Thái Tử Thì Sao?

Chương 171




Trời dần tối rồi, Đàm Nhu bị kẹt ở đây bởi vì một con ngựa, con ngựa này đưa đại hoàng tử về lại xuất hiện ở đây, Đàm Nhu bất lực đành phải đánh ngựa của mình về trước, nàng leo lên ngựa thúc ngựa đen đi về.

Trời tối hẳn rồi, về đến trại người đã đốt lửa lên hết, nàng vừa xuống ngựa đã mất thăng bằng ngã xuống, thất hoàng tử mặt luôn khăn che kia đến đỡ nàng đứng lên, nàng vừa thấy Thất Tính đã chộp lấy cánh tay huynh ấy hỏi.

" Đại hoàng tử đâu? Đại hoàng tử đã về chưa?"

Họ đúng là đang tính hỏi nàng, nàng cưỡi ngựa đen của đại hoàng tử về lại hỏi họ, ở đây có bát hoàng tử, ngũ hoàng tử, Thất Tính và Tần Nhã ở lại, nàng bắt đầu rối rít lên.

Nàng hỏi.

" Mọi người đâu hết rồi."

Thất Tính lắc đầu.

" Phụ hoàng không thấy về, bọn họ đi tìm rồi."

Nàng lập tức leo lên ngựa, cướp lấy ngọn đuốc của tên cận vệ bên cạnh, lần này nếu không ngăn lại chắc chắn sẽ có đổ máu, nàng không nói không rằng liền thúc ngựa chạy đi, bọn họ không hiểu nổi, đã về đến nơi rồi thì còn chạy đi làm gì nữa.

Nàng chạy sâu vào trong rừng, ngọn đuốc nhỏ của nàng đã cháy hết, nàng bực mình vứt đuốc tàn xuống đất.

Còn gì tệ hại hơn không, tên Tứ Vương đó hắn muốn giết cha, không cứu họ thì ta sẽ là tội đồ, ngươi được lắm.

Nàng xuống ngựa dò đường, ở phía trước có đám người cầm đuốc nhao nhao đi tìm gì đó, Đàm Nhu cùng với con ngựa một màu đen hoà vào màn đêm, nàng đã thấy tên Tứ Vương đó, những người này ăn mặc đều rất lạ, nàng cảnh giác, giấu ngọn đuốc tàn của mình vào bụi cỏ, đánh ngựa chạy vào trong rậm, lén đi theo đoàn người đó.



Cũng không rõ cha con kia sống chết ra sao, đi được một đoạn ở phía trước bỗng có cãi nhau, nàng chen lấn đi lên thấy cha con Tứ Vương đang cãi nhau.

" Nghịch tử nhà ngươi đáng ra ngay từ đầu đã không nên để nguơi sống rồi."

Tứ Vương nắm chặt cổ áo Diễm Vương Vương lại nhìn Diễm Vương Vương với ánh mắt khinh thường, biểu hiện của hắn làm Đàm Nhu có kiêng dè.

Hắn đột nhiên bị điên rồi, sao mà ngăn được.

Diễm Vương Vương bị hất ngã xuống đất, vừa rồi cha con hắn có xô xát làm Diễm Vương Vương bị thương trên mặt, hắn định động thủ hạ thuốc tê với cha, trên tay hắn cầm kim tiêu nhỏ đưa ra, Đàm Nhu chạy tọt ra khỏi đám người kia, nàng đẩy Tứ Vương ngã xuống.

" Bỉ ổi."

Diễm Vương Vương đứng lên, Đàm Nhu kiêng nể Diễm Vương Vương vì ông ta là cha nuôi của Hàn Nhi, những tưởng khi ông ta biết chuyện rồi sẽ ngăn lại được nhưng mọi thứ lại không đúng như kế hoạch, Diễm Vương Vương lại thể hiện ra trước mặt nàng là một quân chủ vô dụng.

