Qua nhiều ngày thì Đàm Nhu cũng nhận được thư, nàng nhận được cả hai bức thư cùng lúc, một cái là của Tuệ Liên, một cái là của Chiêu Phong.
Trong phòng đọc sách, Yên Nhi luôn tay mài mực cho nàng, đến khi có người đem thư để nàng sai Yên Nhi đi lấy giấy.
Nàng mở bức thư ngẫu nhiên, là bức thư của Tuệ Liên.
Tuệ Liên có nói đường đi hơi khó khăn nhưng cũng bình an về tới, Khanh Bình không được khỏe một chút nên nghỉ ngơi, cũng có nói bản thân là phu nhân của ông chủ tiệm vải, Khanh Bình đã thôi làm cận vệ cho Chiêu Phong nên lui về buôn bán để kiếm sống, tỷ ấy cảm thấy cuộc sống như vậy rất vui vẻ.
Bên dưới có lời của Khanh Bình.
Có lời cảm ơn nàng, đặc biệt hơn là chắc nịch với nàng sẽ không làm cho Tuệ Liên khổ, sẽ luôn bảo vệ tỷ ấy và yêu thương tỷ ấy hết mình, cũng bày tỏ rằng lấy được Tuệ Liên là rất may mắn.
Đàm Nhu thấy họ hạnh phúc cũng bất giác cười theo.
Yên Nhi ằm giấy đi vao thấy nàng cười liền cười theo.
" Trong thư viết gì mà công chúa lại vui vẻ như vậy."
Đàm Nhu nhìn nàng ta mỉm cười.
" Để trên bàn trà đi."
Đàm Nhu lại nói tiếp.
"Ngươi qua đây."
Yên Nhi đi đến gần nàng, Đàm Nhu vừa gấp thư lại mỉm cười nói tiếp.
" Lấy cho ta phong thư ở trên bàn."
Nàng ta bối rối cầm cả hai phong thư lên, nàng nhìn nàng ta rồi cũng nói.
"Đưa phong thư chưa mở lại đây."
Đàm Nhu đón lấy, vừa rồi thấy nàng ta khó khăn phân biệt hai phong thư này.
Nàng vừa mở thư ra vừa hỏi nàng ta.
"Không biết chữ sao?"
Yên Nhi ái ngại đáp nàng.
" Nô tì từ nhỏ tới lớn không biết một mặt chữ."
Đàm Nhu thở dài.
Yên Nhi lại thấy lo lắng, từ khi nàng ta theo hầu nàng làm việc đều vụng về, chỉ mấy ngày gần đây là ổn hơn, nghe nói nàng không biết chữ Đàm Nhu lại thở dài, nàng ta sợ Đàm Nhu sẽ đuổi mình đi, trong lòng bắt đầu lo lắng.
Đàm Nhu mở bức thư của Chiêu Phong ra đọc, bức thư đó là hai tờ, nàng bật cười vì chàng ấy nói nhiều quá.
Trong thư có nói, lúc đi có gặp phải cướp, Khanh Bình đỡ cho Tuệ Liên một mũi tên nên bây giờ vẫn còn đang nằm dưỡng thương, chàng ấy cũng nói bản thân rất nhớ nàng, đợi sau khi chuyển giao việc xong sẽ đến thăm nàng nữa.
Đàm Nhu đọc thư xong liền mỉm cười, nàng quay ra nhìn Yên Nhi, thấy nàng ta ngây ngô cười theo nàng, Đàm Nhu cũng cười nói.
"Ngươi có muốn học viết chữ không?"
Yên Nhi ngơ ngác.
" Nô tì sẽ được học sao?"
Đàm Nhu lấy trang giấy mới ra, nàng gạt phẳng phiu rồi nói.
" Ta dạy ngươi."
Cứ tưởng với năng lực làm việc hậu đậu của nàng ta thì Đàm Nhu sẽ đuổi đi từ lâu rồi, nhưng nàng không làm thế, nàng thấy nàng ta vẫn có thể từ từ dạy bảo.
Chủ dạy tớ viết chữ, ít người làm thể lắm, Đàm Nhu thấy không biết chữ thật là khó khăn, Yên Nhi cũng chỉ theo nàng được một thời gian, để nàng ta biết chút đỉnh gọi là cứu cánh cho nàng ta.
Đàm Nhu cứ thế chịu khó sửa từng nét chữ cho nàng ta, ngày nào cũng dạy nàng ta học, Yên Nhi đã ở bên nàng rất thoải mái, nàng ta bắt đầu tò mò với những thứ xung quanh, trong phòng học Đàm Nhu có cất đàn tranh và đàn tỳ bà ở bên cạnh kệ sách, nàng ta đi một vòng thì thấy được.
" Công chúa, người biết đàn cả hai đàn này sao."
Đàm Nhu thở dài.
"Biết một chút."
Nàng gạt mực đi rồi đặt bút xuống, cũng đã lâu rồi nàng không đụng tới đàn và sáo, nàng bỗng nhiên nhớ tới lần gặp lại giữa nàng và Chiêu Phong, hôm đó nhờ tiếng sáo mà Chiêu Phong tìm đến được, cũng vì tiếng sáo đó mà hai người dính lấy nhau không rời.
