Thái Tử Thì Sao?

Chương 292




Chiêu Phong vui buồn lẫn lộn, chàng ấy vẫn đang vui vẻ viết thư gửi lại cho Đàm Nhu.

Cho đến buổi sáng hôm ấy, khi tiết trời đã lạnh hơn rồi, Mã Bằng đã nghỉ việc từ lâu lại đột nhiên đến tìm Chiêu Phong.

Vào trong phòng cũng chỉ nói chuyện chốc lát rồi lại thấy huynh ấy đi ra, Chiêu Phong ở trong phòng thẫn thờ, vẻ mặt có tâm tư khó tả.

Chiêu Phong cảm thấy không tin với mấy lời của Mã Bằng liền kéo cánh tủ tìm lại bức thư của Đàm Nhu gửi tới.

Bây giờ tâm trạng hỗn độn, Chiêu Phong đọc bức thư cảm thấy u ám, ánh mắt dừng lại ở cuối thư, Chiêu Phong đọc câu cuối lên thành tiếng, giọng nói chậm rì chua xót.

" Ta mong rằng sẽ được gặp chàng trong chiêm bao để thoả lòng mong nhớ."

Đọc xong chàng ấy còn thở dài mấy hồi, đã từng nghĩ đến trường hợp này, nhưng chàng ấy không nghĩ là đến nhanh như vậy, nhất thời không bình tĩnh được.

Kể từ hôm đó, Chiêu Phong lầm lì ngồi miết ở trong phòng, chỉ có Mã Bằng là biết lý do, còn lại thì chẳng hiểu sao

Chiều Phong lại đột nhiền nổi hứng gì đó kì quái.

Làn khói trầm hương bay trong phòng kín làm mờ đi không gian, một cây đèn và một người ngồi ở bên bàn luôn tay cầm bút viết rồi đến vẽ.

Nay đã khuy rồi, hôm nay không có trăng, đám mây đen che phủ bầu trời từ sáng tới đêm, đã mấy ngày rồi thời tiết cứ ương ương.

Trên mặt chàng luôn mang nét lạnh lùng băng giá, có thể là do thời tiết lạnh dần rồi nên vẻ mặt khó chịu chăng.

Không có gì thay đổi thì đến tháng sau sẽ là ngày thành hôn của An Nhĩ, đại hoàng tử đã xin phụ hoàng ban hôn cho để mau chóng thành thân với nàng ấy.

Hôm trước mới sáng sớm An Nhĩ đã chạy đến xin đại hoàng tử lùi thời gian về lâu hơn nữa, ít nhất là sang năm mới thì hằng thành thân, huynh ấy ngơ người luôn, sang năm mới đối với huynh ấy là lâu lắm, An Nhĩ chỉ nói mình muốn ở bên cha mẹ lâu một chút, muốn sang năm mới ra khỏi nhà.

Đành chịu chấp nhận, nhưng trong lòng chàng ấy rất bất mãn, dựa vào đâu mà lại bắt chàng ấy chờ nữa, huynh chạy đến đông cung tìm gặp Chiêu Vương thái tử để xả bất mãn.

" Nàng ấy chỉ nói qua loa là mình muốn ra khỏi nhà muộn một chút, dựa vào chuyện đó bắt ta chờ."

Chiêu Vương bế hoàng tôn không cười cũng chẳng buồn mà đáp.

"Huynh ngây thơ thật hay giả vờ, chuyện đó rõ ràng là có uần khúc, huynh thật sự muốn lấy thì cứ chờ, còn không thì thôi."

Chiêu Nhiên cúi đầu nhìn bước chân của mình không chút suy nghĩ nào mà nói luôn.

"Muốn lấy chứ, đương nhiên là muốn lấy, nhưng ta đã chờ lâu lắm rồi, chờ thêm nữa ta sợ không chờ được."

Chiêu Vương là tân thái tử, huynh ấy dần dà biết trước những chuyện nên là bí mật, huynh ấy thở dài nhìn Chiêu Nhiên.



" Huynh thấy dạo gần đây Chiêu Phong không ra ngoài, thượng triều hôm nay cũng không đến, nói nghỉ ốm cho qua."

Chiêu Nhiên nhìn ra ý mà đệ đệ muốn nói, huynh ấy đáp lại dè dặt, hạ thấp giọng xuống.

"Lại chuyện gì nữa?"

Chiêu Vương bế con đung đưa, nhưng sắc mặt thì không mấy vui vẻ, Chiêu Nhiên chỉ thấy hơi lạ lùng chứ chưa nhận ra sự việc nghiêm trọng cỡ nào.

Chiêu Vương khựng lại rồi đáp.

" Mất rồi."

Chiêu Nhiên nghe từ mất nghiêm trọng vô cùng, huynh ấy thật sự không biết chuyện gì, liền tiến tới hỏi lại.

Hà cớ sao lại ra nước này, Khanh Bình hầu như đều ở nhà dành thời gian cho thê tử, khi nào chán quá thì đi ra chợ xem tiệm vải của mình làm ăn thế nào, chiều tối lại mò về.

Tuệ Liên được gả cho người mình yêu, tinh thần và thân thể được bồi dưỡng chu toàn, thần sắc lên hương, tỷ ấy vẫn hằng ngày dọn dẹp, trồng rau, tưới cây, nấu cơm, chăm lo cho gia đình nhỏ của mình.

Đến hôm nay tỷ ấy thay đổi thái độ, từ sáng sớm đã ngồi lì trong phòng không chịu ra, hàng xóm còn tưởng tỷ ấy bị ốm, Khanh Bình phải đi ra xem tiệm vải, không kịp quan tâm tỷ ấy, thấy người ta hỏi, sao hồm nay không thấy tiểu nương tử ra ngoài, bình thường không phải là đã đi quốc đất trồng rau rồi sao, Khanh Bình liền nói đại vài cầu.

