Thái Tử Phi Trong Lời Đồn

Chương 14




Biên giới khẩn báo, Định Quốc Hầu được giao trọng trách dẫn quân đi đánh giặc.

Định Quốc Hầu vừa mới dẫn binh ra khỏi thành, Thái tử liền sai người đưa gia quyến của các binh sĩ vào trong cung, tất cả đồ đạc bên người của họ đều bị lục soát.

Quân đội của Định Quốc Hầu vừa mới vào đến thung lũng, liền bị quân cấm vệ mai phục từ trước bao vây. Trong tay quân cấm vệ đều là đồ đạc của người thân của họ, cho dù những binh sĩ kia có trung thành với Định Quốc Hầu đến đâu, thì cũng không thể nào bỏ mặc người thân được. Vì vậy, họ đều buông vũ khí xuống, nghe theo lệnh của Thái tử, Định Quốc Hầu bị bí mật đưa trở về hoàng cung. Những người còn lại do thâm tín của Thái tử dẫn đầu tiếp tục ra chiến trường.

Còn ta, lấy thân phận Thái tử phi gửi thiếp mời Trân gia vào cung thăm hỏi.

Trân Ngọc Đình ăn mặc vô cùng quyến rũ, nhìn Thái tử với ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng chưa đến một lát sau đã bị người ta đưa đi.

Mấy ngày sau, tin tức Định Quốc Hầu c.h.ế.t trận ở biên giới truyền về kinh thành.

Trân phụ vì quá đau lòng trước cái c.h.ế.t của ân nhân, nên đã qua đời.

Thái tử quả nhiên là Thái tử, làm việc thật quyết đoán.

Ta biết rõ bản thân không có khả năng đánh bại Định Quốc Hầu, vì vậy chỉ có thể mượn d.a.o g.i.ế.c người.

Kỳ vọng của Định Quốc Hầu đặt ở ta chính là trở thành người phụ nữ bên cạnh Thái tử, còn về phần là Chính phi hay Trắc phi, đối với ông ta mà nói đều giống nhau.

Nhưng từ lúc ta gặp được Thái tử, ta đã biết ta phải trở thành Chính phi, ta muốn trong lòng hắn chỉ có một mình ta mà thôi.

Vì vậy nên ta đã lên kế hoạch, khiến cho hình tượng của Trân Ngọc Đình trong lòng hắn sụp đổ, sau đó ta sẽ dựa vào đó mà tiến vào trái tim hắn.

Ta chưa từng là một người tốt bụng, có lẽ trước kia là vậy, nhưng kể từ lúc bảy tuổi bước chân vào Định Quốc Hầu phủ, ta đã không còn là một người tốt bụng nữa rồi.

Bởi vì ta biết, người tốt bụng, chưa chắc đã có kết cục tốt đẹp.

Còn người nhân hậu, thì không thể nào làm nên chuyện lớn, không thể nào trả được thù hận.

Hoàng thượng vì muốn bồi thường cho ta và an ủi ta vì nghĩa phụ đã hy sinh vì triều đình, nên đã ban thưởng cho ta rất nhiều thứ.

Ta mặc y phục lộng lẫy, đứng trong nhà lao, nhìn Định Quốc Hầu với bộ dạng bẩn thỉu, tóc tai bù xù, ông ta đã không còn vẻ oai phong như xưa nữa rồi.

"Không ngờ, ta lại bị ngã xuống tay của một con tiện nhân như ngươi." Định Quốc Hầu lạnh lùng nói.

Ta mở hộp cơm ra: "Nghĩa phụ mau ăn đi cho nóng, đây là do con gái tự tay làm, nghĩa phụ ăn xong còn lên đường."

Định Quốc Hầu nhổ một bãi nước bọt về phía ta: "Phì, con tiện nhân này, ngươi quên rồi sao, là ai đã cứu ngươi, nuôi nấng ngươi suốt mười năm?"

Ta cười nói: "Con gái tự nhiên là không thể nào quên được. Chính là ông, nghĩa phụ đại nhân, Định Quốc Hầu uy nghi lẫm liệt, đã lén lút tham ô tiền cứu trợ nạn đói của triều đình, cố ý dẫn quân đội đến trễ, khiến cho toàn bộ người trong gia tộc của con gái đều c.h.ế.t đói, c.h.ế.t bệnh trong trận lũ lụt kia. Không có ngày nào con gái không nghĩ đến cảnh tượng kia, cha mẹ con vì muốn con sống sót đã nhường hết đồ ăn cho con, ca ca con vì muốn con được người ta phát hiện, cứu giúp, đến lúc c.h.ế.t cứng rồi vẫn ôm chặt lấy con. Con gái không thể nào quên được."

Sắc mặt Định Quốc Hầu thay đổi dữ dội: "Ngươi, sao ngươi biết chuyện này?"

Ta lạnh lùng nói: "Con gái còn chưa cảm ơn nghĩa phụ, giờ đây con gái được sống một cuộc sống tốt đẹp như vậy, cha mẹ con ở trên trời cao nhìn xuống cũng có thể yên lòng rồi."

Nói xong, ta quay sang nhìn nhà lao đối diện, nơi đang giam giữ ba người Trân gia, cười nói: "Trân bá phụ, ông đoán xem người đời sẽ chọn nơi nào để xây mộ cho ông đây? Là khu rừng núi nơi non nước hữu tình, hay là vùng đồng bằng rộng lớn bát ngát đây?"

Trân phụ cũng sợ hãi giống như Định Quốc Hầu: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"