Thái Tử Thì Sao?

Chương 295




Chiêu Phong cứ thế như một khúc gỗ sống qua bao năm, chàng ấy liên tục làm việc, những công việc trước đây chàng ấy làm thái tử phải làm thì bây giờ vẫn làm, những công việc cần đi xa chàng ấy đều chủ động đi.

Nm đầu tiên ch ng u đn hm Nh Quốc, ghé quảngài thành hm m Nhu, lần đầu tiên thấy bài vị nàng ấy

Chiêu Phong liền nhũn người ra ngồi sụp ở trước mộ nàng ấy khóc.

Không hề than vãn, không hề trách móc nàng ấy, cứ thế nhìn vào bài vị mà khóc, lúc này Nhiên Vương đã lùi về làm thái thượng hoàng, cũng làm một căn nhà nhỏ ở cách đó mấy dặm để ở bên con gái.

Lúc Chiêu Phong đến thăm người đã dẫn Chiêu Phong tới, Nhiên Vương sống rất bình dị, y phục vải thô, ở một căn nhà nhỏ sân sau có giếng nước và ao, trước sân có vườn rau và một vườn riêng thả gà, ngày ngày bổ củi, múc nước tưới rau thấy tâm trạng đều tốt lên.

Cứ thế mấy năm liền, đến ngày dỗ của Đàm Nhu là Chiêu Phong lại đến từ lúc sáng sớm, không cần ai dẫn đi, chàng ấy đem đồ tới cho nàng.

Táo, đào, một bó hoa mẫu đơn, lúc trước nàng ấy không nói thích hoa gì cả nhưng nàng ấy luôn nâng niu hoa mẫu đơn, nàng ấy còn nói Chiêu Phong như bông hoa mẫu đơn vậy, cho nên Chiêu Phong thấy bản thân luôn được ở bên nàng ấy.

Thắp hương xong chàng ngồi bên gốc cây đối diện với nàng, Chiêu Phong không nói gì, mỗi lần đến đều ngồi ở đó từ sáng đền trưa muộn mới bỏ đi.

Nghe nói là chàng ấy đã xin ra khỏi cung, chàng ấy không làm việc ở đó nữa, ra ngoài sống cuộc sống phiêu bạt, nay đây mai đó.

Tính đến nay thì cũng đã gần năm năm, Chiêu Phong đến vào lần thứ năm, lần này tới đều mang đồ như trước, nhưng hôm nay chàng ấy đến muộn hơn, vào khoảng trưa chàng ấy mới đến.

Có ghé qua nhà của Nhiên Vương nói chuyện một chút, nhưng thật kỳ lạ, mọi lần Chiêu Phong đến Nhiên Vương đều niềm nở gọi chàng ấy vào trong chơi, nhưng hôm nay thì tìm mọi cách để chàng mau đi đi.

Chiêu Phong cũng hiểu ý liền đi đến chỗ Đàm Nhu, chàng lấy túi vải ra, đồ mang đến đều đựng ở trong đó, vừa hí hửng đem đồ ra để đặt lên thì chàng khựng lại.

Đào còn mới ngay trên đĩa này quả trên cùng đã bị ai đó cắn dở rồi đặt lên trên đó, quá là bất kính rồi, Chiêu Phong thở dài dốc hết quả mới cúng ra, lấy quả mới thêm vào cho nàng.

Sau đó lại lấy một bó hoa mẫu đơn đặt lên trên.

Chữ Đàm Nhu ở trên vẫn còn rõ, chàng lấy tay áo lau bụi bám trên đó đi, bây giờ chàng đã không còn khoác lên mình y phục lụa quý mịn màng nữa, chàng đã mặc những y phục thường dân bằng vải thô, sờn cũ.

Chàng ấy vẫn đợi một ngày nào đó mình sẽ buông bỏ được, nhưng đã năm năm trôi qua rồi, chàng ấy vẫn giữ thói quen mua thêm hoa và quả để đến thăm nàng.

Lần này không nán lại lâu, chàng quay người đi về, lúc về đến nhà của Nhiên Vương Chiêu Phong từ đằng xa đã thấy một cô nương mặc y phục trắng đội đấu lạp đi ra từ trong nhà Nhiên Vương, tay xách thêm giỏ hoa quả.

Chiêu Phong không nghĩ gì nhiều, chỉ đoán là người nhà của Nhiên Vương, cô nương đó vừa rời đi thì Chiêu Phong đến, gọi Nhiên Vương rất tự nhiên.

"Thúc thúc."

Nhiên Vương vừa rồi nhìn theo bóng cô nương đó còn không để ý đến có người đến phía sau, Chiêu Phong vừa gọi thì liền giật mình.