Bây giờ trời vẫn còn sáng, đàn một chút sẽ không gây ảnh hưởng gì, Đàm Nhu nói.
"Bê cả hai đàn đó ra đi, hôm nay ta sẽ đàn cho ngươi nghe."
Nàng ta nghe xong liên hào hứng, bê đàn tranh được bọc trong túi vải to lớn kia ra, người nàng ta nhỏ, sức lại yếu, nàng ta ằm bê ra mệt như sắp đứt hơi.
Đàm Nhu đi đến bê đàn lên bàn trà một cách gọn gàng, nhìn trông chẳng có chút nặng nào, nàng chỉ vào bộ tách trà.
"Dọn đi, sau đó thì mở hết cửa sổ ra."
Đàm Nhu ngồi xuống kéo túi bọc ra, bên trong đàn tranh trông cổ kính lắm rồi, dây đàn vẫn còn đàn hồi tốt, tiếng ting tang thử đàn của nàng làm Yên Nhi rất tò mò, nàng ta chạy tới đứng bên cạnh nàng xem từng cử chỉ tay của nàng kéo dây đàn.
Đàm Nhu vứt túi bọc đàn xuống đất, nàng quay ra bảo với Yên Nhi.
"Ngươi đi bê đàn tỳ bà lại đi."
Yên Nhi quay người đi, tiếng đàn bắt đầu đi vào bài, tay nàng thoăn thoắt, tiếng đàn nhẹ nhàng vững tâm như người, Yên Nhi bên đàn tỳ bà ra, vui vẻ nghe tiếng đàn của nàng.
Nhưng tâm trí nàng không tập trung được, tay bắt đầu nhanh hơn và tiếng đàn cũng dần dập bất ổn định hơn,
Yên Nhi nghe càng lúc càng khó hiểu, nàng ta bắt đầu sợ hãi.
Được một hồi thì Đàm Nhu dừng lại, nàng thở gấp, đầu ngón tay hơi đau và dần đỏ lên, nàng đưa tay lên nhìn rồi thở dài.
Yên Nhi lo lắng cho nàng.
" Công chúa, tay của người..."
Đàm Nhu kéo lấy đàn tỳ bà tựa ở chân bà lên, nàng kéo túi bọc ra, chiếc đàn tỳ bà màu đen sấm có mùi thơm của gỗ dịu nhẹ, nàng chỉ vào cần đàn cho Yên Nhi biết.
"Bốn cái này gọi là tứ thiên vương, ta sẽ chỉnh lại nó một chút."
Đàm Nhu bắt đầu đàn, tiếng đàn tỳ bà nghe có vẻ dí dỏm hơn, không giống như đoạn đàn tranh u buồn hồi nãy.
Yên Nhi nhìn nàng với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, ánh mắt lấp lánh trao cho nàng, Đàm Nhu chuyên tâm đàn, nàng nghiêng người theo cả giai điệu đàn.
Đến khi kết thúc, nàng nhìn chằm chằm vào đàn tỳ bà, trên đó có chạm chữ Vương, đàn tỳ bà này đã đi theo ngoại tổ mẫu, đến mẫu thân nàng rồi bây giờ đến nàng, chạm nhẹ lên chữ Vương.
Nàng bật cười.
"Đàn tỳ bà này dù có cũ thế nào cũng không được bỏ đi, nó là di vật Vương gia để lại."
Yên Nhi nhìn đầu ngón tay nàng đỏ lên thì xót thương.
"Công chúa, tay của người có đau không?"
Đàm Nhu nhìn đầu ngón tay lắc đầu.
"Không đâu, chỉ là lâu lắm rồi mới đánh đàn nên mới vậy, không đau chút nào."
Từ lúc này đi, cứ có khoảng thời gian nào rảnh rồi một chút Đàm Nhu lại lôi đàn ra.
Nàng đôi ba ngày lại đàn một khúc, có mấy khúc đang đàn hay thì nàng lại dừng như ngắt cụt hứng nghe của người ta.
Đến lúc Yên Nhi biết chữ, nàng chuẩn bị dạy cho nàng ta thêm đánh đàn thì mệt.
Đàm Nhu ốm mấy ngày nằm trên giường mãi không xuống được, cháo cũng chỉ ăn vài muỗng.
Hôm này thời tiết bắt đầu đi vào đông rồi, Đàm Nhu khoác áo cố gắng bước xuống giường, ở bên trong phòng kín mít cũng có thể nghe được tiếng gió vi vu ở ngoài kia.
Yên Nhi đã đi lấy nước nóng rồi, nhân lúc muội ấy không ở đây, nàng mở cửa ra, gió lùa vào trong phòng, mùi của mùa đông phả vào, gió lạnh thấu xương.
Đàm Nhu mỉm cười, nghĩ đến lúc Chiêu Phong khoác chiếc áo mà mình làm.