Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 25




Edit: Diệp Nhược Giai​

Tư Đồ Tứ Lang hoảng hốt nhìn con nai nhảy bắn đi xa, hoa tươi nở rộ cùng với đàn bướm lượn lập lờ không hợp với thời tiết hiện nay.

“Thật là khó tin, rõ ràng bên ngoài đang là tháng mười hai rét mướt.” Nơi này lại có ánh nắng ấm áp như mùa xuân, ngay cả mấy con gà rừng cũng dường như không sợ người, cục cục kêu lớn nhảy qua nhảy lại.

An Tam Lang cười cười, đến gần hồ nước lớn đang bốc khói mù mịt, “Hai năm trước huynh đã đến đây một lần, chắc nơi này vốn dĩ là một miệng núi lửa lớn, sau đó tuyết đọng lại, bị tan ra thành hồ nước nóng, có lẽ là vì hồ nước nóng mà nơi này bốn mùa đều như mùa xuân, thu hút không ít động vật đến định cư.”

Lâm Nhị nhìn các loại động vậtchạy tới chạy lui, liếm liếm miệng, “Cứ tưởng là năm nay phải ăn lương khô đón năm mới, xem ra không cần phải vậy nữa, thịt dự trữ rất dồi dào nha.”

Tư Đồ Tứ Lang nhìn dược liệutrân quý trên tay, cười cười nói: “Huyết tham cũng chỉ có thể mọc lên ở nơi nóng lạnh giao thoa này, nhưng mấy ai có thể chịu mạo hiểm đối đầu với mưa rền gió dữ và giá rét cắt da bò lên dãy núi cao mấy ngàn thước để tìm nó chứ.” Lần này hắn còn tìm được cả vài đóa tuyết liên trân quý nữa, vừa vặn có thể đưa cho nương và tỷ tỷ dùng, ánh mắt Tư Đồ Tứ Lang tràn đầy cảm kích nhìn An Tam Lang, nhưng cũng không nói ra lời cảm ơn nào, hiện tại hắn còn chưa có năng lực gì, không phải thời điểm để báo ân.

An Tam Lang thản nhiên cười cười, ánh mắt hiện lên vẻ rầu rĩ, tuy Tư Đồ Tứ Lang không nói, cũng cố gắng giấu diếm, nhưng sao hắn lại không thấy được thi thoảng Tư Đồ Tứ Lang lại xoa xoa ngực, cả tiếng hít thở càng lúc càng nặng nữa. Thời tiết khắc nghiệt này còn phải kéo dài thêm ít nhất hai tháng, băng trên đỉnh tuyết sơn quanh năm không tan, hai tháng sau làm thế nào để rời đi cũng là một vấn đề lớn, hy vọng nơi bồng lai tiên cảnh này có thể điều trị cho Tư Đồ Tứ Lang khôi phục lại trạng thái tốt nhất.

Hắn biết những người quen sống ở vùng đồng bằng khi lên cao nguyên sẽ buồn ói, nghiêm trọng hơn là có thể bị ù tai chảy máu mũi. Tư Đồ Tứ Lang có ý chí mạnh mẽ, công phu cũng không tệ, nhưng vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa bệnh nơi cao nguyên cũng không liên quan gì đến chuyện công phu có cao hay không, hy vọng hai tháng này sẽ thuận lợi.

**********************************

“Cũng sắp đến lễ mừng năm mới rồi, sao ca ca vẫn còn chưa về chứ.” Thập Nhất Nương nhìn gió tuyết bên ngoài, nói thầm.

“Bọn họ phải đợi tuyết tan rồi mới về được.” Thập Lang biết những chuyện mà An Tam Lang đã trải qua khi tìm huyết tham hai năm trước, nói, “Tuyết lớn như vậy, bây giờ bọn họ mà về thì cũng không an toàn.”

“Ca ca và Tư Đồ đại ca thật đáng thương, không biết năm nay bọn họ phải đón năm mới ở nơi hang hốc nào nữa, cả mấy người ông nội và cha nữa, cuộc sống ở quân doanh nhất định không được tốt, lần trước Ngũ Lang ca viết thư bảo bánh trong quân doanh cứng đến mức có thể làm đá chọi người.” Thập Nhất Nương thở dài nói.

