Thái Tử Thì Sao?

Chương 197




Đàm Nhu cười trừ sờ vào tóc mình, mái tóc rối bù và dày này lại được chú ý.

" Thẩm thẩm sao vậy? Mái tóc của ta có hơi lạ nhưng mà có gì đặc biệt đến vậy sao?"

Thầm thẩm lạnh lùng kia vừa mỉm cười ngại ngùng lại vừa ngó nghiêng nhìn nàng, lại lắc đầu đáp.

" không.. à ... Không."

Nàng chỉ thấy họ lạ lùng, biểu cảm đó hoàn toàn không được tỉnh táo nàng liền quay người đi không quan tâm họ, nhìn xung quanh cũng chỉ có vài người được giam ở đây, đa số đều là tinh thần không ổn định, người bên đầu dãy phòng giam bên kia la hét chói tai, người thì nằm co ro run sợ, có người không tỉnh táo hơn thì điên dại nhét những cọc rơm vào miệng vừa nhai vừa khóc, nàng rùng mình.

Nơi quỷ gì đây?

Không gian này ngột ngạt, ánh sáng từ bên ngoài hất vào bên trong mới có thể soi sáng được, trên tường gắn những kệ đèn nến đã tắt từ lâu, có lẽ trời đã sáng,

Đàm Nhu nhìn quanh cũng không nhìn ra kẽ hở nào để mình trốn được ra ngoài.

Đàm Nhu còn không để ý có người đang ở phía sau đột kích nàng, bàn tay bám đầy bụi bẩn và thô ráp đặt lên vai nàng, nàng giật bắn mình, người đó thấy nàng giật mình thì đã vội quỳ xuống dập đầu lia lịa, miệng còn lẩm bẩm.

" Nương nương tha tội, nương nương tha tội."

Đàm Nhu cau có nhìn vị thẩm thẩm còn lại đang điểm tĩnh nhìn mình kia.

"Rốt cuộc là sao vậy? Ta không phải nương nương của thẩm."

Thầm thẩm kia mới kéo người bạn cùng phòng giam lại phía mình, người đó sợ sệt nhìn nàng, cả người run lên từng hồi, nàng nhìn người tỉnh táo còn lại miễn cưỡng cười, nàng hỏi.

"Đại thẩm à, ta có chút thắc mắc, nơi tăm tối này rốt cuộc là nơi nào vậy?"

Thấm thấm vỗ nhẹ vai người bạn đang nằm trong lòng mình, an ủi người đó, ánh mắt hướng về phía nàng rồi trả lời nàng bằng biểu cảm rất hiền dịu.

" Đây là nhà lao ở trong lãnh cung, nơi đây chỉ để giam những cung nữ phi tần trọng tội mà thôi."

Đàm Nhu không hiểu nổi, rõ ràng đã là lãnh cung rồi sao lại có nhà giam lãnh cung.

"Đại thẩm, lãnh cung vốn dĩ đã là nhà giam rồi mà? Sao lại có một nhà giam trong một nhà giam được, không những thế ta không phải là cung nữ hay phi tần nào cả mà vẫn bị đưa đến đây, điều này làm ta rất sợ."

Thẩm thẩm kia không rời mắt khỏi nàng chút nào, còn nói thân mật hơn.



" Cô nương cứ gọi ta là Tú Nương là được, còn người bạn này của ta cô nương cứ tùy tiện gọi.."

Đàm Nhu xua tay.

" Dù sao tuổi tác cũng hơn, ta không thể tùy tiện được, như thế không phải phép chút nào."

Tú Nương đó khó xử liền cười gượng nhìn người bạn của mình rồi nói.

"Vậy cô nương cứ gọi Khanh Tiền cô cô đi."

Đàm Nhu cúi đầu lễ độ.

"Tú Nương cô cô, Khanh Tiền cô cô."

Hồi lâu có người đem thức ăn đến, đặt dưới song sắt là ba cái bánh bao và một đĩa hành tây xào, Đàm Nhu cầm đĩa bánh bao vào, Tú Nương cô cô cầm đĩa hành tây xào vào đặt ở giữa phòng, Khanh Tiền cô cô tinh thần bất ổn, thấy đồ ăn là nhảy vào vồ vập, ăn lấy ăn để, Tú Nương cô cô có kéo lại cũng không được, Đàm Nhu cầm lấy cái bánh bao còn lại đưa cho Tú Nương cô cô, cô cô còn nhìn nàng ngơ người.

