Thái Tử Phi Tối Cao

Thái Tử Phi Tối Cao - Chương 29: Mệnh phượng hoàng




Trận pháp kia tuy phạm vi nhỏ nhưng rất được việc, giết được mấy con liền. Ta rất hưng phấn vỗ tay liên hồi. Được một lúc, Tuyết Thần mới ngừng tiếng đàn, quay sang nói với ta đang nhìn đống hươu mà nước miếng chảy ngập đất :

“ Ngươi từ đâu tới đây?”

“ Phụt!” Ta sặc nước miếng, cười gượng gạo nhìn tiểu thúc thúc, vẻ mặt ngây thơ vô tội “ Thúc nói vậy là ý gì? Ta đương nhiên là từ Tử quốc rồi!”

“ Không phải! Thân thể này rõ ràng là của Công chúa Ngọc Nhi, nhưng… ta lại cảm thấy hoàn toàn khác hẳn. Nói đi, ta cũng không làm gì ngươi, chỉ là muốn xác minh lại vài chuyện…”Giọng của Tuyết Thần nhỏ dần, dường như có chút thâm trầm làm ta thấy xa cách, ngồi gần nhau chỉ cách có mấy centimet lại như cách xa ngàn dặm. Hắn đã nói như vậy, giấu đi cũng không được nên đành nói thẳng :

“ Vương gia đã nói vậy, ta cũng không giấu diếm làm gì. Được, ta tên thật là La Thiên Di, là người từ tương lai vô tình trở về đây.”

“ Vậy sao?” Tuyết Thần nhếch miệng cười tự giễu, không biết là đang chế giễu ai? Là ta hay là hắn?

“ Vì sao lại cười?” Ta không nhịn được lên tiếng hỏi, chuyện này thì có gì đáng cười?

Tuyết Thần vuốt ve những sợi dây đàn, hờ hững nói :

“ Cao nhân dạy ta là ai, ngươi có đoán được không? Là một tiên nhân”

“ Cái gì? Tiên nhân? Ngươi đang chém gió hay kể chuyện cười vậy! Trên đời này đào đâu ra mấy người đó!?” Ta trợn mắt không dám tin. Cho xin đi, lẽ nào tên này cũng từ thời hiện đại tới, do mê truyện mê game nên thành thế này?

Hắn không để ý đến mấy lời thắc mắc của ta, vẫn tiếp tục nói , thần hồn đã phiêu về phương nào, chỉ còn thân xác ở đây :

“ Nếu không, vì sao ngươi lại có thể về đây? Nhập vào người của Thất Công chúa? Là ý trời, là thiên mệnh. Tiên nhân chán ghét cuộc sống tẻ nhạt nơi Cửu Trùng Thiên, nên mới xuống núi sống. Năm đó ta vô tình đi ngang, bị thương được cao nhân cứu giúp. Như thế nào cao nhân lại nói ta có duyên, muốn dạy ta trận pháp, thu ta làm đệ tử. Người từng tiên đoán, Hương quốc đời thứ 156, cũng là bây giờ, nhất định sẽ xuất hiện tài nữ, đưa Hương quốc trở thành cường quốc, đứng đầu thiên hạ. Tài nữ là từ một thời không khác đến, mang sẵn mệnh Phượng Hoàng, đời này kiếp này chỉ có thể là Mẫu nghi thiên hạ, chưởng quản lục cung, sóng vai cùng Hương quốc Hoàng đế ngắm nhìn giang sơn vạn dặm. Ai có được nàng, nhất định là Hoàng đế. Thế nhưng, nàng có một vận mệnh”

“ Vận mệnh? Đó là cái thứ của nợ gì vậy? Nghe ảo thế ~” Ta vẫn bán tin bán nghi không tin. Cái gì mà Phương Hoàng? Cái gì mà Mẫu nghi thiên hạ? Ta mà có mệnh Hoàng hậu sao? Nực cười!

“Vận mệnh đó, chính là ta, Thế Hiên, Tử Thuần.”

“ Thúc nói rõ hơn đi”

“ Ngươi có biết vì sao lại dễ như vậy mà gặp được Thế Hiên? Được hắn sủng ái? Có biết vì sao lại gặp được Tử Thuần? Khiến hắn động tâm? Lại gặp được ta? Đó là do vận mệnh. Ba người này đối với ngươi, đều vô cùng quan trọng, ba người này bất luận thế nào, dù muốn hay không muốn đều bị ngươi thu hút, không ngừng muốn để ngươi bên cạnh. Thế nhưng, ngươi chỉ có thể chọn một, phải đích thân giết hai người còn lại, nếu không thì cả ba đều chết, ngươi cũng khó có thể toàn mạng”

“ Ồ? Nói vậy, thúc cũng có cảm tình với ta à? Ai yo, xem ra số ta cũng may quá, được nhiều mỹ nam theo quá nhỉ”

“ Là do vận mệnh” Mặt Tuyết Thần thoáng đỏ.