Thập Lang vừa nghe lập tức đồng tình: “Hay là, Thập Nhất Nương, chúng ta lại làm thêm một ít thịt khô đưa đến đó đi.” Thịt khô mà Thập Nhất Nương làm không có cứng như đá giống người khác làm, thịt khô ngũ vị hương nàng làm rất mềm, càng ăn càng thơm, cho dù là người già cũng có thể ăn được. Lúc đang làm hắn đã lợi dụng ăn qua không ít, cả thịt vụn nữa, trộn với cơm cũng ngon làm bánh cũng ngon, đều là mỹ vị cả.

Thập Nhất Nương cười cong mắt, liên tục gật đầu: “Đúng vậy, làm cả thịt khô nữa, Thập Lang ca cũng đến giúp đi.”

Có lẽ là do sắp đến lễ mừng năm mới mà trong nhà tích trữ rất nhiều đồ ăn, thịt thà gì đó không hề thiếu thốn. Mọi người trong nhà đều bắt tay vào làm thịt khô thịt vụn, dù như vậy, thịt khô thịt vụn làm theo phương pháp bí mật của Thập Nhất Nương vẫn là cung không đủ cầu, vì An nguyên soái dứt khoát đem nó ra làm phần thưởng, nên một đám binh lính chảy nước miếng tí tách vô cùng dũng mãnh đuổi đánh kẻ địch. Xông lên! Vì thịt khô thịt vụn!

Ngoài ra, bánh dày Thập Nhất Nương làm cũng rất tuyệt, bánh dày trắng tinh vốn dĩ cứng ngắc, nhưng ngâm qua nước ấm xong đặt lên lửa than nướng, cả chiếc bánh dày liền phồng lên, vừa mềm vừa dẻo, ăn bao nhiêu cũng không thấy ngán, ăn cùng với nước đường lại càng ngon nghẻ, không hề thua kém bánh trôi. Mấy huynh trưởng và trưởng bối khen không dứt miệng, An nguyên soái lại cảm thấy nên xin chiến công cho cháu gái nhỏ của mình, bánh dày này vừa thuận tiện mang theo mà phương pháp nấu nướng lại còn đơn giản, mùi vị thơm ngon, làm quân lương rất tốt nha.

*****************************

Năm mới tết đến, đi cúng bái ở từ đường là chuyện không thể thiếu, tiểu trắng mập là nam nhân duy nhất ở nhà của An gia, liền dẫn đầu tế bái tổ tiên.

Tiểu trắng mập làm người đứng đầu nhà tay tổ phụ, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình như trở nên cao lớn hơn, vì vậy hắn cố gắng tạo ra một không khí trang nghiêm, nhưng khi thấy Tôn thị con cháu đời sau là một quả cầu thịt béo ú như vậy, bà cảm thấy vô cùng có lỗi với tổ tiên An gia.

“Heo thật béo!” Thập Nhất Nương cảm thán nhìn heo nướng vàng óng đặt trên bàn cúng, heo này béo một cách quá đáng rồi, đúng là hiếm thấy.

Tiểu trắng mập mặc một thân đồ cát phục nhỏ giọng nói, “Muội muội, cho dù muội có đói bụng thì cũng không thể cắn đâu đấy, đây chính là đồ cúng cho tổ tiên.“

Thập Nhất Nương trề môi, “Muội cũng không phải là huynh, hơn nữa con heo này béo như vậy, nhiều mỡ lắm. Nếu làm heo nướng thì tốt nhất vẫn là nướng heo sữa, ăn cực thơm, chứ mấy con già thế này thì vị ăn không ngon nữa.”

Tiểu trắng mập cũng đồng ý, “Đúng vậy, cho nên heo này nướng lên chủ yếu là để tế bái tổ tiên và làm quà biếu, chúng ta chỉ ăn tượng trưng vài miếng thôi, còn lại hoặc là chia cho hạ nhân hoặc là phát cho người nghèo.”

Thập Nhất Nương tỏ vẻ đã hiểu, cái này cũng giống như chuyện phát đồ tết vào năm mới vậy.

“Vậy mấy người nuôi heo có thể được lợi rồi. Đúng rồi, muội nghe nói bình thường người ta bày mâm cúng tổ tiên chỉ có mỗi cái đầu heo mà thôi, do thịt heo rất quý nên chỉ dùng đầu heo thôi sao? Chỉ có mỗi cái đầu heo đón năm mới thì không phải là cung không đủ cầu sao?”

