Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 161




Edit: Do Nguyen

Chuyện người gầy còn không làm được, vậy mà một người mập ú như Thập Lang lại làm rất tốt khiến khán giả vỗ tay không ngớt, Hoàng đế không hề keo kiệt khen thưởng hắn thật nhiều. Có rất nhiều ánh mắt ghen tỵ pha lẫn hâm mộ nhìn về phía hắn khiến Thập Lang đắc ý, chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời cười to, từ giờ ai dám nói hắn không nhanh nhẹn, ai dám nói hắn chỉ biết ăn!

Người sống ở kinh thành không ai ngu cả, bọn họ nhận ra Hoàng đế rất coi trọng thằng mập nhà họ An, cho dù hắn có mập nhưng tương lai tiền đồ vô lượng. Vài gia đình suy tính có nên gả con gái cho hắn hay không, haizz, hắn mập như vậy chắc con gái mình cũng không thích đâu nhỉ, nhưng sống với một thằng mập hôn nhân mới an toàn, không cần lo lắng hắn đi thanh lâu hái hoa bắt bướm, các cô nương thanh lâu mà nhìn thấy hắn đều không dám đến gần, sợ hắn đè chết.

“Sao Hoàng Thượng lại coi trọng Thập Lang?” Hoàng hậu nghĩ không ra “Cũng không phải vì hắn là người nhà của Thập Nhất Nương, chẳng lẽ hắn có chỗ nào hơn người?”

Hoàng đế bắt chước con trai, đưa tay xuống bàn cầm lấy tay Hoàng hậu “An Thập Lang rất có tài, chẳng qua tuổi hắn còn quá nhỏ, nếu không trẫm rất muốn trọng dụng hắn”.

Hoàng đế mỉm cười “Trước khi Phổ Tuệ đại sư bế quan từng cho đệ tử báo với trẫm nói năm ấy có nạn châu chấu, kết quả thật sự xảy ra nạn châu chấu, tình hình cũng không đến nỗi nghiêm trọng vì ta nghe lời Ngài ấy nên đã chuẩn bị trước nhưng vì đại nạn mà sản lượng lương thực bị giảm mất 2 phần”.

Hoàng hậu cũng nhớ ra “Đó là chuyện của mấy năm trước, nhờ công tử Vinh gia nghĩ ra phương pháp mới để gieo trồng, nhờ vậy mới thu hoạch được thêm sản lượng, bù lại tổn thất của nạn châu chấu, sau đó Hoàng Thượng phong hắn làm Thái Thú, hắn viết sách phương pháp gieo trồng mới, à đúng rồi, hắn cho in cuốn sách dạy cách trồng trọt, cuốn sách đó…

“Cuốn sách đó do con trai hắn là Vinh Nhị Lang và An Thập Lang biên soạn lại”. Hoàng đế tươi cười “Lúc đó Vinh Nhị Lang và An Thập Lang chưa đến 14 tuổi, đúng là thiếu niên anh tài. Nhờ họ phân phát rộng rãi cuốn sách này mà từ đó lương thực của Đại Hạ chúng ta lúc nào cũng nhiều hơn gấp ba lần…” Gấp ba lần là khái niệm gì? Là có thể nuôi sống mấy trăm vạn con dân Đại Hạ, củng cố ngôi Hoàng đế của ông ngày càng vững chắc, vì ngôi vị của ông quá vững chắc nên mấy huynh đệ của ông mới nghĩ đến việc ám sát Thái tử, nhờ vậy mà Thái tử có cơ hội gặp Thập Nhất Nương rồi cưới Thập Nhất Nương về nhà, ông cũng nhân cơ hội đó bắt giam mấy huynh đệ kia, dập tắt nỗi lo sau này.

Hoàng hậu không tin nổi “Hoàng Thượng, Vinh Nhị Lang và Thập Lang giỏi như vậy sao không nghe ai nói?”

Hoàng đế cũng bội phục “Là do Vinh gia và An gia muốn như vậy, hai nhà đều nói chúng nó còn quá nhỏ, nổi danh sớm chỉ lo sau này ỷ mình tài giỏi không chịu học hành, trẫm vẫn ghi tạc trong lòng, hai đứa nhỏ càng lúc càng xuất sắc hơn mong đợi của người lớn hai nhà, nghe nói Vinh Nhị Lang say mê nghiên cứu đồng áng, thời gian ngắn nữa thôi Vinh Tuần Phủ sẽ trở về kinh, Vinh Nhị Lang cũng tham gia thi cử, trẫm nhất định trọng dụng hai đứa nhỏ này”.

Hoàng hậu nhìn thấy bộ dạng đắc ý của tên mập cầm đồ vật Hoàng Thượng ban thưởng mà khoe với người nhà, bà buồn cười “Hoàng Thượng chắc chứ? Ta thấy Thập Lang vẫn là đứa trẻ thôi”.

