Đàm Nhu bật cười, Mặc Vương nghe xong cũng chỉ nhìn đôi trẻ ngại ngùng mà cười trêu chọc.
" Bao giờ thì thành thân."
Ngưu thái y nhìn đứa con rể cười nói.
" Sau chuyến này về là thành thân."
Sau đó thì Ngưu thái y lại tuôn trào một bài ca buồn bã.
"Người ta nói con gái lớn thì phải gả đi, hồi nó còn bé tí ta đã nghĩ đến lúc gả nó đi đâu, vậy mà trong chốc lát đã phải gả đi rổi."
Đàm Nhu, An Nhĩ và Chiêu Nhiên đứng nghệt ra đó, Mặc Vương lại cùng buồn bã với Ngưu thái y.
"Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Nhà có con gái đương nhiên là buồn rồi."
Ở bên ngoài có người lại báo.
"Bẩm hoàng thượng, ở bên ngoài cung đang có người đem sính lễ tới rồi ạ."
Hai mắt Đàm Nhu sáng rực, nàng vội chạy ra ngoài, Mặc Vương lại cười một tràng vô cùng ngượng.
"Đó, con gái lớn rồi đâu thể giữ mãi bên cạnh được."
Nói xong thì cũng cùng mọi người đi ra ngoài.
Đàm Nhu chạy về phía cổng thành, tối muộn nhưng bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đó Chiêu Phong không thể quên, chàng ấy nhảy xuống ngựa chạy về phía
Đàm Nhu.
Sau lưng là một kiệu hoa, bên trong là sính lễ chàng ấy chuẩn bị cho Khanh Bình.
Đàm Nhu chạy tới liền ôm lấy chàng thật chặt, Chiêu Phong tay ôm lưng và đầu nàng dụi vào người mình, bóng hình lớn che hết cả bóng người nàng.
Mọi người nhìn đôi trẻ này không khỏi buồn phiền, sính lễ đem tới cũng không phải là để đón nhau về chung một nhà.
Chiêu Phong buông nàng ra, Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong hào hứng.
" Ta đợi chàng rất lâu đó."
Chiêu Phong xoa đầu nàng, nhìn thấy mọi người đều đứng trên bậc trước thái hòà điện, Chiêu Phong cúi người bày tỏ kính lễ.
Đàm Nhu và Chiêu Phong nắm tay nhau bước lên, cảm giác cứ như đang dẫn nhau lên xin phép gia đình.
Chiêu Phong đi lên, thân thuộc cúi chào trưởng bối ở đây, cũng không quên cúi chào đại huynh một cái, An Nhĩ lễ nghĩa, nàng ta cúi chào lại.
Trong khi Đàm Nhu và Chiêu Phong đang tay trong tay, thì lúc này hoàng hậu lại như người cắt ngang chuyện tốt, đột nhiên từ đâu xuất hiện.
" Tối muộn rồi, có chuyện gì mà đông vui vậy."
Bà ấy cười tươi đi tới, cho thấy trạng thái vô cùng tốt, Đàm Nhu vốn không ưa bà ấy, lại thấy bà ấy vui vẻ đi ra thì nàng lại không vui.
Những đứa trẻ vội cúi đầu hành lễ, Chiêu Phong cũng cúi đầu bày tỏ tôn trọng, duy chỉ Đàm Nhu là đứng đần ra chẳng phản ứng gì, Chiêu Phong phải vừa cúi đầu vừa ấn nhẹ đầu nàng xuống hành lễ cùng.
Tiếng đồng thanh, và chỉ có Đàm Nhu là không nói gì.
" Hoàng hậu nương nương."
Đàm Nhu cáu kỉnh nhìn Chiêu Phong, hoàng hậu đi tới khua tay thôi hành lễ.
Chiêu Phong nhìn nàng khó chịu thì cũng cúi người tiếp.
"Các vị trưởng bối, con xin phép lui trước, còn nhiều đồ phải cất quá."
Chiêu Phong quay người đi không quên kéo theo Đàm Nhu.
