Đăng trong nhà "bacom2"
Trước tiên lão đạo sĩ dẫn Nhai tử đi đổi bộ quần áo cũ, sau đó bốc vài nắm bùn đất ở chân tường thành trét lên mặt để che đi bộ dạng thật, xong xuôi mới thản nhiên tiến vào thành.
Nhai tử vừa tò mò quan sát khắp nơi, vừa hỏi: "Sư phụ, y phục này là đồ trộm ạ?"
Lão đạo sĩ cũng không quay lại chỉ xáng cho hắn một cái, nghiêm mặt nói: "Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, vi sư chỉ mượn dùng thôi!"
Dừng một chút rồi vui vẻ khen: "Mấy kẻ kia tuy ngày thường vào nhà trộm cắp cướp của, ấy mà thực dễ nói chuyện!"
Nhai tử xoa trán không dám lên tiếng, thầm nghĩ chỉ nói một lời không hợp là ngài lập tức động thủ, ai dám phản kháng?!
Trước nay hai thầy trò đều ở chốn thâm sơn cùng cốc, đây là lần đầu tiên Nhai tử vào thành, chắc hẳn phải có cảm giác mới lạ.
Nhưng lúc này đầu óc hắn đều bị bốn chữ "Hành hiệp trượng nghĩa" chiếm đầy, đi vài bước đã thấy chán phèo, lập tức bước nhanh tiến lên song hành với lão đạo sĩ, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, chúng ta đi giết cẩu quan sao?"
Lão đạo sĩ quay đầu trừng mắt: "Ngu thế, ngu thế, mưu hại mệnh quan triều đình chính là tội lớn tru di cửu tộc! Ngươi muốn tìm chết thì đừng liên lụy vi sư!"
Nhai tử: ". . . Vậy ngài tới làm gì?"
Kiếm đâu ra những chín tộc đây chứ? Hai người bọn họ gộp lại cũng không đủ!
Lão đạo sĩ thản nhiên nói: "Tục ngữ có câu, 'Không nên nghe một bên, không nên tin một bên'. Ta và ngươi há có thể dựa trên lời nói phiến diện của một vài người mà đưa ra phán đoán hấp tấp?"
Nhai tử không hiểu lắm, nhưng cảm thấy khá có lý.
Đoán chừng khi lão đạo sĩ mượn quần áo của bọn cướp "dễ nói chuyện", cũng mượn luôn rất nhiều tiền lộ phí, đưa Nhai tử đến một khách điếm sang trọng nhất trong thành, ăn uống no nê xong lại kéo tiểu đồ đệ đi đầu đường nghe kể chuyện.
Nhai tử đâu bao giờ trải qua đãi ngộ bậc này? Bụng căng tròn, hơi thở tràn ngập mùi thơm của những món ăn ngon vừa rồi, vui sướng đến nỗi linh hồn nhỏ bé suýt bay đi. Mùi hương vương vấn trên mấy ngón tay vừa xé gà nướng khiến tim hắn đập rộn ràng. . .
Trong thành thật tốt!
Nhưng chẳng bao lâu nữa, hắn không thể nào vui nổi.
Người kể chuyện là từ nơi khác tới, vừa đi đường vừa kể chuyện kiếm lộ phí. Nếu gặp người thiện tâm thì cho mấy đồng tiền thưởng, không gặp được thì cứ ven đường xin chén cơm, hoặc ngủ ở ngôi miếu đổ nát, hoặc gặp được nhà nông dân cho nghỉ qua đêm, cứ lang thang như vậy từ nam đến bắc, rồi lại từ bắc vô nam.
Tại thị trấn nhỏ bình thường này, lần đầu tiên Nhai tử được nghe về thế giới bên ngoài, một thế giới tàn khốc đến vậy:
Vùng đất phía Bắc phải hứng chịu hạn hán và nạn châu chấu trong mấy năm liên tục, người chết đói nằm la liệt ngàn dặm;
Sống nước phương nam vỡ đê, hồng thủy tàn sát bừa bãi, xác chết khắp nơi. . .
Nhà này bán con bán cái, nhà kia đổi trẻ sơ sinh cho nhau để ăn, đều vì tồn tại!
Vào thời điểm khủng hoảng này, triều đình thay vì chăm lo cho dân thì ngược lại tăng thuế, để mặc quan địa phương cướp đoạt mồ hôi nước mắt bá tánh, gây nên tiếng oán than dậy đất.
Từ ngoài cửa son đến vùng biên cương xác chết chồng chất, thế mà trong Thái hồ nến đỏ chiếu sáng những chiếc thuyền hoa dập dìu, ca vũ vẫn thánh thót, tiếng cười không dứt.
