Thái Tử Thì Sao?

Chương 121




Đàm Nhu đứng đằng sau cũng không biểu hiện gì, Tinh Lạc Cơ đã cảm nhận được mấy huynh muội này đã không thích nàng ta.

Bạch Mộ là thái tử liền ngồi xuống ngay, sau khi mọi người đều ngồi xuống thì có tiếng lính canh vào báo.

" Thái tử phi đến."

Đàm Nhu liền bật dậy, trên môi không dấu được nụ cười, nàng liền bật cười rồi chạy ra thật nhanh.

Ra đến cổng, Đàm Nhu đã vội hành lễ.

" Đàm Nhu bái kiến thái tử phi."

Nàng làm cho Dung Nghiên giật mình, sau đó thì Dung Nghiên đã đơ người ra nhìn nàng.

Cô nương nhỏ nhắn đang hành lễ trước mặt tỷ ấy là ai còn chưa rõ, tỷ ấy chỉ nhìn nàng xinh đẹp rồi liền nhìn mãi không thôi, người hầu đứng đằng sau liền nói nhỏ ra hiệu người.

" Tướng quân."

Dung nghiên lúc đó mới bừng tỉnh.

" A... miễn lễ."

Đàm Nhu vừa ngẩng mặt lên nhìn Dung Nghiên cười tươi thì Bạch Mộ đi đến.

" Nghiên Nghiên, đây là Đàm Nhu, tứ công chúa đó."

Dung Nghiên lúc đó mới nhìn lại Đàm Nhu một lần nữa.

Dung Nghiên cười tươi nhìn nàng, lần đầu có người nhìn nàng cười tươi như thế, Đàm Nhu bỗng chốc trở nên ngại ngùng.

Nàng cúi mặt xuống, Dung Nghiên lại gần nắm lấy tay nàng vuốt ve.

" Là Đàm Nhu sao."

Dung Nghiên ở khoảng cách gần như vậy Đàm Nhu liền ngửi thấy một mùi hương đặc biệt, giống như mùi liên tiền thảo và mùi lúa chín hoà vào nhau.

Đàm Nhu mới lần đầu thấy Dung Nghiên liền thấy Dung Nghiên toát ra khí chất của một nữ tướng.

Bàn tay của Dung Nghiên nổi gân lên thật mạnh mẽ, làn da của tỷ ấy vẫn trắng đúng như là một nữ tử, có điều người tỷ ấy cao, Bạch Mộ là huynh trưởng đã cao nhất nhì trong các huynh đệ thì Dung Nghiên cao gần bằng Bạch Mộ là cao đến tai của Bạch Mộ.

Một nữ tử cao như thế rất hiếm thấy, Đàm Nhu đứng cạnh cũng chỉ như con mèo đứng với con hổ, nàng cao đến vai Dung Nghiên, Đàm Nhu còn có cảm giác như Dung Nghiên là Chiêu Phong, vì căn bản là Dung Nghiên quá cao so với tưởng tượng của nàng.

Thì ra tỷ ấy thích màu xanh lá, cho nên hôm nay đã đặc biệt mặc y phục xanh lá, Bạch Mộ có lẽ chiều theo ý Dung Nghiên cho nên cũng mặc một bộ y phục cùng màu như vậy.

Thì ra trong cung chẳng có ai thích Tinh Lạc Cơ, nàng ta ở trong phủ là đích nữ, tiếng sạch vang xa là một nữ tử hiền lành xinh đẹp, nhưng bên trong nàng ta là người hẹp hòi, ích kỷ, chỉ cần giữ được mặt về bằng lòng nàng ta cũng không quan tâm mấy.

Tinh Lạc Cơ có ông ngoại là quan thần được ý chỉ về hưu, là cháu gái được yêu thương nhất cho nên được gả cho tam hoàng tử cũng là nàng ta xứng đáng, tam hoàng tử được biết là nho nhã thư sinh, hiền lành vô cùng, hoàng thượng cũng không phân biệt đối xử, cho nên người ta quan niệm rằng cứ nữ tử nào được gả cho các vị hoàng tử phận nữ nhân liền được sủng ái như hoàng hậu.

Thời gian cứ thế trôi qua, ngày thành thân cũng đã gần, mới bữa trước còn hơn năm ngày thì bây giờ đã chỉ còn một ngày.

Đàm Nhu mới thấy hôm nay mới sáng bảnh mắt ra đã nghe tiếng ồn ào ở ngoài kia, cả một hoàng cung được nhuộm đỏ bởi lụa đỏ và chữ hỉ.

Nức mũi lu rượu quý được ủ lâu năm cũng được lấy ra, người chạy qua người chạy lại nhộn nhịp, Đàm Nhu bước ra khỏi cung liền thở dài.

" Là hỉ, đến sáng mai chắc là nóng nực lắm đây."



Tuệ Liên cười.

" Vậy giữa tiết trời lạnh thế này mà ngày mai có thể nóng nực lên sao?"