Nàng cúi người rồi cũng bỏ đi theo, Đàm Nhu đi theo sau còn cáu kỉnh đánh Chiêu Phong.
" Chàng ấn đầu ta xuống làm gì."
Chiêu Phong cốc nhẹ vào đầu nàng.
" Đừng giận mà."
Đàm Nhu vùng vằng bước lên trước, còn không nói gì, Chiêu Phong hiểu ra nàng đang thật sự khó chịu.
" Đợi ta với."
Đàm Nhu liền dừng lại, nàng quay ra, hình như chẳng còn giận nữa, nàng đưa tay ra đón Chiêu Phong.
" Qua đây."
Chiêu Phong bước đi, chàng nắm chặt tay nàng mỉm cười, Đàm Nhu cáu một chút, nhưng lại không còn giận dỗi nữa.
Mấy người ở lại rơi vào khoảng gượng gạo, trưởng công chúa và Liễu Gia Quân, vốn từ xưa đã oan gia ngõ hẹp, bây giờ gặp lại cũng không thể nào niềm nở nổi.
Còn nhớ lúc xưa cạnh mặt nhau, đến lúc Liễu Gia Quân được gả cho hoàng huynh của người, người đã vùng vằng giận dỗi hết mấy ngày liền.
Trưởng công chúa bây giờ cũng chỉ nhìn lấy một cái, chẳng màng gì đến hình dạng người ta như thế nào, Ngưu thái y và con gái chắc đã được nghe kể nhiều nên cũng gượng gạo, Chiêu Nhiên từ đầu tới cuối đều lọn thảm một mình một cảm xúc riêng.
Mặc Vương và Ngọc Nhiên đứng một bên nhìn nhau cảm thán.
"Biết lựa giờ đến thật chứ."
Mặc Vương kéo Ngọc Nhiên đi lên chuồn đi trước.
"Ta có việc bàn với Ngưu thái y mất rồi, ta đi trước đây."
Ngưu thái y cũng nhận tiện đó mà kéo trưởng công chúa đi, sợ ở đây lâu thêm nữa thì hai nữ nhân quyền lực này sẽ lao vào đánh nhau mất.
An Nhĩ cũng tinh ý, nàng khụy gối hành lễ rồi xin lui đi luôn.
Liễu Gia Quân đứng lặng như tờ, một kẻ ngốc dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được bọn họ đang tránh né bà ấy.
Mọi người đều đi hết, bà ấy nhìn hoàng thượng mãi, Nhiên Vương rất ngượng ngùng, người chỉ bỏ lại Liếu Gia Quân ở sảnh với mấy câu an ủi cho có lệ.
"Sắp khuya rồi, nàng về nghỉ ngơi đi."
Liễu Gia Quân nhìn theo bước chân của hoàng thượng mà nao lòng, người mà bà ấy dốc hết tâm sức để ở bên cạnh, bây giờ cũng không nhìn bà ấy lấy một cái.
Đến cái nhìn của người mình yêu, bà ấy còn phải giành dụm, đứa con trai Thất Kỳ của bà ấy sinh ra từ sự cố hy hữu do bà ấy tạo ra.
Một đứa con ngây thơ bắt buộc phải trở nên sắc sảo, tâm cơ, Thất Kỳ là đệ đệ nối khố với Lục Nguyệt, hai tỷ muội rất ít khi bất đồng, vì gần tuổi nên chơi với nhau rất thân, Thất Kỳ rất thương tỷ tỷ, trước đó nghe tin tỷ tỷ phải gả đi xa đệ ấy đã buồn bã tuyệt thực mấy ngày liền.
Bây giờ tỷ tỷ gả đi một bức thư cũng không gửi đến, bây giờ trưởng công chúa từ Vong Quốc trở về cũng không có tỷ tỷ của đệ ấy đi theo về, Thất Kỳ trở nên trầm tính, không nói không rằng, không làm theo lời mẫu hậu nói, cũng không nghe lời ai hết, lầm lì mãi ở trong cung.