Nghe nói lão Hoàng đế sắp tổ chức đại thọ bảy mươi! Quan viên các nơi đều dốc hết sức vơ vét kỳ trân dị bảo, muốn mưu cầu cho mình một tương lai càng tốt hơn.
Nhai tử choáng váng khi nghe điều này, hắn đột nhiên cảm thấy tất cả sự thịnh vượng vừa thấy đều trở nên ghê tởm; món gà, vịt và cá mà hắn vừa thưởng thức cũng khiến hắn buồn nôn.
Thứ ướp trong đó không phải là dầu muối tương dấm, mà là máu và nước mắt của nhân dân!
Thì ra thế giới bên ngoài là như vậy!
"Tránh ra tránh ra!" Người kể chuyện còn chưa kịp dừng lại uống miếng nước thông cổ, chợt có mấy nha dịch tuần phố nghe tin ập tới tựa lang tựa hổ.
Bọn chúng nhảy vào đám đông, giơ tay dùng cán dao cứng lạnh hung hăng đánh vào đầu người kể chuyện, sau đó chẳng thèm giải thích nắm tóc ông ta kéo đi.
Người kể chuyện bị lôi xềnh xệch như con chó nhà tang, người đi đường đồng loạt lùi xa như tránh rắn rết.
Bọc hành lý của người kể chuyện rơi rụng đầy đất, máu nóng cuồn cuộn chảy từ trán theo gò má xuống cổ, sau đó rơi xuống đường kéo thành một vệt thật dài.
Thế mà ông ta vẫn ngửa mặt lên trời cười to, thần sắc gần như điên cuồng: "Bắt đi, bắt đi, bắt không hết được đâu!"
Ánh mắt ông ta vô tình lướt qua mặt Nhai tử, sau đó nhanh chóng rời đi. Chỉ một chớp mắt ngắn ngủi mà Nhai tử cảm thấy như bị sét đánh.
Dường như có thứ gì đó đang nảy sinh từ đáy lòng hắn.
Nhưng nếu suy nghĩ tinh tế thì hình như không có gì cả.
Thấy người kể chuyện bị kéo tóc lôi đi càng lúc càng xa, đầu óc Nhai tử nóng lên muốn xông tới, nhưng bị lão đạo sĩ giữ chặt.
"Sư phụ!" Hắn phẫn nộ rồi.
Lão đạo sĩ lắc đầu: "Ông ta đã có tâm chịu chết, ngươi cứu được nhất thời, chẳng lẽ cứu được cả đời?"
Nhai tử sững sờ, nhớ lại gương mặt ẩn hiện sau mớ tóc tán loạn của người kể chuyện, hắn thật sự cảm nhận được trên gương mặt đó một chút nhẹ nhõm và bình yên.
Hắn không hiểu.
Hắn không hiểu vì sao có người muốn đi tìm chết khi rõ ràng có thể tồn tại;
Cũng không hiểu vì sao rõ ràng có rất đông người xung quanh mới nãy còn reo hò ầm ĩ khen ngợi, lúc này lại trơ mắt nhìn người kể chuyện bị lôi đi. . .
Mấy hôm kế tiếp, mỗi ngày Nhai tử đều đi theo lão đạo sĩ du tẩu khắp nơi, tưởng chừng lang thang không mục đích nhưng lại vô tình thăm dò từng chi tiết của tòa huyện thành này.
Vốn nghe nói chỉ có nhân tài đứng đắn thông qua khoa cử mới có thể làm quan, nhưng Tri huyện nơi đây thậm chí chưa từng thả rắm ở trường thi ngày nào; chỉ vì em gái của hắn làm tiểu thiếp thứ chín cho một đại quan, hắn là nhân tài vỗ mông ngựa, thế là nhận được con dấu ấn tín đi nhậm chức ở tòa huyện thành này!
Thật nực cười!
Nghe nói hắn thậm chí không thể viết tốt, thế mà có thể cai quản sinh tử tồn vong của bá tánh cả một địa phương.
Không riêng tên quặng chủ của mỏ than, từ Lại viên trên dưới của nha môn đến thương hộ lớn nhỏ trong thành đều phải tiến cống cho hắn, chỉ cần hắn hơi chút không hài lòng là lập tức muốn đánh muốn giết. . .
Sống chết của bá tánh?
Hứ, liên quan gì đến hắn!
