Chiêu Phong bình tĩnh lại, trong thư tứ thúc có viết, Ngưu thái y là Lý thần y từng có lần qua lại, nghe nói hồi xưa từng rất thân thiết, Lý thần y là người trọng bằng hữu nên chắc chắn sẽ luôn giữ liên lạc với nhau.
" Vậy, lần cuối liên lạc là từ khi nào."
Ngưu thái y là người ra vẻ hèn mọn nhưng thực chất là người nhìn xa trông rộng, thứ không thể đụng vào ông ấy chắc chắn sẽ không đụng, nhìn Chiêu Phong cũng không có ý gì xấu, ông ta cũng trả lời rất thật thà.
" Cái này, điện hạ, Lý Đại lần cuối gửi thư là vào năm An Nhĩ ra đời, trong thư thần có nói thần vừa có một đứa con gái nên ông ấy đã gửi thư chúc mừng, sau đó thì không thấy ông ấy gửi thêm gì nữa, thần cũng gửi lại thư nhưng ông ấy đọc được cũng không phản hồi."
Chiêu Phong bực mình nắm chặt tay.
Quả nhiên tiết trời mỗi nơi mỗi khác, người có căn nhà nhỏ ngay dưới chân núi Nguyệt là một nam nhân có dung mạo xinh đẹp, chàng chính là Nhị Hoàng tử Bắc Quốc, trở lại được mấy ngày, nam nhân xinh đẹp này vẫn ở một mình, trong rừng sâu có một căn nhà nhỏ nữa, tên tiểu tử quanh năm suốt tháng mặc đồ đen kiệm lời đến độ làm người ta phát cáu kia lại lần nữa chọc cho Hàn Nhi tức điếng người.
Tiểu Hắc cảm mến Đào Hạnh nên đã sớm thành thân với nàng ấy rồi kéo đi người tì nữ chăm chỉ của Hàn Nhi, mặc cho thân yếu đuối như Hàn Nhi ở một mình.
Hàn Nhi vẫn theo thói quen hằng ngày của mình, chàng ấy vẫn hái thuốc, vẫn thử nghiệm mọi loại thuốc mà mình muốn, trên đầu giường có một ngăn kéo bí mật,
Hàn Nhi luôn để thứ quan trọng trong đó, lần này vừa chế được một loại thuốc hiếm chàng ấy liền đặt vào ngăn kéo đó, bên trong còn có một phong thư, bên ngoài có đóng dấu hoa, Hàn Nhi thở dài cầm phong thư lên rồi lại ném vào ngăn kéo.
Chàng ấy than.
" Thư này chắc phải từ khi sư phụ bỏ đi rồi, hơn hai mươi năm rồi mà còn chưa đến tay sư phụ, người đó chắc là mong thư của người lắm."
Nói xong Hàn Nhi lại đi ra ngoài, chàng vẫn như mọi ngày đeo sau vai một giỏ thuốc to rồi đi vào rừng sâu hái thuốc.
Đến khi trời sập tối Hàn Nhi mới quay về, hôm nay về muộn hơn mọi khi, Hàn Nhi không hề sợ hãi, khu rừng này như nhà của chàng ấy, theo lối mòn mà về, đang bước chân nhanh nhảu thì chợt một mũi tên bay sượt qua người chàng, thứ trên đời mà chàng sợ nhất chính là cảnh chém giết của các nam nhân khác, vì chàng ấy không biết võ công chỉ biết y thuật.
Đứng đơ đó một hồi thì chàng thấy không có ai cả, chỉ tưởng rằng bẫy săn của mấy người tiều phu bị lỗi, chàng ấy bước đến bước thứ ba thì một người cao to, có cơ tay như con gấu xuất hiện trước mặt, người nam nhân mềm mại như lụa này đương nhiên sợ hãi, nhưng nam nhân này xuất hiện liền che chắn cho Hàn Nhi.
Người này tỏả ra một mùi máu tanh rất nồng, Hàn Nhi khó chịu nói.
"Ngươi là ai mà trên người lại mùi máu tanh nồng như vậy?"
Người đó nghe giọng nam nhân mềm mại như vậy cũng không nỡ buông chàng, còn to tiếng hét lên như hổ gầm.
" Tránh ra...."
Hàn Nhi thấy phía trước có nhiều người chạy đến thì chàng đã kéo hắn vào trốn trong bụi cỏ, mặt trời đã khuất núi nên trời đã dần tối, Hàn Nhi lúc này mới nhìn kỹ khuôn mặt hắn, mùi máu tanh nồng chắc phải từ mắt trái của hắn mà ra, hắn dùng tay bịt chặt mắt trái của mình, trông hắn không bi quan cho lắm, hình như thái độ còn rất thoải mái.
" Ta không nhìn rõ huynh cho lắm, nhưng chắc hẳn là một mỹ nam."
Hàn Nhi cảm thán, đến nước này rồi hắn còn có thể khen ngợi người khác được nữa, Hàn Nhi hỏi hắn.
" Sao huynh đài lại ra nông nỗi này, ai đang truy sát huynh sao? Hay huynh đắc tội với ai?"
Râu ria của hắn mọc dày chia chỉa, nhìn như một cái chổi cùn, hơn nữa người hắn không chỉ có mùi máu mà còn có mùi mồ hôi, hắn tỏ ra rất lạc quan khi nghe Hàn Nhi nói, giọng nói hắn oang oang hình như đây là thói quen không thể kiểm soát.
" Ta đang chạy trốn, có đám người đang truy sát ta."
Hàn Nhi lại thấy cắm chặt ở sau lưng hắn là một mũi tên ngắn, đã được bẻ gãy, Hàn Nhi sờ lên đó hỏi.
" Bọn họ đã bắn huynh sao?"
Qua mấy câu nói chuyện Hàn Nhi cũng đã thấy được sự ngây thơ của tên to xác này, chợt bên ngoài có tiếng đoàn người chạy tới, bọn họ mặc y phục trắng đỏ, Hàn Nhi nhìn rất quen mắt, còn hoang mang nhìn tên này.
" Huynh bị Huyết Giáo truy sát sao?"
Chết rồi, đột nhiên lại va phải một tên kẻ thù của một giáo phái điên dại, Hàn Nhi lo lắng, sợ bản thân cũng sẽ bỏ mạng ở đây, chàng vội che miệng hắn lại, ra hiệu cho hắn không được lên tiếng.
"Suỵt, muốn sống thì đừng lên tiếng."
Theo quan sát thì thấy bọn họ cũng không đông lắm, với lại truy sát một người thì chỉ cần mấy người thôi, nhưng lần này Huyết Giáo lại cho khoảng mười mấy người đi làm việc như vậy, Hàn Nhi thấy người bên cạnh mình là người cũng không đơn giản, tay bên kia hắn còn đang cầm chặt cây kiếm đang gãy đôi.
Để ý bọn họ có một người cầm đao, tên to xác này thấy cây đao đó liền ngọ nguậy muốn xông ra.
Hàn Nhi phải trấn tĩnh hắn.
" Không được manh động."
Kỳ lạ là hắn lại tin người dễ dàng như vậy, Hàn Nhi chỉ nhìn mười mấy người này lại lo lắng không về được tới nhà, sau đó thì chàng cố gặn hỏi.
" Làm gì mà họ lại truy sát huynh?"
Sau đó thì Hàn Nhi lại thương xót cho hắn, chưa để hắn nói chàng đã than vãn.
"Bỏ đi, bọn Huyết Giáo này thì làm gì có chuyện tốt đẹp chứ, ta sẽ cứu huynh, yên tâm."