Thái Tử Thì Sao?

Chương 192




Hàn Nhi cười nói.

" Lần này vác nó đi đi, ở lại càng lâu sẽ càng nhiều chuyện xấu xảy ra, đến lúc đó khó mà thoát được."

Người đó thấy bóng nhỏ của nàng đứng ở giữa vườn, cũng cảm nhận được ánh mắt hướng về phía mình, Hàn Nhi vỗ vai chàng ấy, chàng ấy đáp.

" Nàng ấy lại muốn chúng ta cùng đi, huynh đi cùng bọn ta luôn."

Đàm Nhu không bình tĩnh được liền chạy đến, gọi.

 " Chiêu Phong."

Tiếng không lớn lắm, nhưng đủ để nghe thấy, Chiêu Phong nhìn nàng chạy đến đã kích động hơn mà chạy lại, cả hai ôm lấy nhau, Đàm Nhu nằm trong vòng tay lớn của Chiêu Phong, song nàng bỗng vội đẩy Chiêu Phong ra.

" A."

Chiêu Phong bỗng rối.

" Sao vậy? Nàng đau ở đâu sao?"

Đàm Nhu bỗng ngại, nàng gãi đầu.

" Ta,... Thú thật thì ta... Ta đã mấy ngày chưa tắm rồi, cái này.."

Thập nhất hốt hoảng chạy lại phía sau, hắn kích động hỏi nàng.

" Tư Nhu tỷ, tỷ.."

Chiêu Phong bật cười, Đàm Nhu ngượng ngùng nhìn chàng ấy, trong mắt họ chỉ có nhau, thập nhất chưa nhận được lời giải thích nào, Hàn Nhi thấy nên giải thích với hắn nên đã lại gần kéo hắn ra, Đàm Nhu quay ra hỏi lại thập nhất.

" Sao vậy? Ngươi có gì không hiểu sao?"

Thập nhất vùng tay Hàn Nhi ra, chỉ tay vào cả Chiêu Phong và nàng.

" Chuyện này,... Tỷ không phải... Với nhị huynh sao?"

Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong gượng cười, Chiêu Phong cũng không hiểu chuyện gì, chàng nghiêng đầu, Hàn Nhi không kéo được hắn đi, Đàm Nhu nhìn hắn nhún vai tỏ ý " ngươi nghĩ đúng rồi đấy?" Nàng gượng cười nói.

" Ta cũng không biết nói sao."

Chiêu Phong đá mắt với Hàn Nhi rồi đá ánh mắt sang Đàm Nhu, Hàn Nhi có chút không hiểu.



Là chuẩn bị cái gì Đàm Nhu?

Thập nhất mặt tối sầm lại vì phát hiện ra bị lừa, Đàm Nhu ngượng ngùng nói tiếp.

" Vì không muốn tiết lộ nhiều về chàng ấy, cũng vì ban đầu ngươi đã hiểu lầm ta và Hàn Nhi cho nên ta thuận ý đẩy thuyền lừa ngươi."

Trước kia hắn còn thấy thoải mái hơn khi thấy tình địch mình là một người chỉ được xinh đẹp và hành y, tự tin hơn rằng mình sẽ bảo vệ được nữ nhân mà mình thích, nhưng người Đàm Nhu thích không phải là người như thế, nàng ấy thích một người tài giỏi, có thể bảo vệ được mình, vóc dáng của Chiêu Phong vừa nhìn đã biết đây là người mạnh mẽ, trong giang hồ không dễ đụng đến, hắn hằm hằm nhìn nàng và Chiêu Phong.

Nàng nghiêng đầu hỏi hắn.

" Bất ngờ đến như vậy sao? Sao lại trông có vẻ không hài lòng vậy?"

Thập nhất không nói gì liền bỏ đi ngay, Đàm Nhu đứng đó đã hiểu ý của hắn ngay từ đầu rồi, nàng cố tình không hiểu để khỏi phải ngại ngùng, nhưng hắn trẻ con không hiểu ý nàng, Đàm Nhu thở dài nói với Hàn Nhi.

" Đệ đệ của huynh nhọc lòng rồi."

Chiêu Phong đi đến sau Đàm Nhu, chàng nắm lấy tay của Đàm Nhu rồi nói với Hàn Nhi.

" Đàm Nhu có thể qua chỗ huynh tắm nhờ được không?"

Hàn Nhi suy nghĩ một hồi, cất lời cũng do dự.

" Được, nhưng mà... Được thì được, nhưng chỗ này không phải chỗ của chúng ta, nó vừa đổi chủ, tai mắt khắp nơi, đi đến chỗ ta cũng một đoạn dài, sợ đi trên đường gặp phải những người không nên gặp."