Chiêu Phong bật cười, muốn hỏi qua loa xe cô nương đó là ai mà trông Nhiên Vương lại nhìn không nỡ rời mắt như vậy.

"Cô nương đó là ai vậy, người nhìn đến ngơ người luôn."

Nhiên Vương chột dạ, ánh mắt đảo đảo, không biết có nói thật hay không nữa.



"Ờm, là cháu gái bên ngoại tổ đó, nó đến thăm ta."

Chiêu Phong nghiêng đầu có vẻ không tin lắm.

"Bên ngoại tổ của Đàm Nhu sao? Không phải là đã..."

Chiêu Phong khựng lại thì Nhiên Vương cũng bối rối.

Người cười ha hả lên lấp đi sự ngượng ngùng của mình.

"Haha, con cũng biết chuyện đó nữa hả, đứa cháu gái này là đứa duy nhất ta có thể cứu được đó, nên bây giờ nó thấy nhớ ta nên tới thăm thôi."

Chiêu Phong vẫn cảm thấy câu trả lời này chưa thỏả đáng, nhưng chàng vẫn gật đầu đồng ý, Nhiên Vương vỗ vai chàng, kéo chàng vào trong nhà như mấy lần trước thân quen mời chàng vào thưởng trà vậy.

Nhiên Vương hỏi han.

"Vậy giờ đang sống ở đâu vậy? Nghe nói con đã lui về ở ẩn rồi, không ở kinh thành nữa, không làm hoàng tử nữa, bây giờ làm gì?"

Chiêu Phong ngồi đối mặt với Nhiên Vương, hai tay xoa vào nhau cũng không giấu giếm gì mà kể lại quãng thời gian gần đây của mình.

Kế từ lúc Đàm Nhu, Chiêu Phong đã chuyên tâm làm việc, không còn tự ý làm theo cảm xúc của mình nữa, chàng ấy như một con rối lắt léo sống qua bốn năm, đến năm thứ năm thì xin được ra khỏi cung, sống không màng chính sự nữa.

Đây là giao kèo giữa chàng và phụ hoàng, chàng xin ra ngoài cung sống, quyết định sống tự tại, chàng ấy không sống cố định chỗ nào, chỉ cảm thấy bản thân muốn đi thật nhiều nơi, tìm hiểu những thứ mà mình không biết, để sống có ý nghĩa hơn.

Sau khi Khanh Bình mất, Chiêu Phong thường xuyên đến thăm Tuệ Liên, tỷ ấy sang năm liền sinh được một đứa con trai kháu khỉnh, Chiêu Phong là cha nuôi, tỷ ấy đặt tên con là Khanh Lăng, một mình tiếp quản tiệm vải của phu quân, tỷ ấy sáng tối đều bận rộn.

Chàng đi qua đâu thấy bất bình thì ra tay giải cứu, thấy khó khăn thì cứu giúp, cũng chỉ mới vài tháng gần đây, chàng ấy đến đây cũng đã ghé qua chùa Thiên Vẫn gặp Tam Hiệu đang tu tập ở đó, huynh ấy lấy pháp danh Thích Chân, tu tập cũng đã lâu, lần này Chiêu Phong ghé qua cũng đã gặp được hoàng tôn là Minh Hiệu, còn gặp được đứa bé gái mà Đăm Nhu cứu khi đó, Hương Nguyệt.

Chiêu Phong cảm thấy cuộc sống ở bên ngoài rất vui vẻ, chàng ấy lấy những chuyện xung quanh lấp đầy khoảng trống trong tim của chàng ấy.

Kể xong Chiêu Phong mỉm cười.

"Một năm nay con đã sống rất vui, thi thoảng cũng nhớ đến nàng ấy nhưng không sao, con vẫn chịu được."

Nhiên Vương vỗ vai chàng, thật lòng hỏi.

"Không thể lấy người khác sao, sống như vậy thì sao mà sống."

Chiêu Phong nhìn chén trà trên bàn trầm tư, chàng cũng từng nghĩ đến chuyện này rồi, nhưng chàng không thể làm, chàng ấy thấy nếu mình thật sự lấy người khác sẽ có lỗi vớ nàng ấy, cũng sẽ làm tổn thương người đó.

Đàm Nhu cũng thật sự không muốn chàng sống khổ sở như vậy, chắc chắn nàng ấy sẽ không trách đâu, nhưng

Chiêu Phong tự thấy có lỗi, chàng thấy mình sống như vậy càng tốt hơn.

Rời khỏi ngoại thành, Chiêu Phong quay lại thôn Vân, lần này Chiêu Phong gặp được Lão Tam, sư huynh kết nghĩa của Đàm Nhu, huynh ấy bây giờ đã có hai đứa con rồi, một trai một gái, vô cùng yêu thương vợ.