Đến giờ trưa, Khanh Bình từ tiệm vải trở về không thấy bóng dáng đâu, hiển nhiên là tỷ ấy đang ở trong phòng ngủ mãi không chịu ra, Khanh Bình lo lắng đi tới gõ cửa.

"Ta không biết nói gì nữa, nàng ra ngoài gặp ta một chút có được không?"

Cánh cửa đột nhiên mở ra, tiếng kéo kẹt của cửa vang lên chẩm chậm.

Tuệ Liên từ trong phòng ngủ bước ra, đưa hai đôi mắt đang ngấn lệ còn xưng húp đối diện với Khanh Bình.

Khanh Bình bị doạ sợ, đệ ấy bị giật mình, Tuệ Liên đi ra nhào vào ôm đệ ấy khóc to hơn nữa, như chỉ chờ lúc gặp phu quân là nước mắt trực trào ra.

Tuệ Liên đánh mạnh vào lưng phu quân vừa nói trách móc chàng ấy.

" Còn chàng nữa, sao chàng lại giấu ta, sao chàng lại giấu ta, tại sao...

Khanh Bình thở dài ôm chặt lấy nương tử, nghe tiếng gào khóc của tỷ ấy, Khanh Bình đau lòng vô cùng, lúc này đây, Tuệ Liên đã biết được hai chuyện đau đớn cuộc đời tỷ ấy.

Phu quân bị trúng độc, công chúa thì đột ngột ra đi, tỷ ấy như mất hết lẽ sống, bây giờ cả chỗ dựa duy nhất cũng mất thì tỷ ấy biết phải sống làm sao.

Khanh Bình cố gắng an ủi tỷ ấy, đưa tay lau nước mắt, còn bẹo má tỷ ấy nói mấy lời ngọt ngào để tỷ ấy yên tâm.

"Không sao đâu, bây giờ ta vẫn đứng đây với nàng mà, không sao."



Tuệ Liên dần bình tĩnh hơn, tỷ ấy vừa mếu vừa nấc nói chuyện với Khanh Bình.

" Chàng nói ta phải sống làm sao chứ?"

Khanh Bình ôm lấy Tuệ Liên vào lòng mình vỗ vỗ vai an ủi.

" Ta sẽ lo được cho nàng mà, không sao đâu."

Tuệ Liên ủy khuất dụi vào lòng Khanh Bình phát ra tiếng ồm ồm trông rất bất mãn.

"Ta cần chàng lo cho ta sao, chàng đã chờ ta lâu như vậy rồi mà, ông trời còn muốn lấy chàng đi, không có chàng thì ta phải làm sao đây chứ."

Khanh Bình đã buồn bã, hai mắt ngấn lệ rồi, nhưng không muốn khóc trước mặt tỷ ấy, lại làm dáng vẻ mạnh mẽ cho tỷ ấy xem.

" Sau này không còn ta, thì nàng vẫn sẽ sống tốt, của cải cả đời ta dành dụm được đều để lại cho nàng hết, hơn nữa tam gia và Bằng huynh cũng sẽ không bỏ rơi nàng đâu, họ đều là người nhà, ta đều nhờ họ rồi, có khó khăn gì cứ đến tìm họ, họ đều sẽ giúp nàng, nàng sẽ sống tốt thôi, yên tâm."

Tuệ Liên càng khóc to hơn, tỷ ấy như muốn hét lên cho mọi người biết, tỷ ấy hiện tại vừa hạnh phúc vừa đau đớn.

"Chàng đừng nói nữa, chàng lo cho bản thân mình trước đi."

Tuệ Liên đầy Khanh Bình ra, nhìn thấy khuôn mặt của đệ ấy lại càng muốn oà lên khóc, tỷ ấy mím môi, tay quơ quơ sờ lên bả vai của phu quân, vừa sờ vừa bóp nhẹ, Khanh Bình không phản ứng gì.

" Không phải vết thương đã lành rồi sao, sao chàng lại bị như vậy, bây giờ có thấy đau không?"

Khanh Bình nao lòng lắc đầu, nặng nề đáp tỷ ấy.

"Không."

Tuệ Liên lại đấm vào vai đệ ấy, Khanh Bình lúc này bị ngả người ra sau, mất thăng bằng mà ngã xuống đất.

Tuệ Liên nhìn thấy thì mọi phòng thủ đã bị đánh đồ, tỷ ấy mếu khóc nhào tới kéo Khanh Bình đứng dậy.

" Chàng đã không có sức để đỡ một đòn của ta, vậy thì bảo vệ ta kiểu gì chứ, rốt cuộc thì chàng làm sao vậy."

Tỷ ấy ngồi gục xuống đất nắm chặt tay Khanh Bình khóc nấc lên từng hồi, hai mắt đã xưng húp lên nhìn không rõ mí mắt đâu.

Tỷ ấy như một đứa trẻ lạc mẹ, oà khóc giữa sân nhà, Khanh Bình chua xót nhìn tỷ ấy khóc mà liên tục đưa tay áo lau nước mắt cho.

Khanh Bình ban đầu cũng không tin bản thân sẽ thành ra thể này, nhưng càng ngày càng thấy bản thân yếu dần đi thì lại càng buồn bã, sợ Tuệ Liên biết chuyện sẽ đau lòng, nhưng tỷ ấy không biết đến lúc chuyện vỡ lẽ ra thì sẽ càng đau lòng hơn.

Bây giờ chưa kịp nói thì tỷ ấy đã biết, tỷ ấy vừa nghe tin công chúa đã sốc tinh thần, giờ thêm chuyện của Khanh Bình nữa thì đau đớn gấp đôi.