Nàng bốc đồng không chịu được, liền đi ra ngăn Tứ Vương lại, hắn đã tính kế lâu như vậy đương nhiên không chỉ một chiêu là có thể hạ bệ hắn.

Người của hắn đồng loạt chĩa kiếm vào Diễm Vương Vương và nàng, hắn giơ tay lên ra hiệu, bọn họ liền chĩa hết vào Diễm Vương Vương.

Đàm Nhu bước lên hùng hổ nói với hắn.

" Ta không ngờ là ngươi lại ra tay mạnh như vậy, ngươi định sát hại vua cha sao?"

Diễm Vương Vương đứng sau nàng càng không biểu hiện, nói ông ấy sợ cũng không phải, nói ông ấy thản nhiên thì lại không.

Tứ Vương cười khổ nhìn nàng, những gì hắn kìm nén trong lòng đều tuôn hết ra.



" Ngươi từng bị người ta dẫm lên tay bao giờ chưa? Ngươi từng bị người khác cướp công lao bao giờ chưa? Ngươi từng suy sụp đến độ cả một tháng trời không thể thốt ra câu nào chưa? Ngươi có hiểu được rằng mỗi buổi sáng bước ra khỏi phòng bên tai ngươi văng vẳng tiếng nhục mạ mình bao giờ chưa? Ngươi từ nhỏ sống ở ngoài cung nhưng ngươi vẫn là công chúa, vẫn được quan tâm, sao ngươi có thể hiểu được những chuyện đó chứ, ngươi đứng ở vị trí của ta có thể nào tha thứ cho bọn họ được không?"

Đàm Nhu thấy hắn kích động quá liền không muốn nói, nàng nhìn xung quanh có gần một trăm người quả thực không dám manh động.

Nàng quay ra sau nhìn Diễm Vương Vương vẻ mặt ông ấy không thay đổi, dường như những gì mà Tứ Vương nói vừa rồi không nặng bao nhiêu, Đàm Nhu đi lên tát hắn một bạt.

" Chúng ta đừng liên quan gì tới nhau nữa, buôn ba đủ rồi ta muốn về nhà."

Diễm Vương Vương lại vừa biết Đàm Nhu cũng liên quan tới đứa con nghịch tử này, Tứ Vương ôm mặt mình cười.

" Đi đi, ngươi thử đi đi, xem xem mình có thoát ra được bẫy của ta không."

Đàm Nhu lùi lại vẫn cố cãi với hắn.

" Ta biết ngươi đã chuẩn bị mấy năm nay rồi, nhưng cũng đừng vì như vậy mà đánh giá thấp ta, nhìn lại bản thân mình trước đi."

Đàm Nhu càng lùi ra sau, mấy người kia càng không dám đụng vào nàng, Diễm Vương Vương nhân cơ hội đó đẩy Đàm Nhu về lại trước rồi chạy đi.

Nàng ngã vào người Tứ Vương, Tứ Vương hốt hoảng đón lấy người Đàm Nhu.

Vừa rồi bị đập vào lưng rất mạnh người nàng phản ứng có chút lạ, Đàm Nhu cảm thấy thở rất khó khăn, nàng thở gấp dựa vào người hắn, Tứ Vương nhất thời hốt hoảng không chấp nhận được đã vội buông nàng ra, hắn hùi hụi đứng lên nhìn nàng co quắp lại, hắn rùng mình.

Đàm Nhu cảm nhận như có thứ gì đó đốt cháy lồng ngực, nàng ra sức đấm vào ngực mình, tiếng bụp bụp từng hồi nàng giáng xuống làm Tứ Vương và đoàn người của hắn sợ hãi, trông nàng đau đớn như thế hắn sợ nàng sẽ không chịu được mà đành chạy lại đỡ nàng lên, Đàm Nhu bắt đầu ho, nàng dựa người vào gốc cây ho liên hồi, nàng vừa ho vừa khó khăn lấy thốc nẹp chặt từ trong tay áo ra bỏ vào miệng ngậm.