Đàm Nhu mỉm cười đáp.

" Đó là ấm trong lòng."

Đang cười đùa thì tam hoàng tử đi đến, Tuệ Liên hành lễ còn Đàm Nhu vẫn còn nhìn tam sư huynh mình chằm chằm.

Huynh ấy hỏi.

" Hương Lan đâu? nàng ấy đâu rồi?"

Đàm Nhu nhăn mặt khó hiểu.

" Hương Lan đâu phải nhà muội, đáng lẽ ra huynh phải đến cung lục công chúa chứ."

Tam hoàng tử liền khó xử.

" Nhưng mà mọi người nói, hôm nay đưa nàng ấy đến đây để tiện rước dâu cơ mà?"

Đàm Nhu nghĩ lại thì chợt nhớ ra, hôm qua Bạch Nguyệt đã nói chuyện này với nàng rồi.

" À, muội nhớ rồi, nhưng mà Hương Lan tỷ đến tối mới được đến đây."

Đàm Nhu vừa dứt câu thì tam huynh đã quay người chạy đi, Đàm Nhu không biết làm sao cũng đành thở dài.

Vừa sáng sớm Tuệ Liên đi ra thường phục liền nghe được một tin, mấy cung nữ trong cung đều mồm mép nhanh nhảu có chuyện gì cũng kể ra, Tuệ Liên có nghe được mấy chuyện liền kể với Đàm Nhu.

" Công chúa, sáng nay nô tì có nghe được vài chuyện rất hay."

Đàm Nhu chân bước đi vừa quay ra nhìn Tuệ Liên.

" Tỷ nghe được chuyện gì?"

Tuệ Liên cười.

" Nghe nói là chuyện thành thân của vương thất là chuyện trọng đại, vả lại là song hỉ, hai vị vương thất đều thành thân cùng một ngày cho nên được coi là trọng đại của trọng đại, vì để giữ hoà khí hoàng thượng cũng mời dự hỉ với hai nước láng giềng, cho nên chuyện này sẽ là chuyện vui, biết đâu được người lại được gặp người trong lòng."

Đàm Nhu vừa nghe xong đã mỉm cười vô thức, nàng còn cố nhìn lại vẻ mặt tủm tỉm của Tuệ Liên.

" Vậy sao."

Tuệ Liên còn nói thêm.

" Hơn nữa, nô tì còn nghe được là nhân chuyện này tìm cho lục công chúa một phò mã, mau chóng gả đi."

Đàm Nhu hỏi lại.

" Phò mã sao?"

Tuệ Liên gật đầu.



" Nghe nói chuyện này là ý của hoàng hậu."

Đàm Nhu tự hỏi mình.

" Liễu Gia Quân?"

Cũng chỉ có nàng mới dám nói thẳng tên của Liễu Nhiên, Liễu Nhiên hoàng hậu là con gái của tể tướng,dòng họ Liễu trước kia đều thua họ Vương của mẫu thân Đàm Nhu, lúc đó nhiều người nổi trội, quan triều không hiếm nhân tài, dòng họ Liễu dường như bị dập cho tơi tả, ngóc đầu lên liền phải cẩn thận nhìn trước nhìn sau, sau khi họ Vương bị tru di cửu tộc thì bắt đầu vận may của họ mới dần đi lên, leo từng chút từng chút thì liền leo lên được Tể Tướng, đến lúc này cũng được gọi là gia tộc lớn, không ai dám đụng, nhưng quá khứ hèn mọn của họ Liễu không thể giấu, Đàm Nhu hồi nhỏ cũng biết qua chuyện này, nhắc đến họ Liễu có bắt nàng sợ nàng cũng không thèm.

Đàm Nhu cứ đi cứ đi, Tuệ Liên cũng đi theo mặc dù không biết là đi đâu.

Đàm Nhu vốn muốn đến thư phòng gặp phụ hoàng, nàng bước chân không do dự liền muốn đi vào, Liễu Nhiên lúc đó cũng có mặt, thấy Đàm Nhu tùy tiện muốn đi vào liền ngăn lại.

" Đứng lại."

Những thuộc hạ canh cửa đều quỳ xuống hành lễ, nàng thân là công chúa cũng bái hành lễ.

" Hoàng hậu nương nương."

Đàm Nhu không nghe thấy Liễu Nhiên ra hiệu miễn lễ, nàng cứ khụy ngối ngư thế nhẫn nại chờ.

Đàm Nhu lướt mắt lên nhìn Liễu Nhiên, bà ta đứng trước mặt cứ nhìn nàng, hình như cố ý làm khó nàng, Đàm Nhu chẳng cần lệnh liền tự ý đứng lên, Liễu Nhiên tròn mắt nhìn nàng, Tuệ Liên đằng sau nàng cũng đứng lên, Liễu Nhiên càng bất ngờ hơn, bây giờ ngay cả tì nữ cũng chẳng nghe lời bà thì liền động tới sự tự tôn của bà ta, lên làm hoàng hậu, vị trí cao quý như thế nhưng Đàm Nhu vẫn không nể nang gì.

