Thái Tử Thì Sao?

Chương 258




Thái tử ca ca bật cười.

"Muội không biết thì Chiêu Phong biết."

Chiêu Phong nhìn huynh ấy lại gượng gạo nhắc lại câu nói vừa rồi của Đàm Nhu.

"Đệ cũng không biết."

Thái tử ca ca mỉm cười.

"Nhìn hai người, ta lại nhớ thái tử phi."

Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong, khi hai người chạm ánh mắt nhau rồi lại quay đi, Đàm Nhu cười trừ hỏi.

" Huynh khác với tam ca ca, huynh ấy hay gọi bằng những tên rất thân thiết, sao huynh gọi đại tẩu là thái tử phi vậy?"

Thái tử ca ca hiền từ đáp lại.

" Thái tử phi, nghe như vậy nàng ấy rất tôn quý, trước khi thành thái tử phi nàng ấy bị dè bỉu rất nhiều, ta yêu thương nàng ấy, và cũng không muốn ai dè bỉu coi thường nàng ấy, thái tử phi là vị trí mà cả đời này người khác cũng không dành được từ nàng ấy."

Chiêu Phong lướt ánh mắt sang Đàm Nhu, chàng ấy vừa nói vừa hờn dỗi.

"Đệ cũng muốn để người đó ngồi vào vị trí không ai có thể dành được, nhưng mà người đó lại không thích."

Thái tử ca ca nhìn Đàm Nhu, nàng cười gượng gạo, Chiêu Phong đứng lên buồn bã.

" Đệ về nghỉ trước đây."

Thái tử ca ca đụng tay nàng ra hiệu, Đàm Nhu mỉm cười đứng lên vừa ói gọi.

"Đơi..."

Đột nhiên Chiêu Phong quay người ra nhìn nàng làm nàng ngượng ngùng, câu nói đến cửa miệng cũng không thể thốt ra, Chiêu Phong nghiêng đầu nhìn nàng.

Đàm Nhu quay ra nhìn thái tử ca ca, huynh ấy hất tay về phía nàng, còn nàng thì quay ra đối mặt với Chiêu Phong.

Chiêu Phong vẫn nhìn nàng nghiêng đầu chờ đợi, Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong như ép buộc nói.

"Chàng đợi ta đi cùng."

Chiêu Phong mỉm cười đưa tay ra đón nàng, Đàm Nhu nhìn lại về phía huynh trưởng rồi ngại ngùng đưa tay về phía Chiêu Phong.

Nhìn hai người đó đi ra ngoài thái tử ca ca cũng thở phào, Đàm Nhu và Chiêu Phong đi ra ngoài, nàng ấy cố cười thật tươi, Chiêu Phong cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, chàng ấy cũng im lặng.



Gần đến tẩm cung, Đàm Nhu mới hỏi.

" Chàng thất vọng về ta sao?"

Chiêu Phong cũng dừng chân, chàng đưa tay vuốt mái tóc nàng, dường như thất vọng là thật, nhưng chàng ấy lại lắc đầu.

" Ta không thất vọng, ta chỉ cảm thấy bản thân không thể nghe theo nàng được."

Đàm Nhu nhận ra những lời nói dối trước đây của nàng đã làm tổn thương chàng ấy quá nhiều, Đàm Nhu chấp nhận gật đầu.

" Ta hiểu."

Sau đó Chiêu Phong lại đáp.

"Nàng không hiểu."

Đàm Nhu bất giác thốt lên.

"Hả?"

Chiêu Phong lại cười lắc đầu.

" Không có gì, nàng về nghỉ ngơi đi."

Trong cảm xúc có chút không nỡ, nhưng Đàm Nhu vẫn vừa ngước nhìn Chiêu Phong vừa đi vào trong, Chiêu Phong ở lại lẩm bẩm một mình.

" Nàng không hiểu được đâu."

Nghe nói tam hoàng tử Bắc Quốc bị Tứ Vương bịt miệng rồi, tin đồn Tứ Vương giết vua cha và huynh đệ để lên ngôi lan ra rất nhanh.

Ngày đại hoàng tử trở về, trên người lạc máu tanh nồng nhưng chẳng có một vết thương nào, hắn trở về diễn một vai khóc lóc thảm thiết, sau đó vờ như mình và

Diễm Vương Vương đã trải qua rất nhiều chuyện khủng khiếp, hắn còn nói, tam hoàng tử là do Tứ Vương giết, hắn may mắn giữ được mạng và trở về.

