Thái Tử Thì Sao?

Chương 297




An Nhã đi vào nhà mà không màng đến hắn, hẳn cũng đi về phía Kính Nhĩ đang đi đến đây.

An Nhã đi vào bếp nấu cơm, nấu có hơi lâu, nhưng khi bày ra đều là những món ăn ngon, hôm nay còn nấu rất nhiều.

An Nhã chỉ về phía cổng nói với Nhược Nhược.

"Muội đi mở cổng cho sư bá đi, hôm nay sinh thần của muội sư bá sẽ đến đây ăn cơm đó."

Nhắc đến sư bá hai mắt Nhược Nhược sáng lên, muội ấy chạy về phía cổng, không do dự mà mở cổng ngay, nhưng phải đợi lúc lâu sau thì sư bá mới đến.

Trong nhà An Nhã có treo một bức tranh của Tư Nhu công chúa, bức tranh đó đã được treo từ rất lâu rồi, có thể nói là từ lúc bắt đầu đến đây nàng ta đã treo nó.

Trong phòng riêng, An Nhã còn treo một bức tranh vẽ dáng của một nam nhân bên cạnh bàn đọc sách, mỗi sáng sớm chỉ cần bước xuống giường sau đó quay mặt ra phía bên trái là đã thấy, nhưng bức tranh đặt ở trong cùng, rèm treo ở ngoài buồng rũ xuống che mất mặt của người trong tranh, nếu muốn nhìn rõ phải đi vào trong cùng mới thấy.

Nhược Nhược hí hửng kéo sư bá đi vào, lúc này An Nhã đã chịu gỡ khăn che mặt xuống, ngũ quan hài hòa, đôi mắt to, môi nhỏ, đặc biệt là nàng ta có đôi má phính, giống như, giống y như khuôn mặt của công chúa Tư Nhu trong tranh.

Cả về dáng người, cử chỉ đều giống y như đúc, An Nhã xếp đũa cho hai người này, Nhược Nhược cầm đũa chọc chọc vào món cá hấp, Lý Doanh bất lực nhìn, An Nhã đưa đũa ngăn muội ấy lại, sau đó cắt một phần cá chia cho muội ấy.

Nàng quay ra nhìn Lý Doanh trên nét mặt hiện rõ vẻ lo lắng, An Nhã cũng chia một phần cá cho Lý Doanh, trên đĩa chỉ còn lại phần đầu cá.

Nàng nhìn ông ấy mỉm cười.

"Lý thần y, người đến ăn cơm chỗ con không vui đến vậy sao."

Lý Doanh lại thở dài, ở nhà một mình ông sẽ không nấu cơm, có gì vơ đại lấy lấp bụng, nếu có Nhược Nhược thì cũng chỉ làm bữa đạm bạc, lâu lâu có thêm đĩa cá hay thịt cho Nhược Nhược còn mình thì bận ghi chép hái thuốc.

Đến đây có bữa ăn ngon sao có thể chê chứ, nhưng sau bữa ăn này Nhược Nhược phải về nhà với ông để chuẩn bị xuất giá, nhìn xem, một đứa trẻ ngây thơ như vậy đã phải đi lấy chồng rồi.

"Gả con gái đi làm sao mà vui được."

An Nhã bật cười.

"Con nói để cho con chăm Nhược Nhược cho người không chịu, giờ cắn răng gả con gái đi lại tiếc, người hối hận rồi sao."

An Nhã sống một mình ở đây, mỗi năm đến tháng này sẽ ít khi ở nhà hơn, nhưng quanh năm đều sống ở nhà, cũng vừa cũng lứa với An Nhã, chăm Nhược Nhược cũng chỉ là chuyện nhỏ, Lý Doanh càng buồn bã hơn, nếu biết thế ông đã không giao ước gì với nhà bên kia rồi, giờ gả Nhược Nhược đi thật là xót xa.

Xem xem muội ấy còn đang ngây ngô dùng tay bốc cá bỏ vào miệng ăn, khoé miệng vẫn luôn cong lên cười hì hì với hai người trước mặt mình, nếu như không phải người thân sao có thể bao dung cho muội ấy được.



Lý Doanh gắp thêm rau cho Nhược Nhược, Nhược Nhược không thích ăn rau, muội ấy chỉ thích ăn thịt cá thôi, An Nhã gắp thêm cọng rau khuyên nhủ muội ấy.

"Thành Nguyên ca ca dặn muội phải ăn rau nhiều hơn, sẽ tốt cho sức khoẻ đó."

Nghe An Nhã nói thế Nhược Nhược liền gắp ăn ngon lành, biểu hiện thế này rồi, Lý Doanh không muốn gả cũng phải gả, tên Thành Nguyên đó vốn là một lang y nhỏ, hành y ở ngoài chợ, tối đến hắn mới trở về nhà.

Thi thoảng lười biếng thì nằm ở nhà nghỉ ngơi, hắn có một muội muội tên là Thành Đệ, nhưng gái lớn đã gả chồng, muội muội theo chồng chuyển ra ngoài không sống ở thôn này nữa, phụ mẫu đã mất từ khi huynh muội hắn còn nhỏ, nên đến bây giờ hắn chỉ sống một mình.