Đàm Nhu nói.

" Hoàng hậu nương nương, không biết người tới đây có chuyện gì không?"

Càng tức tưởi hơn khi Đàm Nhu lại thản nhiên hỏi câu như vậy, Liễu Nhiên vẫn mỉm cười đáp.

" Đây là thư phòng của hoàng thượng, bổn cung là hoàng hậu đến đây có gì bất thường sao?"

Đàm Nhu cười.

" Ta nên nói người là ngây thơ hay là không hiểu biết đây, những thư phòng khác người đều có vào được bình thường, nhưng đây là Hoa Các Tàng Thư, biển hiệu là hoàng thượng đích thân treo lên, nội quy chỉ có vương thất là ái nhi hoàng thượng mới được vào, đặc biệt là chỉ có một phi tần mới được tự do vào đây là mẫu hậu của ta Hoàng Quý Phi Vương Thị."

Thấy Đàm Nhu vênh váo như vậy, hoàng hậu cũng muốn thể hiện chỗ đứng của mình một chút.

" Mẫu thân của ngươi là hoàng quý phi, nhưng phạm phải trọng tội, người cũng đã mất, còn tru di cửu tộc, từ lâu đã sớm không còn nhà họ Vương, vả lại ta là hoàng hậu của Nhị Quốc thì so với mẫu thân của ngươi cũng cao hơn một bậc, cha ta là tể tướng, Vương gia không có người làm tể tướng cũng không có ai làm hoàng hậu, xét về mọi mặt ta đều hơn như vậy cũng không có đủ tư cách vào sao."

Nói xong thì bà ấy lại đi thẳng về phía cửa, Đàm Nhu cũng tránh sang một bên để bà ấy đi, thấy lính canh đều chặn cửa không cho vào.

" Hoàng hậu nương nương, không có ý chỉ của hoàng thượng các phi tần đều không được vào, thứ lỗi cho thần lỗ mãng."

Đàm Nhu mỉm cười.

" Hoàng hậu nương nương, ngày mai chính là ngày hỉ, rất quan trọng, tức giận sẽ làm xuất hiện nhiều nếp nhăn, da sẽ không đẹp, mong người bớt giận."

Liễu Nhiên tức không làm gì được liền đi ra, Đàm Nhu kéo lại nhìn bà ta rồi nhẹ nhàng nói, nhưng lời nói liền không kiêng nể, giọng điệu có chút nhẹ nhàng như lời đáp thơ trong gió xuân, Đàm Nhu nói câu nào liền như vả vào mặt Liễu Nhiên.

" Hoàng hậu nương nương, dòng họ Liễu các người vừa đứng trên đỉnh cao nên quên mất quá khứ hèn mọn của mình, những lúc bị dập cho tơi tả không ngóc đầu lên nổi chắc là đã quên rồi, nếu như Manh Vệ không chết thì bà có nằm mơ tới kiếp sau cũng không thể nào ngồi lên vị trí này, hơn nữa Manh Vệ chết trước kia thân phận là hoàng hậu nhưng trong sách được ghi là hoàng quý phi, chắc bà không biết chuyện này, còn mẫu thân ta được ghi là gì người đoán thử xem? Suy cho cùng Liễu gia cũng chỉ là nhất thời đứng trên vinh quang quên cả bản thân mình trước kia như thế nào, thiết nghĩ nên bám vững cột đình kẻo lại trượt xuống sẽ rất đau đó."

Liễu Nhiên cười trừ như vừa nghe lời nói ngọt của Đàm Nhu vậy, nhưng Đàm Nhu không tha, nàng còn kéo cổ tay Liễu Nhiên lại, Đàm Nhu vẫn giữ vững giọng điệu mềm mại của mình nói tiếp.

" Trước kia Vương gia đứng trên trời cao thì Liễu gia đứng dưới gót chân, còn nói về độ sủng ái thì người tự hiểu, không phải tự dưng mẫu thân ta ngồi trên vị trí hoàng quý phi lại được người đời ca tục là có phong thái của một mẫu nghi thiên hạ, chính là được dạy từ thủa bé biết thế nào là biết trên biết dưới, biết thế nào là nói chuyện hợp tình hợp lí, chứ không phải là đem gia thế, đem chức vị ra để nói chuyện, người có tâm hồn thanh cao toát ra từ khí chất, không cần phải đợi đến lúc mở miệng ra nói lời ngon ngọt một chút thì liền là thanh cao, là mẫu nghi thiên hạ người nên chú ý."

Liễu Nhiên không nói được gì, Đàm Nhu hất tay Liễu Nhiên đi, không chút ngoảnh lại nhìn, nàng đi thẳng vào thư phòng, lính canh lúc này liền mở cửa cho nàng vào càng làm cho bà ta tức giận hơn.