Chiêu Phong liền trao nàng nụ hôn, Đàm Nhu vừa nhắm mắt muốn vươn tay ra để ôm thì Chiêu Phong thôi hôn.
Trong lúc Đàm Nhu ngơ ngác thì Chiêu Phong lại trêu chọc.
"Ta giống như hết thích nàng rồi sao."
Đàm Nhu không nói gì, nàng chỉ cúi người theo phản xạ ngại ngùng mà thôi.
Chiêu Phong đi ra tắt hết đèn, vẫn như thói quen của mình, chàng ấy thật sự luôn giữ lại hai ngọn nến để cháy qua đêm.
Đàm Nhu cũng không rảnh tay, nàng chải lại chăn màn, Chiêu Phong đặt nến lên mặt ghế, kéo ghế ra giữa nhà, để hai ngọn nến đó chiếu sáng vừa đủ, rồi lại đi tới chỗ Đàm Nhu.
" Nàng thật sự muốn ta ngủ lại à.
Đàm Nhu thản nhiên đáp.
"Ta tưởng chàng muốn ngủ lại thật."
Chàng ấy thấy Đàm Nhu không còn ngại ngùng kiêng dè gì nữa liền đi tới trao nụ hôn, quả thực là đã lâu không thân mật như vậy, Đàm Nhu vẫn thói quen cũ mở miệng ra, Chiêu Phong thì rất thích vừa hôn vừa dụi vào cổ nàng.
Chiêu Phong kéo tay Đàm Nhu đang ôm cổ mình ra, chàng ấy nhìn Đàm Nhu đắm đuối, trong thâm tâm gào thét, nếu như bây giờ nàng quay mặt đi từ chối thì ta sẽ đi về, nhưng Đàm Nhu không những không từ chối, còn cùng với Chiều Phong nhìn nhau mãi không thôi.
Trong đầu Đàm Nhu lúc đó chẳng nghĩ được gì cả, nàng chỉ thấy Chiêu Phong nhìn mình nên mới đáp lại mà thôi.
Chiêu Phong lại dụi vào cổ nàng, chàng ấy thì thầm.
" Ta có thể ở lại sao."
Đàm Nhu không nói gì, chỉ đưa tay ra ôm cổ mình khi Chiêu Phong mở miệng ra muốn cắn, nàng cằn nhằn.
"Chàng không được để lại dấu."
Chiêu Phong nhớ tới lúc trước ở Bắc Quốc, chàng cũng một lần để lại dấu trên cổ Đàm Nhu, làm nàng phải khổ sở giấu giếm.
Chiêu Phong kéo tay Đàm Nhu ra, vừa dụi vừa hôn lên cổ, Đàm Nhu căng thẳng sợ chàng ấy lại để lại giấu nữa, nhưng chỉ cảm nhận được Chiều Phong đang hôn nhẹ chứ chưa hề làm gì khác.
Chiêu Phong run run, chàng ấy sợ mình không kiềm chế được lại làm Đàm Nhu sợ, mùi cơ thể quen thuộc ấy làm chàng ấy muốn dụi vào người nàng ấy mãi thôi.
Những hơi thở dài của Chiêu Phong ngay bên cổ của nàng đã làm cho nàng ấy nhạy cảm hơn, cơ thể cũng phản ứng không theo lí trí.
Người nàng ấy bay ra những mùi hương rất thơm, mùi cơ thể này thật sự làm người ta phát điên.
Đàm Nhu cảm nhận được Chiêu Phong mãi dụi vào cổ, rồi những hơi thở mà chàng ấy đang kiềm chế lại phả vào cổ nàng, Đàm Nhu đẩy Chiêu Phong ra, nàng nhìn
Chiêu Phong một cách ấu yếm, bàn tay nhỏ của nàng sờ trên khuôn mặt ấy, lúc này cả hai như đang nhìn ngắm đối phương thật kỹ, ánh mắt cứ va vào nhau, rồi lại ngại ngùng vội vã né tránh.
Chiêu Phong không nhịn nữa, chàng ấy cúi người xuống, Đàm Nhu cũng không né tránh chàng ấy, bàn tay nhỏ bé của nàng được Chiêu Phong nắm chặt đè trên chăn, tay còn lại cũng không thoát khỏi, Chiêu Phong hấp tấp hôn nàng, lưỡi như thụt sâu vào miệng nàng, Đàm Nhu vội mở miệng ra, nàng chưa quen với tiến độ như chạy này của chàng ấy, khi lưỡi cứ ngọ nguậy bên trong miệng, Đàm Nhu không thở được, nàng đánh mạnh vào người Chiêu Phong, đánh liên tục như thế chàng mới thôi.
Nhìn Đàm Nhu nằm dưới mình đang cố gắng hít thở thì chàng ấy mới thấy mình quá đáng, xoa má hồng của nàng, Đàm Nhu mỉm cười.