Nói chung hắn chỉ tới nơi này để tích lũy thâm niên, đợi sau ba năm kết thúc nhiệm kỳ, hắn lại tìm người em rể đại quan lấy đánh giá ưu hạng, thế là cứ thong dong mà thăng tiến!
Máu khắp cơ thể Nhai tử cứ sôi sục giống như dầu nóng đang sôi bùng trong chảo, không ngừng trào ra từ tận đáy lòng.
Lão đạo sĩ uống một hơi cạn sạch hồ lô rượu, thở dài phun ra mùi rượu nồng nặc: "Thiên hạ này sắp loạn rồi."
Thấy sư phụ cũng nói như vậy, Nhai tử không khỏi thất vọng hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta không có biện pháp nào sao?"
Thể theo ý tứ của sư phụ, quan viên chính là tổ ong vò vẽ, trăm triệu lần không thể thọc vào!
Nhưng chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn?
Ôi!
Nếu biết vậy đừng nên xuống núi!
Lão đạo sĩ chống nạnh trầm ngâm một lát, chợt cười hăng hắc: "Tối nay hai chúng ta đi huyện nha một chuyến."
Mấy ngày nay bọn họ đã thăm dò hết thảy các nơi được bố trí trong ngoài huyện thành.
Gã Tri huyện có danh không chính ngôn không thuận nên thuộc hạ cũng chả thèm cung kính, thường xuyên uống rượu khoác lác ở tửu lầu tiệm ăn, được người nịnh hót một phen thì cái gì nên nói hay không nên nói đều tuôn ra tuốt tuồn tuột.
Đêm khuya, phu canh gõ mõ vài cái, âm thanh lạnh lùng và gay gắt vang vọng trong đường phố tối tăm vắng lặng, rất giống hồi chuông báo tử cho triều đại này.
Hai bóng đen nhẹ nhàng như con báo xuất hiện trong bóng đêm, lặng yên không một tiếng động phi thân qua đầu tường, nháy mắt biến mất.
Trời đã khuya, nhưng phía sau huyện nha vẫn đèn đuốc sáng trưng, ca vũ khắp nơi. Quan phụ mẫu bản địa đang trái ôm phải ấp mấy kỹ nữ kiều diễm, tận tình truy hoan, uống say như chết, chẳng chút nào cần suy xét nếu ngày mai có dân chúng cần nha môn làm việc thì thế nào.
Cần nha môn làm việc?
Quan hệ gì đến bản quan?!
Bọn quan địa phương một tay che trời, các nha dịch hộ vệ vốn nên phụ trách canh gác cũng đều uống rượu, đánh bạc, không thèm quan tâm đến nhiệm vụ. Lúc này quan trên vẫn còn tỉnh táo ba phần, song bọn hộ vệ thì đã say khướt.
Đánh chết bọn chúng cũng không thể dự đoán được, tại huyện thành nhỏ xa xôi này mà thật có người to gan lớn mật, công nhiên xâm nhập huyện nha!
Nhai tử và lão đạo sĩ không cần tốn nhiều sức đã vào được ngay, tứ chi bám vào xà nhà treo ngược người trên mái ở hành lang ngoài phòng, tỉ mỉ quan sát động tĩnh bên trong.
Nhai tử thấy cảnh tượng này trong lòng tức giận dâng lên, đang định nói chuyện thì thấy đôi mắt lão đạo sĩ lộ sau tấm vải che mặt bắn ra hàn quang bốn phía, rồi nghe ông hừ lạnh một tiếng: "Ta đi trước!"
Lời còn chưa dứt là eo bụng phát lực, cả người lão đạo sĩ nhẹ như chim én bay ra ngoài. Người vẫn còn bay giữa không trung thì tay phải vói vào thắt lưng, vốn chỉ là một đai lưng cũ nát đột nhiên lộ ra thanh nhuyễn kiếm sắc bén tỏa ánh sáng lạnh lẽo!
Nhai tử thậm chí không kịp kinh ngạc, toàn bộ tâm thần đều bị một màn trước mắt chiếm hết.
Đây là sư phụ?!
Đai lưng cũ mèm của sư phụ hóa ra là binh khí?
Trong lúc hắn đang ngây người, lão đạo sĩ đã nhẹ nhàng phá tan cửa sổ gỗ phi thân ra khỏi phòng, thấy hắn vẫn dán người trên trần hành lang, không khỏi khẽ quát một tiếng: "Thằng ngốc, còn không mau đi!"
Nhai tử chợt hoàn hồn, vừa rồi thính giác, khứu giác, thị giác đã biến mất trong giây lát thì lại ào ạt trở về như thủy triều lên.
