Thái Tử Không Thích Biến Thái

Chương 14




Tử Lâm rời đi trong sự luyến tiếc của Tinh Húc nhưng cũng khiến hắn yên tâm hơn. Đêm qua hắn đã truyền vào cơ thể Tử Lâm một loại pháp thuật rất mạnh. Với pháp thuật này trong cơ thể bất kì tổn thương nào mà Tử Lâm gánh chịu đều sẽ đẩy hết lên người hắn, ngoài ra còn củng cố thêm sức khỏe cho đệ ấy. Cho đến lúc hắn rời khỏi cuộc đời này hắn sẽ bảo vệ đệ ấy với tất cả khả năng của mình. Năng lực này cũng lấy mất của hắn mấy năm tuổi thọ. Hơn ai hết Tinh Húc nắm rất rõ tình trạng sức khỏe của bản thân. Hắn không còn sống được mấy năm nữa. Nhiệm vụ chăm sóc phụ hoàng và mẫu hậu chỉ đành nhờ cậy vào Tử Lâm.

Sử Hồng vốn là đến thăm Tử Lâm mà cậu nhóc về cung rồi nên hắn ở lại cũng chẳng có ích gì. Hắn quay người bỏ đi, một câu tạm biệt cũng không muốn nói. Tinh Húc định gọi lại nhưng rốt cuộc lại chẳng thốt lên câu. Hắn thở dài quay người bước vào phủ.

“Chuẩn bị kiệu vào cung.”

“Vâng.”

Lần vào cung này của Đường Tinh Húc đã trở thành một trong những đề tài bình luận sôi nổi nhất trong hoàng cung trong một thời gian. Lần đầu tiên thái tử cầu xin cho thế tử Khang vương được trở về kinh thành.

Chuyện thái tử điện hạ không thích thế tử Khang vương thì ai cũng biết dù thái tử không bao giờ thể hiện rõ ra. Thế tử bị đuổi ra khỏi kinh thành mọi người đều chắc mẩm là thái tử phải vui lắm, thế mà thế tử đi còn chưa tới một tháng chính thái tử lại cầu tình xin cho thế tử trở về. Chính Khang vương cũng rất bất ngờ về chuyện này. Lý do mà thái tử đưa ra là Sử Hồng đã rất ngoan ngoãn ở Hàng Châu, không gây chuyện cũng không làm phiền hắn. Một tháng rời xa kinh thành đã đủ để giáo huấn y rồi. Dĩ nhiên cái lý do đó nghe không hẳn là hợp lý lắm nhưng thái tử đã đứng ra cầu tình thì hoàng thượng cũng không nỡ từ chối. Thậm chí người còn rất vui mừng.

Sau khi rời khỏi cung, Sử Tân Vinh không kìm được hỏi Tinh Húc:

“Sao thái tử lại cầu tình giúp Hồng nhi vậy?”

“Khang vương gia không cần phải giả vờ làm gì. Thế tử vốn đã trốn về từ lâu rồi. Cứ để hắn trốn chui trốn nhủi mãi thì phiền lắm, cũng đỡ mất công hắn cứ trèo tường vào phủ ta cho nên ta cầu xin phụ hoàng cho hắn về hẳn luôn cho rồi.”

“Con ta trèo tường vào phủ ngài sao? Thật vô phép quá! Bản vương sẽ về dạy lại con mình.”

Tinh Húc nhếch môi cười.

“Khang vương dạy con đúng là rất hay. Càng ngày thế tử càng giỏi hơn, thông minh hơn, cũng láu cá hơn. Ta càng ngày càng cảm thấy ‘thích’ thế tử hơn rồi đấy.”

“Vậy à? Ha ha. Sau này phải nhờ thái tử điện hạ chiếu cố đến Hồng nhi nhiều hơn rồi.”

“Nhất định.”