Nàng mỉm cười lắc đầu.

" Ta thấy không đói, hai người cứ ăn đi."

Tú Nương cũng đón lấy, sau đó thì Đàm Nhu đã quay người ra ngồi ở một góc tường.

Còn Chiêu Phong, cả đêm qua tìm hết các phòng giam cũng không thấy nàng, sáng sớm đi về đã ngủ quên, Hàn Nhi đến ngồi ở bàn trà trong phòng đợi rất lâu,

Chiêu Phong ngủ không kéo rèm lại, giày cũng không cởi, tay vẫn còn nắm chặt thanh kiếm của mình.

Hàn Nhi cho người pha trà đến lần thứ hai, uống gần hết tách trà thì Chiêu Phong mới tỉnh, giờ thì mặt trời đã lên cao, Chiêu Phong chồm dậy từ trên giường rồi mơ màng nhìn về phía Hàn Nhi đang ngồi.

Thấy có người, Chiêu Phong vội chạy đến, búi tóc còn bù xù.

Hàn Nhi thấy bộ dạng xấu xí này cũng lắc đầu ngán ngẩm.

"Ayza, ta mà là Đàm Nhu thì thấy bộ dạng này cũng không thể nào yêu nổi, trông ngươi như cây chổi cùn vậy."

Chiêu Phong sờ lên tóc của mình, còn ngồi xuống vừa vuốt tóc vừa hỏi Hàn Nhi.

"Ta đã tìm cả đêm rồi, không thấy nàng ấy đâu hết, còn có chỗ nào có thể nhốt người nữa không?"



Hàn Nhi đặt chén trà xuống suy nghĩ, cũng có một chuyện mà huynh ấy thắc mắc từ rất lâu, Tứ Vương chọn Đàm Nhu làm mồi nhử cũng như là làm làm bình phong cho hắn, nhưng sao nhất định phải là Đàm Nhu.

"Nhưng mà có chuyện này ta đã thắc mắc từ rất lâu rồi, liệu có phải tên Tứ Vương này thích Đàm Nhu không?"

Chiêu Phong bật cười đáp lại Hàn Nhi nhanh chóng.

" Không thể nào, Đàm Nhu và hắn tiếp xúc không nhiều, hắn biết Đàm Nhu chỉ qua một bức hoạ thôi mà..."

Nói đến đó Chiêu Phong ngừng lại, sao hắn lại có bức họạ đó, sao hắn lại biết đến nàng, Chiêu Phong bắt đầu nghi ngờ.

" Khoan đã, nếu như huynh nói vậy thì có phải Đàm Nhu bị giam ở một nơi đặc biệt sao."

Hàn Nhi còn nói.

" Tân đế của chúng ta sắp thành thân rồi, không phải lập hậu, chỉ là thành thân với người mình yêu thôi, còn danh tính người đó thì chưa nói."

Chiêu Phong liền đứng lên nói chắc nịch.

" Hắn sẽ thành thân với Nhạc Phi Nhã, chính là công chúa đến hoà thân của Vong Quốc, nếu như vậy thì chưa chắc gì người đã là Nhạc Phi Nhã thật."

Hàn Nhi thở dài.

"Ngươi và muội ấy đi rình bọn họ vào tối qua sao, chính vì đi lung tung như vậy cho nên mới bị phát hiện đó."

Chiêu Phong đấm tay xuống mặt bàn, chén trà cũng nhảy lên, Hàn Nhi cầm chén trà trong tay mà run, giọng Chiêu Phong gằn lên.

"Ta sẽ không để hắn lấy được nàng ấy đâu, ta chính là đến đón nàng ấy về."

Hàn Nhi sau đó lại lắc đầu.

" Ha, tình yêu."

Hàn Nhi đứng lên, đặt tay lên vai Chiêu Phong khuyên chàng ấy ngồi xuống trước đã.

"Còn một chuyện nữa, tại sao Tứ Vương lại thích Đàm Nhu, ngươi muốn biết không?"

Chiêu Phong liền ngồi xuống mong chờ, Hàn Nhi rót trà ra đẩy về phía Chiêu Phong.