Chiêu Phong không nói gì, Đàm Nhu gãi đầu, gãi tay, người cứ dính dính khó chịu vô cùng.

" Vậy để muội cải trang đi có được không? Mấy ngày nay không được tắm muội sắp phát điên lên rồi đây."

Chiêu Phong nhìn nàng mỉm cười.

Hình như Đàm Nhu gầy hơn thì phải, lần trước ôm không sờ rõ cạch vai như thế, nàng ấy lại ngại ôm mình vì chưa tắm, thật sự muốn ôm nàng ấy quá.

Hàn Nhi miễn cưỡng gật đầu.

" Được."

Đàm Nhu búi lại tóc, giả làm tì nữ của Hàn Nhi, cùng với Chiêu Phong đi theo sau Hàn Nhi, một người làm cận vệ một người làm tì nữ.

Hàn Nhi vừa vào cung của mình đã vội kêu người chuẩn bị nước tắm, cũng không ai thắc mắc sao nhị hoàng tử lại tắm lần hai, Đàm Nhu và Chiêu Phong bám lấy nhau ở bên ngoài phòng nói chuyện với Hàn Nhi.

" Huynh đó, nếu như Diễm Vương Vương đã tính cả rồi như vậy thì cũng nên về đi chứ."

Chiêu Phong khoác vai Đàm Nhu như ôm đứng đối diện với Hàn Nhi, chàng cũng nhìn Hàn Nhi vừa cười vừa gật đầu tỏ ý đồng quan điểm với Đàm Nhu.



Hàn Nhi quay mặt đi không muốn nghe chút nào, đôi gà bông tình cảm ngay trước mặt mình, người hầu cũng vừa đi ra thưa.

" Nhị hoàng tử, nô tì đã chuẩn bị xong nước ấm rồi ạ."

Hàn Nhi hất tay cho người lui đi, Chiêu Phong đẩy Đàm Nhu đi vào trong phòng, còn quay ra nhìn Hàn Nhi nói.

" Huynh không được vào."

Hàn Nhi nhìn xung quanh không có ai, cũng sốt ruột nhìn tên tiểu tử này.

" Cùng vào đi, ở bên ngoài này cũng bị lộ mất, tai mắt dạo này cũng rất nhiều."

Sau đó thì Hàn Nhi đẩy Chiêu Phong vào phòng, Đàm Nhu ở trong buồng ngâm mình, vẻ mặt hưởng thụ, nước vừa ấm ngâm đầy cánh hoa.

Chiêu Phong cứ chốc lại nhìn Hàn Nhi, Hàn Nhi đứng quay mặt ra phía cửa, Chiêu Phong chốc lại ngó vào trong buồng.

Đàm Nhu không dám ngâm mình quá lâu, nàng vừa đi ra khỏi buồng, lấy khăn mới lau người, mặc lại y phục cũ của tì nữ, Chiêu Phong vội chạy vào sợ rằng Hàn Nhi sẽ lại thấy những thứ không nên thấy qua tấm màn mỏng, vừa vào đã thấy Đàm Nhu buộc xong thắt lưng, nàng nhìn Chiêu Phong rồi mỉm cười hỏi.

" Sao vậy?"

Nàng bước ra ngoài, vươn vai một cái.

" Thoải mái thật."

Hàn Nhi nhìn Chiêu Phong, Chiêu Phong vừa đến hồi tối, đã chuẩn bị cho Chiêu Phong một phòng riêng ở lại, Hàn Nhi hất cằm đuổi hai người ra ngoài.

" Đi đâu thì đi đi, ta phải nghỉ ngơi."

Đàm Nhu bất mãn.

" Muội sẽ nghỉ ở đâu chứ."

Chiêu Phong mỉm cười kéo Đàm Nhu ra ngoài, Hàn Nhi vội đóng cửa lại, Đàm Nhu không biết gì vẫn muốn hỏi lại.

Chiêu Phong kéo nàng qua bên trái, kéo một mạch đi thẳng mà không nói gì, sau đó thì vào một căn phòng nhỏ, Chiêu Phong vội khoá trái cửa lại, Đàm Nhu bị bước chân của Chiêu Phong dồn ép vào bên trong, chàng ấy đưa cả thân hình to lớn ép nàng dồn dập, Đàm Nhu phải liên tục lùi lại, nàng lùi vào đến chân giường rồi liền khựng lại.

Chiêu Phong cười, một bên khoé miệng cong lên, từ từ khom người cúi đầu xuống muốn đưa môi chạm môi.

Đàm Nhu liền quay mặt đi, Chiêu Phong đặt môi lên má của nàng, sau đó mỉm cười nhìn nàng âu yếm.

" Hôm nay nàng phải ngủ lại cùng ta rồi."