Nhiều lần qua chỗ Lý Doanh học y, lại thấy Nhược Nhược ngây thơ, vốn xinh đẹp ngoan ngoãn chỉ là như một đứa trẻ con nên hắn đem lòng mến mộ, Nhược Nhược được hắn đối xử tốt thì đâm ra yêu thích hắn.

Lý Doanh đã lớn tuổi rồi cũng đành tác hợp cho hai người họ để tiện có người chăm sóc cho cháu gái.

Nhược Nhược bây giờ còn biết giấu chút đồ ăn đem chạy qua nhà cho Thành Nguyên.

Muội ấy phụ An Nhã dọn bàn xuống bếp, sau đó tiện lấy thịt gà nướng trên đĩa còn dở dang ra giấu đi, An Nhã vờ như không biết nhưng đã sớm biết ý của muội ấy, dọn dẹp sạch sẽ xong, Nhược Nhược lúi húi dưới bếp gói đồ định đem qua cho Thành Nguyên.

An Nhã đi vào lấy giỏ đựng cơm từ trong tủ ra đưa cho muội ấy.

"Chút đồ thừa đấy Thành Nguyên của muội không đủ ăn đâu, đem cái này qua đi."

Đôi mắt nâu lấp lánh nhìn vào giỏ cơm, muội ấy đón lấy đồ bằng hai tay vô cùng trân quý, trông coi rất vui.

"An Nhã tỷ tỷ thật tốt."

Nhược Nhược mở giỏ cơm ra, bên trong đã được sắp xếp ngăn nắp rồi, có gà nướng, có cá hấp và rau xào, thêm một chút cơm, dường như chuyện này không xa lạ gì nữa rồi, An Nhã đã chuẩn bị từ trước.

"Nhược Nhược sẽ đem qua cho huynh ấy ngay, tỷ tỷ có muốn ăn táo không, Nhược Nhược qua đó sẽ đem về cho tỷ."

Bây giờ muội ấy lại còn biết quan tâm người khá, đối nhân xử thế, An Nhã cười lắc đầu tiện tay vuốt tóc ra sau tai cho muội ấy.

An Nhã nhìn ra ngoài cửa, gió nổi lên rồi, bây giờ ở kinh thành đã có tuyết rồi, chỗ này giáp biên Nhị Vong nên tiết trời ấm ơn, nhưng có không khí lạnh đặc trưng của Nhị Quốc.

An Nhã kêu Nhược Nhược ở trong bếp đợi nàng ấy, để nàng ấy đi vào lấy áo khoác thêm.

Lát sau đi ra An Nhã cũng đi theo Nhược Nhược.

Nhà của Thành Nguyên phải đi vào trong cùng, khá xa với nhà của An Nhã, nàng ấy đưa Nhược Nhược đi một đoạn để an tâm hơn.

Đến khi trở về đường cũ từng bước chân phát ra tiếng kì lạ hơn, giống như có ai đó bám theo.



Trời thì lạnh, An Nhã nắm chặt vạt áo khoác điểm tĩnh bước đi coi như không biết gì, cuối cùng chốt hạ đi nhanh hơn sau đó vòng vào một gốc cây trốn mất khuất bóng.

Đúng như An Nhã nghĩ, người đó vội vã chạy lên tìm nàng, chỉ không ngờ là người đi theo lại là một nữ nhân, nàng ta còn ôm cái bụng rất lớn, An Nhã đi vòng ra sau nàng ta.

Sau đó thì bất ngờ gọi nàng ta.

"Ai vậy?"

Nàng ta giật mình quay ra, thấy người mình theo dõi đã đứng phía sau nàng ta càng giật mình, ánh mắt nàng ta nhìn nàng từ trên xuống dưới, An Nhã cũng rất bất ngờ, vốn đã nhận ra nàng ta nhưng nàng không nói.

Nàng ta mấp máy môi, bất ngờ tới nổi không thốt nên lời.

"Đ..a..m Nhu..."

An Nhã mỉm cười với nàng ta.

"Ngươi là ai?"

Dường như là cố ý nói như thế, nàng ta bất ngờ xen lẫn chút bực mình.

"Ngươi trọc tức ta sao, Bạch Đàm Nhu, ngươi đừng nói là không nhận ra ta."

An Nhã lắc đầu không nhận, tên vừa rồi là vị công chúa đã mất vào năm năm trước, sao nàng có thể nhận đó là tên mình được chứ.

"Ngươi sai rồi, ta tên Vương An Nhã, không phải Bạch Đàm Nhu."

Nàng bước đến gần nàng ta, còn nói thêm.

"Đó là của Tứ công chúa, đã chết cách đây năm năm rồi, ngươi có ý gì mà lại tìm người đó vậy?"

An Nhã dừng chân, vừa hay khoảng cách giữa hai người là năm bước chân, nàng ta chột dạ, ôm bụng mình nói chuyện lắp bắp.

"Không, không có, ta tìm nàng ta, không, không tìm ngươi."

An Nhã bật cười.

"Người chết rồi, ngươi tìm làm gì chứ?"