Lúc trước mọi thứ tốt đều cho tỷ ấy, nhưng giờ những cây trâm ngọc trên đầu tỷ ấy ngày càng nhiều, tỷ ấy cũng là một người phụ nữ kiêu ngạo nhất ở thôn Vân này.



Ngôi nhà của họ nằm ở trung tâm, là ngôi nhà to nhất ở thôn Vân đây, Chiêu Phong đến chỉ đứng ở ngoài nói chuyện mà không vào, Lão Tam tốt bụng, cũng rất hiếu khách.

Huynh ấy mời Chiêu Phong vào nhà không được cũng đành đứng bên ngoài nói chuyện với chàng.

Huynh ấy liên tục chào hỏi những người thân quen đi qua nhà mình, một cô nương mặc y phục trắng, tóc búi đơn giản đầu chỉ cài một cây trâm ngọc, tay cầm theo một giỏ đồ, Lão Tam vẫy tay chào nàng ấy, giọng nói có phần phấn khích.

"An Nhã đi đâu vậy."

Chiêu Phong quay ra nhìn theo ánh nhìn của Lão Tam, thấy một cô nương đeo khăn che mặt, tóc hơi ngắn so với các cô nương khác, phần tóc con lỏm chởm nhô lên nhìn như tóc của trẻ con, nhưng tóc nàng ta đen óng, như một loạt tóc mới vậy, nàng ta vẫy tay nheo mắt với huynh ấy, Chiêu Phong nhìn thấy nàng ta liền rõ nàng ta có xuất thân quyền quý, cả người nhìn tổng thể có vẻ đơn giản, nhưng cây trâm quý trên đầu nàng ta đã thể hiện nàng ta là một người không tầm thường.

Nàng ta nhìn Chiêu Phong một lúc, lại có phần ái ngại quay đi.

Nàng ta không nói gì, Chiêu Phong nhìn nàng ta cảm giác hơi quen thuộc, những ký ức vội vàng sượt qua đầu chàng, dáng vẻ này rất giống nàng ấy.

Chiêu Phong vội vàng vươn tay ra, bất giác gọi cô nương kia bằng tên mà chàng đã giấu kín trong tim suốt mấy năm qua.

"Đàm Nhu."

Cô nương đó liền khựng lại, Chiêu Phong cảm giác được quen thuộc hơn, chàng mất kiểm soát chạy qua đó, tỷ tỷ

Tiểu Nguyệt vươn tay ra muốn kéo Chiêu Phong lại, cô nương đó quay người ra thấy Chiêu Phong chạy đến cũng sợ hãi lùi về phía sau.

Chiêu Phong vội khựng lại, càng nhìn gần càng thấy cô nương này giống nàng, Chiêu Phong bất giác đưa tay ra muốn kéo khăn che mặt của người ta xuống, cô nương đó đưa tay làm thủ ngữ, nàng ta không nói được, nàng ta đưa tay làm thủ ngữ muốn hỏi chàng là ai.

Chiêu Phong ngẩn người, chợt nhận ra mấy hôm trước mình còn đem đồ đến thăm nàng ấy, tự tay dọn dẹp cho mộ của nàng ấy.

Chiêu Phong hơi gượng gạo lắc đầu, Lão Tam và tỷ tỷ Tiểu Nguyệt đi tới niềm nở với cô nương kia.

"An Nhã đi chợ về sao, mua được những gì rồi."

Nhìn thấy trong giỏ của nàng ta là thịt lợn và cá phơi khô, nàng ta nheo mắt đưa tay làm thủ ngữ.

"Hôm nay sinh thần của Nhược Nhược."

Tiểu Nguyệt tỷ tỷ hào hứng.

"Nhược Nhược thích ăn bánh hạnh nhân lắm, vừa hay hôm nay ta làm rất nhiều, muội chờ ta chút, để ta vào lấy đem cho muội ấy một ít."

An Nhã đưa tay làm thủ ngữ cảm ơn, Chiêu Phong đứng ngẩn ra nhìn nàng, Lão Tam khoác vai Chiêu Phong dưới thiệu với cô nương đó.

"An Nhã, đây là Chiêu Phong là bằng hữu tốt của ta, muội gọi là ca ca nha."

An Nhã cúi đầu chào Chiêu Phong, sau đó tự viết tên Nhã lên tay mình cho chàng xem để dưới thiệu, Chiêu Phong cũng chào qua loa.

Nhưng trên người nàng ta có một mùi hương rất quen thuộc, Chiêu Phong nhìn người trước mắt như gặp được người thương, cảm giác rất quen thuộc, mùi hương trên người nàng ta cũng là mùi của Đàm Nhu hay dùng, người nàng có mùi thảo dược trộn lẫn với mùi hoa hồng, không nồng nàn vừa đủ để lưu hương.