“Cũng không hẳn.” Thập Lang nói, “Chúng ta tế bái tổ tông vẫn có thói quen cúng nguyên con, không giống người khác chỉ cúng mỗi cái đầu heo, để bữa nào huynh lật gia phả ra xem thử xem có tìm ra nguyên nhân không. Đầu heo quẳng ra ngoài trời tuyết thì muốn để bao nhiêu ngày cũng được, cho nên có rất nhiều người mua đầu heo từ năm trước trữ sẵn vì sợ đến tết không mua được, nhưng người nuôi heo không ít, cho dù đến tết heo quý hơn so với bình thường một chút nhưng vẫn không đến nỗi nào.”

Thập Nhất Nương sờ sờ cằm, có chút khó hiểu, thịt heo không cao quý giống như thịt dê, vậy vì sao tế bái không cúng dê mà lại cúng heo chứ.

“Chắc là do heo rất bự, nhìn đập vào mắt hơn. Nghe nói người xưa rất sùng bái sức mạnh của lợn rừng trâu rừng, cho nên hồi xa xưa khi mới bắt đầu, người ta hay cúng đầu heo hoặc đầu trâu. Nhưng trâu rừng rất hiếm, hơn nữa trâu phải để lại để cày ruộng không được phép tùy ý bắt giết, chắc vì thế nên mới chỉ có thể dùng đầu heo đi.” Thập Lang nói không được chắc chắn cho lắm.

Phương thị khụ một tiếng, Thập Lang vội vàng đứng thẳng người lại chờ nghi thức bắt đầu.

Tôn thị ôm lấy Thập Nhất Nương đang ngồi trên ghế đi theo phía sau Thập Lang. Ừ, nặng hơn rồi, Tôn thị vô cùng vừa lòng, da mặt của nàng cũng mịn màng hơn trước rồi, thịt mềm mềm non nớt, giống như một quả táo chắc nịch mọng nước. Phương thị Tôn thịyêu thích không buông tay, thường xuyên nhịn không được mà xoa nắn.

Tóm lại Thập Nhất Nương có thể tỉnh lại đều nhờ tổ tiên phù hộ cả, lát nữa nhất định phải bảo nàng dâng hương cho tổ tiên An gia.

Thập Nhất Nương nằm trong lòng Tôn thị, dáng vẻ nghiêm túc nhìn một rừng bài vị trước mắt. Tổ tiên An gia sinh sống ở tây bắc đã hơn hai trăm năm, những thế hệ cha ông trước thời An nguyên soái đều theo nghiệp văn là chính, cho đến khi An gia bị người Hồ giết hại đến mức gần như bị diệt tộc, chỉ còn lạiAn nguyên soái cùng một vị tộc thúc, thù hận khắc vào trong máu thịt của An nguyên soái, vì vậy ông bỏ văn theo võ quyết sống mái một phen với bọn người Hồ.

Nhìn gia phả thấm đẫm máu tươi, hai trăm người An gia bị tàn sát, trong đó có cả đứa nhỏ chưa được đầy tháng……

Thập Nhất Nương sờ sờ ngực, cảm thấy máu mình nóng lên, là vì nàng cũng là người An gia sao, nàng cảm giác được sự phẫn nộ cùng oán hận như khắc vào xương mình……

Đồ ăn đón tết chắc chắn là vô cùng phong phú, lắm thịt lắm cá, mỗi ngày béo thêm ba cân không phải là chuyện không thể, vì thế Thập Lang tham ăn lại béo núc ních thêm vài vòng, cả người giống một quả cầu thịt tròn lẳn.

Thập Nhất Nương hớn hở nhìn từng mâmthức ăn ngon được bê lên, thịt heo ướp tỏi hấp, không tệ, chỉ là hơi béo chút thôi. Thịt dê hoàng kỳ (1)? Thật ra chính là canh thịt dê hoàng kỳ thôi, mùa đông ăn thịt dê là hợp nhất, canh nóng hôi hổi uống rất sướng.

(1) Hoàng kỳ: là rễ phơi hay sấy khô của cây hoàng kỳ, là một vị thuốc đông y.