Mật báo đưa đến Nhị Quốc, ngày hôm sau hoàng thượng liền thượng triều, Đàm Nhu cảm thấy người như Tứ Vương sẽ không bỏ qua buổi hôm nay, có thể hắn sẽ nhân lúc chúng ta đang thảnh thơi là đánh đến.

Thái tử ca ca và Tam Hiệu đã được hoàng thượng tính trước, cho đi đàm phán với hắn.

Đàm Nhu cũng tò mò đi theo, thái tử ca ca còn đang không hiểu Đàm Nhu đến đo làm gì thì nàng đã trèo lên ngựa.

Vẻ mặt nàng trầm tư.

"Muội có nhiều chuyện muốn hỏi hắn lắm."



Chiêu Phong và Lạc Vỹ cùng lúc bước lên, hai người đều hướng ra nhìn nhau, Đàm Nhu liền thúc ngựa chạy đi.

Thái tử ca ca cũng đi trước, Tam Hiệu chán nản thúc ngựa đi chậm rì.

Hai nam nhân ở lại chạm ánh mắt nhau có chút không vui, chàng ấy nhìn Lạc Vỹ nheo mắt lại.

Hắn có ý gì vậy?

Lạc Vỹ lùi lại một bước, sau đó thì cúi người chào Chiêu Phong.

" Tiểu nhân đi trước."

Đến doanh trại của hắn, ba người đều há hốc vì bất ngờ, hắn đem cả Bắc Quốc đến hay sao mà lại lớn như vậy.

Thái tử ca ca lên trước nói chuyện, lính canh của hắn cũng mau chóng đi vào.

Lát sau thì dáng người khập khiếng của Tứ Vương đi ra, hắn chắp hai tay sau lưng nói.

" Vào doanh trại thì xuống ngựa đi."

Đàm Nhu là người nhảy xuống đầu tiên, sau đó thì Tam Hiệu cũng xuống ngựa, Tam Hiệu đi đến đưa tay đỡ thái tử ca ca xuống ngựa.

Chỉ có ba người đi vào doanh trại cùng với Tứ Vương, ba con ngựa đứng ở bên ngoài, Đàm Nhu vừa đi vừa nhìn xung quanh.

Đàm Nhu bỗng khựng lại vì hai nam nhân đi trước đột nhiên dừng lại, thái tử ca ca ra hiệu cho hai người ở bên ngoài, một mình huynh ấy đi vào trong, Đàm Nhu bước lên trước bị Tam Hiệu ngăn lại, huynh ấy nhìn nàng lắc đầu.

Đàm Nhu trơ mắt nhìn thái tử ca ca đi vào bên trong, nàng và Tam Hiệu đứng sốt sắng ở bên ngoài.

Tam Hiệu quay đi quay lại đột nhiên lại va phải lều phía trước bên phải, Tam Hiệu thấy lính cần kiếm đi ra, mép kiếm dính máu đỏ, huynh ấy giật áo Đàm Nhu ra hiệu,

Đàm Nhu sáp lại gần nghe, huynh ấy nói nhỏ vào tai nàng.

Đàm Nhu lập tức hướng mắt về phía lều, nếu như tên lính đó không bước vào nữa thì sẽ chẳng có chuyện gì, sau khi hắn bước vào thì tiếng thét của một nữ nhân lại vang lên xé lòng.

Đàm Nhu nhạy cảm, nàng sợ đó là Tuệ Liên nên chạy qua đó rất nhanh, nàng đạp ngã một tên lính trước, sau đó nhặt kiếm của hắn xông vào lều.

Mọi chuyện dường như chỉ trong chớp mắt, Tam Hiệu chưa kịp ngăn cản nàng đã chạy vào trong.

Bên trong im ắng lạ thường, Tam Hiệu chạy tới đó thì đã thấy vô số lính canh bao vây hai người ở bên ngoài, bên trong một tên đã bị Đàm Nhu dùng kiếm kề cổ.

Trong đây vô số nữ nhân, nam nhân chỉ có hai người, tất cả đều bị trói và nhốt ở trong một lều.

Tam Hiệu hướng mắt xuống dưới, có một nữ nhân mặt nhem nhuốc mặc y quen thuộc của Tuệ Liên nhưng lại không phải Tuệ Liên, người mặt be bét máu nằm thoi thóp trong lòng nàng ta mới chính là Tuệ Liên, Đàm Nhu đến lúc không bình tĩnh được nữa định ra tay tàn độc nhưng Tam Hiệu kéo tay nàng ấy lại.