Hoàng đế cười “Thập Lang là người hiếu thuận, đáng yêu, Hoàng hậu không thấy mấy vị phu nhân kia đều nhìn Thập Lang vừa mắt sao?”

………………..

“Thẩm Ngũ à, sao ngươi không biểu diễn đi” An Thập Lang cười nhạo người từng cướp vịt nướng của mình “Ngươi chỉ biết ăn thôi, không biết gì khác nữa, đúng không?”.

“Ta còn nhỏ mà”. Thẩm Ngũ Nương nhẹ nhàng lấy một miếng bánh đưa lên miệng “không giống ai đó vừa già vừa xấu, còn muốn xòe đuôi khoe khoang cho người ta nhìn”.

An Thập Lang trừng mắt “Ta mới 17 tuổi, già đâu mà già, à không, nếu so với nha đầu miệng còn hôi sữa nào đó hình như ta hơi già thật, người lớn tuổi sẽ có trí tuệ và kinh nghiệm, còn mấy đứa con nít thì ngoan ngoãn ngồi xem là được, đã không có tài thì đừng lên biểu diễn, kẻo người ta cười vào mặt”. không biết vì sao, mỗi khi thấy con bé giành ăn với mình, vừa bạo lực vừa mồm mép hắn lại hiếu chiến như được tiêm máu gà, lông lá toàn thân đều dựng đứng như gặp phải kình địch.

Thẩm Ngũ Nương yểu điệu ăn hết miếng bánh cuối cùng, lấy khăn lau miệng rồi cười hì hì “Đúng vậy, ta chẳng có tài năng gì cả, nhưng dù sao cũng lợi hại hơn người nào đó, ví dụ như ta cướp vịt nướng lúc nào cũng thắng, đúng không? Đồ thua cuộc!”.

nói đến mức này Phật Di Lặc cũng không thể ngồi im, Thập Lang nghiến răng nói “Ngươi là con gái, chuyện đấm đá đánh nhau hay ho lắm hả?”

Thẩm Ngũ Nương nhìn Thập Lang tức giận muốn xịt khói, nàng chậm rì rì nói “À, chuyện này cũng chẳng hay ho gì, cướp được vịt nướng mới đáng giá để kiêu ngạo”. Mấy người Tăng thị ngẩn ngơ, Diêu Tam Nương há miệng muốn rớt cằm “Hả? Ngũ Nương, An Thập Lang đánh không lại ngươi hả?”

An Thập Lang muốn hộc máu, “Ai nói ta đánh không lại? Chẳng qua nàng ỷ mạnh thôi, đánh gần còn được, đánh xa thì chỉ có nước khóc”.

“nói có lý lắm”. Thẩm Ngũ Nương đồng ý “Đứng gần vật lộn thì ta thắng, còn đánh xa, kẻ nào có vũ khí lợi hại thì thắng thôi”.

Thập Lang nghẹn họng, đúng là đàn bà và tiểu nhân khó dạy, không muốn nói thêm sợ chọc giận đám phụ nữ đang ngồi nên hắn bỏ đi.

Tăng thị mừng thầm, nàng chưa từng thấy Thập Lang tức giận nghẹn họng như vậy, Ngũ Nương thật lợi hại, càng nhìn càng thấy con bé hợp với Thập Lang.

“Ngũ Nương à…” Tăng thị âm thầm mưu tính, nụ cười trên mặt càng thân thiện “Trong phủ nhà ta, đầu bếp đều do một tay Thập Nhất Nương… à quên, Thái tử phi hướng dẫn, đến Thái tử ăn còn phải khen ngon, đầu bếp này quyết tâm trở thành người nấu ăn ngon nhất Đại Hạ”.

Thẩm Ngũ Nương vội lấy khăn tay lau miệng, nếu chảy nước miếng ở đây sẽ bị mất hình tượng, sau này mà không gả được mẹ nàng sẽ lột da nàng “Muội rất thích Tăng tỷ tỷ, Tam Nương còn là bạn tốt của muội, muội có thể đến An phủ thăm tỷ tỷ không?” không thể nói nàng mê mẩn đầu bếp nhà người ta nên mặt dày đến ăn chực!

Tăng thị cầm tay nàng vỗ vỗ “Muội gọi ta theo cách gọi của Thập Lang đi, à không, nên theo Tam Nương gọi ta là Đại tẩu nhé”.

Tam Nương ngơ ngác “Ta gọi tỷ là Đại tẩu bao giờ? Ta đều gọi là tỷ tỷ mà”.

Đồng đội ngu như heo, Tăng thị bực mình “Sau này muội gả cho Ngũ Lang phải gọi ta là Đại tẩu”.