Khiến Thập Nhất Nương phải sợ hãi than lên chính là một món ăn gọi là ‘hồn dê chợt mất’, sau khi làm sạch ngỗng và dê, làm lông moi nội tạng, rồi nhét gạo nếp và thịt đã được nêm nếm gia vị vào trong bụng ngỗng, sau đó lại nhét ngỗng vào trong bụng dê, đem nguyên con dê đi nướng, cuối cùng lấy con ngỗng ra ăn. Nhưng đây là cách ăn của mấy người thích khoe khoang trong kinh thành, còn người An gia thì thịt dê này nọ cũng ăn tuốt luốt, nếu chỉ ăn con ngỗng thôi thì quá xa xỉ đi. Người bên nhị phòng An gia ai nấy đều thích ăn ngon, những món ăn của bọn họ khá là tinh xảo, nhưng điều đó không có nghĩa là đi lãng phí thức ăn, đó là lý do vì sao An Nhị gia và Thập Lang tham ăn đã cải biến đi một chút, cho nên thịt dê nướng bên ngoài ăn cũng vô cùng ngon.

Tết đến chỉ có ăn ăn và ăn, Thập Nhất Nương cười tủm tỉm chờ. Tuy bây giờ mấy món nàng ăn vẫn phải ít dầu ít muối, nhưng Hồ đại phu nói dạ dày nàng không có vấn đề gì nữa, ăn nhiều chút cũng không sao. Phương thị chia cho nàng vài miếng thịt dê, đương nhiên không thể thiếu phần thịt ngỗng ngon nhất, ngoài ra còn có nửa chén xôi trong bụng ngỗng. Nói là nửa chén nhưng thật ra cũng chỉ có vài miếng, bởi vì chén của nàng được chế tạo đặc biệt, nhỏ cực kỳ luôn!

Thập Nhất Nương oán thầm, ai bảo con nít thì phải ăn chén nhỏ chứ, điều này không công bằng chút nào!

An Tam Lang an ủimuội muội, “Thập Nhất Nương, chờ khi nào muội khỏe hẳn thì sẽ được ăn, hơn nữa xôi tuy ăn ngon nhưng không dễ tiêu, ăn bột la được không?”

Bột la? Thập Nhất Nương tò mò, đến khi cơm được bê lên thì mới hiểu, đây không phải là cơm nắm hoa quả sao? ‘Hồn dê chợt mất’ tuy ăn ngon thật, nhưng giống với thịt dê nướng, thịt heo và canh thịt dê, đều vô cùng béo, còn cơm nắm hoa quả có vị thanh đạm chua chua, hơn nữa còn có rau quỳ trộn trong đó, rất tốt cho tiêu hóa. Thập Nhất Nương không khỏi cảm khái về năng lực của An nguyên soái, ngày tết mà vẫn có hoa quả làm cơm nắm, lại còn có rau tươi mà ăn, thật sự rất hiếm có.

Ngoại trừ mấy món chính này, trên bàn còn bày quýt, hồng, mấy loại hoa quả được lưu trữ tốt từ mùa thu, cùng với món điểm tâm gọi là cự thắng nô, thật ra chính là bánh rán, bột mì với mật và mỡ dê, trên mặt rắc thêm một ít hạt mè. Thập Nhất Nương ăn thử một khối nhỏ, cũng khá được nhưng vẫn không bằng bánh rán,lại còn hơi bị ngấy quá. Thập Nhất Nương đã ăn quen mấy món điểm tâm ở hiện đại, cảm thấy sơn dược cao ăn buổi sáng vẫn ngon hơn. Vì thế nàng dồn hết tinh lực tập trung ăn món cơm nắm hoa quả, tuy gọi là cơm nắm, nhưng vẫn dùng thìa để ăn, chung quy mọi người vẫn cảm thấy dùng tay bốc có vẻ hơi thô bỉ.

Thập Nhất Nương cầm thìa ăn từng miếng từng miếng cơm nắm ngon lành, đôi mắt bắt đầu cong lên như trăng rằm. Thập Lang thì lại càng không cần phải nói, chỉ thiếu nước chưa cắm luôn đầu vào trong mâm thôi. Phương thị cùng Tôn thị tuy thấy đồ ăn ngon nhưng không dám ăn tùy ý, chỉ sợ ăn xong lại hối hận, chứ nếu mà ăn lung tung thả cửa như hai tên tiểu tham ăn kia, thì sau đó chắc chắn phải càng thêm cực khổ mà tập thể dục.