Ta cười phá lên. Hóa ra mỹ nam được mệnh danh mặt lạnh ở thời cổ đại này cũng chỉ đến thế thôi! Hô hô hô ~~

“ Sau này đến thời điểm đó, ngươi sẽ hiểu thôi. Dục vọng của nam nhân, khó có thể lường được. Ngươi nên cẩn thận với Tử Thuần” Tuyết Thần đứng dậy, phủi nhẹ vạt áo không một nếp nhăn. Bấy giờ ta mới để ý, hắn vận trường bào màu xanh lục rất đẹp, rất nhẹ nhàng, phiêu dật anh tuấn vô cùng. Khác với Hiên, chàng lại vận một cẩm bào màu vàng rực rỡ , khí thế bức người, uy phong lẫm liệt.

Ta ôm số hươu cùng Tuyết Thần đi về. Trong lòng vẫn không hiểu vì sao Tuyết Thần đã nắm được huyền cơ, mà còn không thể tránh? Hay là càng tránh càng ứng nghiệm? Hoặc giả… chuyện hắn gặp được tiên nhân, biết được huyền cơ, cũng là thiên mệnh. Còn vì sao hắn muốn có được ngôi vị, thì lại càng khiến ta đau đầu. Nhìn hắn chẳng giống như một người mưu cầu đoạt vị chút nào!

Ngọc Uyển Thanh thấy ta cùng Tuyết Thần trở về, khuôn mặt có chút buồn, cả ngày liền không muốn cùng ta nói chuyện. Ài, chắc lại ghen rồi. Ta an ủi nàng vài câu, bảo là không sao rồi đem đám hươu sao kia đích thân làm thành món cháo thật ngon thật bổ cho chàng ăn, cũng tiện tay đem cho Phụ hoàng và Mẫu hậu một bát.

Sau đó lại trở về , cùng Hiên phê chuẩn tấu chương. Có thể nói, thời gian vừa qua cùng chàng thảo luận về việc này, ta cũng dành thời gian nghiên cứu, cộng thêm hiểu biết ở thời hiện đại, chính trị đối với ta cũng trở nên bình thường hơn nhiều. Có nhiều lúc ta tự hỏi, có phải hay không ta là tiền kiếp của Võ Tắc Thiên? Nữ hoàng duy nhất trong lịch sự hào hùng mà sâu sắc của Trung Quốc?

Nhưng sau đó lại nghĩ rằng, có khi Tuyết Thần nói đúng, là vì vận mệnh.

Thế Hiên thấy ta cứ thẫn thờ ngồi bên cạnh thì gọi khẽ, quan tâm hỏi :

“ Nàng sao vậy? Có chuyện gì sao? Hay là trong người có chỗ nào không khỏe ? Chi bằng ta cho người dọn lên chút điểm tâm cho nàng?”

Ta cười cười, ngồi luôn vào lòng chàng, xua tay đáp :

“ Không cần đâu! Ta không đói”

Rồi cứ như vậy mà rúc vào lòng Hiên. Những chuyện sau đó, ta chỉ nhớ mang máng là cùng chàng quấn quít một chút rồi mới tiếp tục dùng bữa, rồi lại duyệt tấu chương. Những ngày qua, ta không khi nào không nghĩ đến cái câu nói chết tiệt kia của Tuyết Thần… Ta yêu chàng là thật lòng, nhất định không phải vì cái gì vận mệnh. Nhưng vẫn không cảm thấy yên tâm! Còn chàng thì sao? Chàng đối với ta cũng là thật lòng? Hay nhất thời cam thấy ta khác với nữ tử khác mà nảy lòng hứng thú? Thế nhưng ta vẫn không dám nói cho chàng. Chàng đã bận lắm rồi, không cần đổ thêm nữa. Chuyện này cứ để một mình ta là được.

Nếu thật vận mệnh của ta thu hút chàng, vậy cũng được, chẳng sao cả. Ít ra, nhờ vận mệnh mà chàng mới gặp ta, mới yêu ta, ta cũng yêu chàng, hai người yêu nhau, vậy là đủ, chẳng cần nghĩ thêm gì nữa. Vận mệnh cũng đâu thể điều khiển được tình yêu? Số mệnh mỗi người là do bản thân họ nắm bắt, chẳng qua cái thứ gọi là vận mệnh kia cũng chỉ là một thử thách không hơn không kém.

Thế Hiên, dù thế nào , đời này kiếp này, ta La Thiên Di chỉ có thể là thê tử của chàng.

Chẳng cần tam sinh tam thế, chẳng cần chàng đời sau kiếp sau, chỉ cần chàng đời này kiếp này! ( Trích từ một ad của fanpage Y Xuy Ngũ Nguyệt)