Đang đêm ngủ say thì điện thoại đột nhiên réo um lên rồi tắt. Đèn điện trong nhà thì chớp tắt liên tục cứ như có ma.

Thời gian đầu Khúc Dạ đã tính đi coi thầy giải hạn, nhưng sự việc diễn ra lặp lại và thường xuyên quá, lại hầu như liên quan đến đồ điện khiến anh bắt đầu nghi ngờ mình bị "truy sát". Mà thủ phạm của những màn "truy sát" này là kẻ mà ai cũng biết là ai đấy.

Anh đã mấy lần chủ động đến bar tìm Lộ Sinh Nguyên nhưng anh ta đều tránh mặt, thậm chí còn dặn Liên Tĩnh không được cho Khúc Dạ vào. Liên Tĩnh có lần nhắc khéo anh:

"Anh Tiểu Lộ một khi đã muốn truy sát ai thì có chạy trốn ra ngoài vũ trụ cũng không thoát được."

Đến lúc đấy Khúc Dạ đã biết chắc là mình bị người ta trả thù rồi.

Thật ra sau ngày hôm đó, khi suy nghĩ lại Khúc Dạ cũng thấy mình hơi nặng tay. Với một trai thẳng như Lộ Sinh Nguyên đột nhiên bị một tên đồng tính cướp mất đời trai. Trong một thời gian ngắn thì khó mà chấp nhận được. Anh ấy tìm cách trả thù cũng là dễ hiểu. Chỉ là Khúc Dạ không nghĩ cái cách trả thù của anh ấy lại trẻ con như vậy. Anh không thấy phiền phức, ngược lại cảm thấy người này rất đáng yêu.

Dù vậy nếu cứ để mặc thế lâu dần thì sẽ gây phiền phức lớn lắm. Anh vẫn nên tìm cơ hội nói rõ tâm ý của mình cho Lộ Sinh Nguyên biết. Anh không hề đùa giỡn. Anh thực sự nghiêm túc nghĩ đến một mối quan hệ mới với người đó. Nhưng Lộ Sinh Nguyên lại không chịu cho anh gặp mặt. Đây là vấn đề lớn nhất.

Giữa lúc này thì Sử Hồng đột nhiên gọi điện tìm anh nói chuyện.

"Cậu thực sự cho rằng Tinh Húc phản bội cậu à?"

"Em không nghĩ vậy, cũng không muốn tin. Nhưng em lại không cách nào lý giải những hành động gần đây của anh ấy. Cho nên em mới muốn điều tra xem, nhưng hình như anh Tiểu Lộ cũng đang thông đồng bao che cho Tinh Húc."

"Vậy cậu nói với anh chuyện này để làm gì? Anh không có năng lực cũng như phương tiện để điều tra đâu."

"Em biết. Em không định nhờ anh điều tra gì đâu. Em là muốn nhờ anh khống chế anh Tiểu Lộ giúp em. Đừng để anh ấy phá hư việc điều tra của em."

Khúc Dạ sửng sốt nhìn Sử Hồng.

"Sao cậu lại nhờ anh chuyện này?"

"Không phải dạo gần đây anh và anh Tiểu Lộ rất thân thiết sao?"

"..." Đúng là rất thân thiết, đến mức anh ấy đang "truy sát" anh mỗi ngày đây này.

"Anh sao thế? Có phải em không nên lợi dụng mối quan hệ của hai anh để nhờ anh chuyện này không?"

"À, không phải. Thật ra bọn anh không thân thiết như cậu nghĩ. Có vài chuyện xảy ra khiến giữa bọn anh có chút hiểu lầm. Chuyện này anh sẽ giúp cậu. Anh cũng cần gặp anh ấy để giải thích mọi chuyện."

"Thật chứ? Không phải là em làm khó anh chứ?"



"Không hề. Ngược lại anh còn phải cảm ơn cậu vì đã tạo cho anh cái cớ để có thể đến gặp anh ấy đấy."

"Nếu anh đã nói thế… Vậy nhờ anh."

"Ừm. Xong việc mời anh một bữa cơm là được."

"Chuyện đó không thành vấn đề."

...***...

Trong lúc Sử Hồng hẹn gặp nói chuyện riêng với Khúc Dạ thì Tinh Húc hẹn em trai ra ngoài uống cafe.

"Hôm nay là cuối tuần, anh không đi bồi đại tẩu, đến tìm em làm gì?"

"Em còn gọi em ấy như thế em ấy mà nghe được sẽ giận anh đấy."

"Quan hệ của hai người đã như vậy rồi em gọi thế có gì sai đâu. Sớm muộn gì chả phải gọi thế."