Chiêu Phong thở dài ôm lấy Đàm Nhu vào lòng, chàng ấy vừa ôm vừa dụi vào người nàng hít thật sâu, phải được lúc lâu Chiêu Phong mới buông nàng ra, Chiêu Phong đứng lên bế nàng dịch vào bên trong, bản thân tháo giày ra để bên cạnh giày của nàng rồi cũng nằm lên giường.
Chàng còn ân cần chỉnh chăn lại giúp Đàm Nhu, nàng quay người ra ôm lấy Chiêu Phong, rúc vào lòng chàng ấy rất an tâm.
Chiêu Phong xoa đầu nàng thiu thiu thiếp đi, đến đầu canh năm Chiêu Phong tỉnh dậy, chàng ấy cổ tình dậy sớm như thế để đi về, sợ người ta sẽ thấy, chàng ấy vừa cử động Đàm Nhu nằm bên cạnh đã ôm chặt lấy chàng ấy hơn.
Đàm Nhu nói nhỏ.
" Sao chàng dậy sớm vậy."
Chiêu Phong xoa đầu nàng, trong vòng tay ấm áp này Đàm Nhu cứ dụi vào tìm cảm giác an toàn thoải mái của nàng ấy, Chiêu Phong thì thầm vào tai.
"Ta về phòng trước."
Đàm Nhu liền buông chàng ấy ra, nàng chưa mở mắt đã mỉm cười gật đầu.
"Được thôi, chàng đi đi."
Chiêu Phong bước xuống giường đi giày vào, rồi không nỡ lại quay lại nhìn nàng một cái, Đàm Nhu ngồi dậy thì Chiêu Phong đã bước đi.
Chàng cẩn thận đẩy cửa ra, bước ra được một bước thì bắt gặp Khanh Bình cũng vừa đưa một chân ra khỏi phòng Tuệ Liên, hai chủ tử ngơ ngác nhìn nhau, rồi không hẹn mà lại quay vào phòng.
Đàm Nhu bước xuống giường liền thấy Chiêu Phong đi vào, nàng cười hỏi.
" Sao vậy, gặp ai rồi sao?"
Chiêu Phong đi về phía nàng kéo nàng lại hôn, Đàm Nhu chỉ nghĩ Chiêu Phong không nỡ đi nên quay lại hôn một cái, được một lúc thì Chiêu Phong mới đi.
Chàng mở cửa ra trước, Đàm Nhu ngồi ở bàn trà nhìn dáng vẻ thập thò thập thụt của chàng ấy mà buồn cười.
" Chàng sợ gặp ai sao, trong cung của ta ít người hầu dọn dẹp lắm, đến giờ ngọ họ mới đến quét dọn thôi."
Chiêu Phong thò đầu ra quan sát, không có ai mới quay lại cười với nàng.
"Ta đi đây."
Đàm Nhu gật đầu.
" Đi đi."
Quả thật quả chạm mặt vừa rồi Đàm Nhu và Tuệ Liên đều không biết, chỉ có hai nam nhân này biết, về đến phòng hai chủ tử ái ngại, nhìn nhau mà không nói gì.
Vào giờ chiều, Đàm Nhu thường hay ngồi bên hồ nước trong cung của mình thưởng trà ăn bánh, hôm nay khác mọi khi, nàng lấy giỏ đồ may vá của mình ra ngồi bên bờ hồ, nàng chăm chỉ may chiếc áo khoác to lớn cho Chiêu Phong.
Còn chàng ấy thì luôn túc trực bên cạnh, khi mặt trời khuất bóng, thập nhất đến cung của nàng, nhưng lại chỉ đứng một bên nhìn nàng và Chiêu Phong cười đùa.
Tuệ Liên khập khiếng đi tới gọi hắn.
" Thập nhất hoàng tử, người có chuyện gì muốn nói sao."
Thập nhất quay ra nhìn vị tỷ tỷ đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt trên, hắn khách sáo cúi người, tỏ vẻ ngại ngùng khi thấy Đàm Nhu và Chiêu Phong đang ở đó.
Đàm Nhu thấy hắn cũng gọi.
" Thập nhất hoàng tử đến đây có chuyện gì sao?"
Thập nhất khúm núm, đi vào cũng chậm rãi, Chiêu Phong không để hắn vào mắt, chàng lườm nguýt hắn, Đàm Nhu đặt tay lên tay chàng muốn chàng đừng để thái độ đó lộ liều quá.
Thập nhất đi tới, không kiêng rè gì liền ngồi xuống bên cạnh Đàm Nhu, nàng mỉm cười đón tiếp hắn như khách, còn rót chén trà mới cho hắn.
Hắn nhận lấy nhưng chỉ cầm khư khư, nàng cố ý trêu.
"Trà của Nhị Quốc thật sự khác với trà của Bắc Quốc, ta quên mất."
Thập nhất liền nhìn vào chén trà nóng đang trên tay mình, hắn liền sợ người ta nghĩ hắn có ý chê bai liền uống hết, chén trà nóng nuốt xuống họng ai nhìn cũng rát thay.
Đàm Nhu lại rót thêm cho hắn, Chiêu Phong cười hỏi hắn.
"Thập nhất hoàng tử thật sự chỉ đến đây uống trà sao?"