Lần đầu tiên Sử Tân Vinh nhìn thấy ánh mắt của Tinh Húc khi nhắc đến con mình lại có cảm giác giống như đang “đe dọa” vậy. Có lẽ bình thường sẽ khiến hắn cảm thấy lo lắng nhưng việc thái tử để cho con mình leo tường vào phủ đến mấy lần như thế khiến hắn cũng cảm thấy vừa lạ lẫm vừa yên tâm. Thậm chí còn có cảm giác hình như thái độ của thái tử đối với Sử Hồng đã bớt lạnh lùng hơn. Không biết là Sử Hồng đã làm bằng cách nào.

...***...



Khi nghe tin chính Tinh Húc cầu tình với hoàng thượng cho mình được “chính thức” trở về kinh thành, Sử Hồng vô cùng kinh ngạc nhưng cũng khá vui mừng. Từ giờ hắn không cần phải cải trang khi ra ngoài phủ nữa, thoải mái biết bao nhiêu. Nhưng khiến hắn kinh ngạc hơn cả là sau đó chỉ một ngày đi kèm với thánh chỉ cho phép hắn quay trở về kinh thành là một thánh chỉ khác lệnh cho hắn đi cùng thái tử đến thành Thiên Ân giải quyết hạn hán kéo dài. Sử Hồng ngạc nhiên hỏi cha mình:

“Sao lại là con đi cùng với Đường Tinh Húc vậy? Có phải cha nói với bệ hạ cho con đi không?”

“Không đâu. Chính là thái tử nói với hoàng thượng đó.”

“Cái gì? Là thái tử.”

Sử Tân Vinh gật đầu. Sử Hồng cắn môi cảm thấy vô cùng khó hiểu. Đường Tinh Húc rốt cuộc có ý gì vậy? Sao tự nhiên lại kéo hắn đi cùng y, hắn có biết gì về việc giải quyết hạn hán đâu. Hay y muốn trả thù, muốn giết hắn tại nơi đất khách quê người. Dù sao tên này muốn giết hắn cũng đâu phải ngày một ngày hai. Nghĩ đến chuyện đó bỗng nhiên Sử Hồng thấy lạnh hết sống lưng.

“Sao thế? Con không vui ư?”

“Con… con cảm thấy không được khỏe lắm. Có cách nào giúp con không phải đi chuyến này không?”

“Không được đâu. Đây là thánh chỉ, không thể tùy tiện sửa đổi được. Con sao vậy? Ta tưởng con thích được đi cùng thái tử điện hạ chứ?”

Nếu là nguyên chủ thì đúng vậy chứ còn hắn thì đang sợ muốn chết. Đi với người này hắn không biết mình sẽ mất mạng bất cứ lúc nào. Nhưng hắn lại không thể nói rõ tất cả những chuyện này với cha mình được bởi sẽ sinh ra khối chuyện phiền phức, còn dễ lộ tẩy thân phận hơn. Hắn nghĩ tốt nhất là mình cứ cư xử như cách của nguyên chủ để tránh bị cha nghi ngờ là được rồi.

“Vâng. Con thích đi lắm nhưng con cũng rất lo. Chưa bao giờ con được ở cùng với thái tử một thời gian lâu như vậy. Đi đến cả tháng lận. Con lo lắm.”

Sử Tân Vinh mỉm cười xoa đầu con trai.

“Không có gì phải lo cả. Đây là cơ hội hiếm có để con có thể gần gũi với thái tử hơn. Việc thái tử chính miệng đề nghị con đi cùng chứng tỏ người bắt đầu có tình cảm với con rồi. Đây là một cơ hội rất tốt.”

Nhìn thấy gương mặt cha thực sự vui mừng khiến Sử Hồng cũng không nỡ làm mất hứng của ông. Hắn cũng tự động viên bản thân mình hiện giờ cũng rất lợi hại, không dễ gì bị tên đó bắt nạt. Hắn và y chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.

...***...

Hai ngày sau đó, Sử Hồng và Đường Tinh Húc lên đường đến thành Thiên Ân cách kinh thành phải đến hơn bốn trăm dặm, đi với tốc độ thông thường cũng phải hơn mười ngày mới đến nơi. Hai người đi chung một xe ngựa, không khí trong xe yên ắng, ngượng ngùng đến kì lạ. Cả một đoạn đường dài mà không ai nói với nhau câu nào. Hai người ngồi ở hai đầu xe ngựa, một người chúi mũi vào đọc sách, người kia thì nhìn chăm chăm ra bên ngoài cửa xe.