Hắn phi thân theo lão đạo sĩ, lúc này trong phòng chợt vang lên tiếng kinh hô bén nhọn.
Hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy qua cái động to bị phá thủng từ lớp giấy cửa sổ tuyết trắng, một gã đàn ông trung niên béo phì đang ngồi ngay ngắn, nụ cười trên mặt gã vẫn chưa tan đi nhưng đầu lại chậm rãi ngưỡng về phía sau, trên cần cổ phì nộn chậm rãi hiện ra một vết máu.
Vết máu càng lúc càng loan rộng, cuối cùng hóa thành một cột máu phun lên!
Thì ra là vì động tác của lão đạo sĩ quá chuẩn xác quá mau lẹ, nhuyễn kiếm lại quá mỏng quá sắc bén, thế nên ông đi vào giết người rồi đi ra, ấy mà bên trong vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Mãi đến lúc này, cái đầu mới hoàn toàn mất đi chỗ dựa. . .
Ca kỹ xiêm y xộc xệch bên cạnh gã bị cột máu nóng bỏng đổ ập xuống toàn thân, sau khi hoàn hồn thì hai mắt trợn trắng, trực tiếp chết ngất.
Mà những người khác thì hét thất thanh như lò mổ heo. . .
Mùi máu tanh tưởi nhanh chóng lan tỏa trong đêm đen, nồng đến phát ói.
Lão đạo sĩ dẫn Nhai tử chạy như điên suốt đêm ra khỏi thành, đi một hơi hơn ba mươi dặm mới dừng lại nghỉ tạm.
Lúc này chân trời phía đông đã nổi lên bụng cá trắng, hai người tìm một con sông gần đó rửa mặt, uống nước, cởi áo ngoài thiêu hủy.
Lão đạo sĩ không biết lôi từ đâu ra một thanh đao nhỏ, bắt đầu dùng nước sông cạo mặt. Nhai tử vẫn chưa thể hoàn toàn hồi hồn.
Giết, giết người?
Sư phụ thật sự động thủ?
Chẳng phải ông nói tru sát mệnh quan triều đình là tội lớn diệt tộc à? Tại sao lại ra tay?
"Đại trượng phu giải quyết những bất công trong thiên hạ." Lão đạo sĩ vừa xoa mặt vừa bình tĩnh nói, "Tuy ta là hạng vô danh tiểu tốt nhưng không thể ngồi xem thiên hạ đại loạn."
Nhai tử trầm ngâm, mới định lên tiếng nhưng vừa quay sang nhìn về phía sư phụ là sững sờ, buột miệng thốt lên: "Ông là ai?!"
Lão đạo sĩ lôi thôi lúc nãy đâu rồi? Sao bỗng thay bằng người đàn ông trẻ hơn mấy chục tuổi?
"Rốt cuộc ông bao nhiêu tuổi?" Nhai tử mờ mịt hỏi.
Tại sao hôm qua còn là bộ dạng hơn sáu mươi tuổi, hiện tại biến thành chỉ khoảng bốn mươi mà thôi?
Người nọ sờ sờ cằm, cười ha hả: "Trong núi không biết ngày tháng, đâu nhớ rõ!"
Giọng ông ta vẫn là giọng sư phụ. . .
Nếu hỏi trông khác nhau chỗ nào, hình như chỉ vì không có chòm râu;
Nhưng nếu nhìn kỹ thì lại phát hiện người trước mắt khác đủ mọi chỗ.
Mắt ông sáng rực rỡ, lưng thẳng tắp, ngay cả nói chuyện cũng sang sảng.
Nhai tử ngơ ngác, lẩm bẩm: "Vậy kế tiếp chúng ta đi chỗ nào ạ?"
Làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa như vậy, chớ nói đạo quan, ngay cả huyện thành kia e là cũng không thể trở về!
"Thiên hạ to lớn, đi đâu mà chả được?" Đạo sĩ thản nhiên nói, "Sao hả, trước nay chẳng phải ngươi luôn hò hét muốn ôm vào người chuyện bất công của thiên hạ, hiện giờ lại sợ?"
"Không sợ!" Nhai tử đột nhiên đứng lên, mặt mày đỏ bừng.
Mặt trời đang lên cao, mà hắn dường như nhìn thấy một thế giới rộng lớn hoàn toàn xa lạ bỗng đang dần dần mở ra trước mắt.
Bức màn bí ẩn cuối cùng đã được vén lên một cách muộn màng với thanh kiếm thầm lặng nhưng có thể khiến thế nhân kinh ngạc của vị đạo sĩ.