Đồng đội heo xấu hổ đỏ mặt nín luôn. Đại tẩu tương lai tươi cười nói chuyện với cô bé Thẩm gia tham ăn “Đầu bếp nhà chúng ta làm cá nướng với thịt nướng là ngon nhất, nhờ mấy loại gia vị riêng do Thập Nhất Nương chế ra, mùi thơm bay vạn dặm…”

Thẩm Ngũ Nương không còn biết trên sân khấu đang biểu diễn cái gì, đầu óc và tâm hồn của nàng đã bay theo đồ ăn qua lời kể của Tăng thị mất rồi.

Sân khấu vẫn đang tiếp tục, An Lục Lang và An Thất Lang cùng lên một lúc, hai người cầm đao kiếm đánh nhau, khán giả lại sôi sục hô to cổ vũ, bình thường múa kiếm đều chỉ do một người biểu diễn, nhưng Lục Lang và Thất Lang lại biểu diễn chung là chuyện hiếm thấy, đã vậy còn đánh một cách xinh đẹp ác liệt khiến mọi người thót tim.

Thiếu niên đấu kiếm khí thế hào hùng khiến mấy phu nhân có con gái đến tuổi lấy chồng quay qua nhau thảo luận sôi nổi.

Lúc Lục Lang và Thất Lang rời sân khấu, ánh nhìn của mọi người tập trung hết lên bọn họ, nhìn muốn xuyên thủng quần áo luôn.

“không ngờ Lục ca được hoan nghênh vậy luôn á. Cảm giác thế nào?” An Thất Lang hỏi.

An Lục Lang khó chịu “Bực mình, ta chỉ muốn cưới một cô nương xinh đẹp tuyệt trần, đệ cũng biết đàn ông An gia chỉ được có 1 vợ, không được nạp thiếp cho nên ta nhất định tỉ mỉ lựa chọn, không vội”. nói theo cách nói của Thập Nhất Nương thì An Lục Lang là một trạch nam, hắn có tất cả tật xấu của trạch nam là ảo tưởng sức mạnh, coi mình là nhất, rất thích gái đẹp.

An Thất Lang bĩu môi “Lục ca, không được để mẹ nghe thấy mấy lời này, nếu không…” Mẹ chắc chắn sẽ lấy Liễu Diệp Đao phóng hắn thành con nhím.

An Lục Lang trả lời qua loa “Biết rồi, ta chỉ nói với đệ thôi”.

Lúc nãy Thất Lang nhìn thấy bộ dáng tức giận đối đầu của Thập Lang và Thẩm Ngũ Nương, nghĩ đến điều gì, mắt Thất Lang sáng lên “Lục ca, cô nương đứng phía sau Đại tẩu kìa, hơi nhỏ một chút nhưng rất xinh đẹp, lớn thêm vài năm nữa sẽ thành đại mỹ nhân đó”.

Vừa nghe đến mỹ nhân, An Lục Lang lập tức có hứng thú quay đầu nhìn, sau đó bực mình đập đệ đệ một phát “không được cướp vợ của huynh đệ, có hiểu không hả? Đệ không thấy Thập Lang trước mặt mỹ nhân hưng phấn bừng bừng à? Thập Lang mập như vậy biết đâu chừng là người khó tìm vợ nhất nhà, khó khăn lắm nó mới thích một người, chúng ta không được cướp của nó”.

An Thất Lang không hề thấy Thập Lang hưng phấn gì cả, chỉ thấy Thập Lang tức giận muốn xịt khói “Lục ca, tuy đệ không đọc nhiều sách nhưng huynh đừng gạt đệ, Thập Lang hưng phấn chỗ nào?”

An Lục Lang thở dài, từ từ giải thích “Thất Lang, ta đã bảo đệ phải chịu khó đọc nhiều tiểu thuyết một chút, nếu không sau này làm sao hiểu được tâm lý con gái, Thập Lang với cô bé kia đánh là thương, mắng là yêu, kiểu yêu của hai đứa nó hơi kì lạ một chút”.

An Thất Lang không nói nên lời “Lục ca, huynh viết truyện Thảo Căn tướng quân có nhiều chỗ không hợp lý, nói như Thập Nhất Nương chính là truyện máu chó”.

An Lục Lang bực mình liếc hắn “Đó là do đệ ngu si không hiểu được, Thảo Căn tướng quân của ta rất được khán giả hoan nghênh, nếu không tin đệ đến các quán trà, 10 người thì hết 8 người khen ngợi Thảo Căn tướng quân, Thập Nhất Nương cũng nói ta có hy vọng trở thành tiểu thuyết gia nổi tiếng nhất Đại Hạ”.

“Nhất?... Nổi tiếng nhất?...” Cuốn sách không ra gì lại thành nổi tiếng nhất?

An Lục Lang đắc ý ngửa đầu nhìn trời “Đó là tiểu thuyết dài nhất từ xưa đến nay”.

Nhìn dáng vẻ ngông nghênh của Lục Lang, Thất Lang cạn lời.