Việc Tinh Húc xin với hoàng thượng để Sử Hồng cùng theo mình đến Thiên Ân dĩ nhiên là có mục đích của hắn. Hắn muốn lợi dụng thế lực phía sau của Sử Hồng để bảo vệ mình. Hắn biết Sử Hồng đi lần này Khang vương đã chuẩn bị sẵn một lực lượng ảnh vệ hùng hậu theo phía sau để bảo vệ con trai. Hắn không thể chết vào lúc này được. Hắn còn rất nhiều việc cần phải làm cho đất nước này. Ngoài nguyên nhân này ra thì vẫn còn một lý do khác để hắn làm thế nhưng chính bản thân hắn cũng không lý giải được điều này. Kể từ cái ngày hắn biết mình đánh oan Sử Hồng, trong trái tim hắn bỗng dưng dâng lên một cảm giác rất kì lạ rất khó lý giải. Tận sâu thẳm trong tâm hắn luôn cảm thấy áy náy mong muốn có thể bù đắp cho Sử Hồng một phần nào đấy.

“Ngươi định giả câm với ta luôn đấy hả?”



Sử Hồng lườm mắt nhìn Tinh Húc rồi lại đọc sách, tiếp tục giả lơ như không nghe thấy gì. Nó khiến Tinh Húc muốn nổi điên. Đã là qua ba ngày bọn họ đi ngay cạnh nhau mà không nói với nhau lấy một câu. Thị vệ đi theo hộ tống hai người họ có cảm giác như hai người này hình như đang thi nhau xem ai im lặng lâu hơn vậy, vừa căng thẳng nhưng cũng vừa buồn cười. Rốt cuộc đến ngày thứ tư Tinh Húc đã không thể nhịn nổi. Thà hai người cứ cãi nhau ầm ĩ giống như bình thường còn hơn là im lặng mãi như vậy.

“Vẫn im lặng? Được. Để ta xem ngươi có thể giả câm được bao lâu.”

Tinh Húc vung chân đạp thẳng vào người Sử Hồng đang ngồi ở phía đối diện. Sử Hồng giơ tay lên đỡ được. Ánh mắt tức giận nhìn Tinh Húc.

“Ngươi...”

“Ngươi nói được hả? Ta còn tưởng ngươi câm thật rồi.”

“Ấu trĩ.”

Tinh Húc tiếp tục đạp loạn khiến Sử Hồng không thể ngồi yên được nữa, bắt đầu chống trả. Rồi từ lúc nào hai người cùng đứng lên đánh nhau. Bỗng xe ngựa vấp phải một cục đá lớn gây xóc nặng. Hai người vốn đang đứng trên xe đột ngột vì trận xóc này mà cơ thể đứng không vững, ngã dúi dụi xuống đất.

Khi Sử Hồng mở mắt thì phát hiện bản thân đang nằm đè lên người của Tinh Húc đúng lúc Tỉnh Húc cũng vừa phát hiện ra tình trạng của bản thân. Hai người cùng kinh ngạc kêu lên. Sử Hồng vội vã đứng dậy, tránh xa Tinh Húc ra. Gương mặt cả hai cùng lúc đỏ lựng, ngượng ngùng không thôi.

“Thái tử điện hạ, thế tử, hai người không sao đấy chứ?” Có giọng của Cảnh Điền đứng ngoài hỏi vọng vào.

“Không sao cả. Có chuyện gì vậy?” Sử Hồng liền đáp.

“Xe ngựa bị vấp phải cục đá lớn ạ. Bọn thuộc hạ xin lỗi vì khiến hai vị đại nhân hoảng sợ.”

“Chạy xe cho cẩn thận! Còn vấp lần nữa ta xử cả đám các ngươi.” Tinh Húc bực bội nói.

“Vâng. Đa tạ thái tử tha tội.”

Hai người lườm mắt nhìn nhau rồi cùng hừ lạnh quay đi.

 

T/g: hai người các ngươi không đánh nhau một ngày thì ko nhịn được à?