Tinh Húc nhẹ lắc đầu cười.

"Anh gọi em ra đây có chuyện gì?"

"Không có việc thì anh không thể gọi em ra đây à? Từ lúc nào mà em không muốn gặp anh trai luôn thế?"

"Không phải. Lát nữa em có hẹn gọi video call với Kỳ Kỳ, nên không thể nói chuyện lâu với anh được."

Tinh Húc sờ cằm nhìn em trai đầy ẩn ý.

"Thời gian xa nhau không lâu nhưng em và cậu ta tiến triển nhanh đấy nhỉ?"

Tinh Thần không trả lời, ngược lại quay qua hỏi:

"Anh đang giấu chị dâu làm chuyện gì vậy?"

"Hả?" Tinh Húc chột dạ.

"Mấy ngày trước A Hồng hỏi em dạo này anh có kể chuyện gì cho em nghe không?"

Tinh Húc thở dài một hơi. Anh cũng đoán được sẽ như vậy. Đến Lộ Sinh Nguyên còn bị em ấy nhờ điều tra anh kia mà, tìm đến hỏi Tinh Thần là lẽ dĩ nhiên.

"À, đúng là anh đang có chuyện chưa tiện nói cho em ấy biết. Đợi qua một đoạn thời gian nữa đã."

"Vậy em sẽ nói lại nguyên văn như vậy cho anh ấy nghe."

"Em đừng có làm khó anh."

"Em theo phe chị dâu."

"..."



Có chị dâu rồi thì phản anh mày hả?

...***...

Khúc Dạ lại tìm đến quán bar XX07 dù vẫn chưa đến giờ mở cửa. Vừa nhìn thấy anh, Liên Tĩnh đã nói:

"Hôm nay anh ấy vẫn không muốn gặp anh đâu."

"Anh ấy có đây không?"

"Ở đây nhưng không muốn gặp anh. Anh ấy khẳng định với em như vậy đấy."

"Hôm nay cậu có cản anh vẫn phải vào. Anh cần phải nói rõ mọi chuyện với Lộ Sinh Nguyên."

Liên Tĩnh sững người nhìn Khúc Dạ một lúc rồi nói:

"Em sẽ giúp anh nhưng anh phải đảm bảo thuyết phục được anh ấy đấy. Anh đã trải nghiệm qua cũng thấy rồi. Em không muốn bị ảnh phong sát đâu."

"Anh biết rồi."

Lộ Sinh Nguyên lúc này đang theo dõi hành tung của Sử Hồng. Theo yêu cầu của Tinh Húc, anh không cần phải theo dõi chi tiết để đảm bảo sự tự do cho Sử Hồng. Nhiệm vụ của anh chỉ là đảm bảo cho khoảng cách của cả hai đủ độ an toàn trong tình huống cần thiết.

Nghe tiếng gõ cửa, Lộ Sinh Nguyên vừa cho miếng bánh vào miệng vừa thuận miệng hỏi:

"Ai đấy?"

"Là em."

Nhận ra giọng của Liên Tĩnh, anh chẳng buồn nhìn qua mà nói tiếp:

"Vào đi."

Ngoài việc duy trì khoảng cách của hai người kia, Lộ Sinh Nguyên còn tự đặt thêm một nhiệm vụ khác cho bản thân là theo sát quá trình trị liệu của Tinh Húc. Bất kì lúc nào cậu ta trễ nãi, anh sẽ ngay lập tức gọi điện nhắc nhở.

Bình thường vào khoảng thời gian này, Liên Tĩnh thường đưa đồ điểm tâm xuống cho anh sau đó nán lại nói chuyện một lúc rồi đi ra. Nhưng lần này Liên Tĩnh đưa đồ xong lại chẳng thấy nói gì, cũng không thấy đi ra. Lộ Sinh Nguyên mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính.

"Tiểu Liên, rốt cuộc có chuyện…" Lộ Sinh Nguyên vừa nhìn thấy người đứng bên cạnh là ai thì sửng sốt: "Sao lại là cậu?"

Lộ Sinh Nguyên nhìn ra phía cửa, thấy Liên Tĩnh ló đầu vào, tay chắp lại ra dấu xin lỗi. Anh nhíu mày, định mắng một trận thì Khúc Dạ nói:

"Anh đừng trách Liên Tĩnh. Là tôi dùng tính mạng ép cậu ấy đưa tôi vào."

"..."

Bộ tưởng đây là phim cổ trang hay gì? Thời buổi này còn bày đặt uy hiếp tính mạng.

* Với một người đến liêm sỉ cũng đem vứt như người nào đó thì chuyện này cũng chẳng có gì lạ.