“Ai cho ngươi lá gan? Dám dụ dỗ công chúa!”
Hồng Văn lập tức ngây ngốc, phản ứng đầu tiên của bộ não: Dụ dỗ gì chứ, chúng tôi là "lưỡng tình tương duyệt" mà!
Thấy Hồng Văn không lên tiếng, Long Nguyên Đế tức sùi bọt mép... nổi giận đùng đùng đi một vòng rồi co chân đá vào mông hắn.
Hồng Văn không hề phòng bị, ối chao một tiếng té chúi sấp xuống đất.
Vạn Sinh bên ngoài nghe được phải thót tim, ghé sát vào cửa cẩn thận hỏi: “Bệ hạ?”
“Không có mệnh lệnh của trẫm, không ai được tiến vào!” Long Nguyên Đế cả giận hô.
Hồng Văn lồm cồm bò dậy, cũng bắt đầu nóng máu, ngửa đầu nói: “Bẩm bệ hạ, vi thần trao tâm cho Công chúa, phát sinh từ tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa!”
Mẹ kiếp, ngươi còn dám nói cái gì mà tình rồi lễ nữa chứ!
Chỉ cần Long Nguyên Đế nghĩ đến thằng nhóc này được một tay mình đề bạt, lập tức bị một trận đầu váng mắt hoa, hận không thể trở lại thời điểm ấy, chính tay túm cổ áo dốc ngược bản thân xuống, xóc một hồi cho nước trong não ra hết. 😂
Tức nỗi trước kia mình cứ tưởng thằng nhãi này rất đơn thuần lương thiện, ai ngờ là con sói đội lốt thỏ bạch!
Mà người dẫn sói vào nhà hóa ra lại chính là mình?
Không đúng, Long Nguyên Đế đấm một cú vào cây cột trong đại điện, thầm nghĩ lúc ấy mình vẫn còn nghi ngờ thằng nhãi này kinh nghiệm chưa đủ, cơ mà Thái Hậu lại lên tiếng dốc sức tiến cử...
Hiển nhiên ngay từ đầu Thái Hậu cũng đâu biết ẩn tình, nếu đổ lỗi cho người chẳng phải quá mức bất hiếu?
Nghĩ đến đây, Long Nguyên Đế chợt hoàn hồn.
Trẫm suy nghĩ cái quái gì thế này? Trẫm là hiếu tử mà!
Đầu sỏ gây ra mọi chuyện đâu ai khác hơn là thằng trộm hoa đang quỳ bò dưới đất kia? Dùng những lời xảo trá đa đoan mê hoặc, trẫm và Thái Hậu chỉ bị che mắt nhất thời mà thôi!
Đúng, chính là như vậy!
Lúc này không thể nhịn được nữa, càng nghĩ càng giận, Long Nguyên Đế đột nhiên xoay lại, thấy Hồng Văn đang cả gan ngẩng đầu nhìn mình với ánh mắt bướng bỉnh không tránh không né.
Long Nguyên Đế bị tức đến bật cười, nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhóc thúi còn dám nhìn trẫm!”
Ngài đâu phải quỷ, vì sao không dám nhìn? Hồng Văn vừa định lên tiếng giãi bày tiếp thì thấy đối phương hùng hổ xông tới, lại tung cho mình một cú đá vào mông.
Hồng Văn té sấp xuống, bò dậy.
Long Nguyên Đế lại đá...
Như thế năm lần bảy lượt, Long Nguyên Đế mệt hết chịu nổi, còn Hồng Văn cũng nhất quyết nằm bẹp xuống đất, bất cứ giá nào đều dứt khoát không nhúc nhích.
Mông đau...
Hiện tại Long Nguyên Đế chả còn sót lại chút xíu khí phái đế vương nào, hai tay chống trên đầu gối, khom người thở dốc: “Bò dậy cho trẫm!”
Hồng Văn bịt mông giãy giụa vài cái, vẫn không nhúc nhích.
Bò dậy làm gì? Dù sao cũng sẽ bị đá té sấp xuống. Cứ nằm bò thôi, nằm bò khá tốt, sàn nhà đốt sưởi ngầm ấm vô cùng! 😆
Long Nguyên Đế mệt mỏi quệt mồ hôi, lại đá vào cái mông vểnh kia thêm mấy cái: “Bò lên, đừng giả chết!”
Hồng Văn không nhúc nhích.
Điểm mạnh của Long Nguyên Đế vốn không phải thể lực, mấy năm nay ngài bận rộn chính vụ càng lơ là việc rèn luyện, thật sự không đủ sức đấu với Hồng Văn, đành phải ngã ngồi vào ghế rồng, uống ừng ực mấy ngụm trà lạnh, sau đó chỉ vào cái đống trên mặt đất: “Đừng tưởng giả chết là có thể thoát qua ải, ngươi thật to gan lớn mật, dám lừa gạt trẫm, lừa gạt Thái Hậu, mơ ước Công chúa!”
Hồng Văn lồm cồm bò dậy: “Hồi bệ hạ, vi thần chưa từng có ý lừa gạt, chỉ vì trong cung chưa bao giờ có người hỏi đến thôi ạ!”
Mũ quan đã rớt, Hồng Văn cũng không buồn nhặt lên, cứ thế mở to đôi mắt trong veo, hai dúm tóc rũ xuống trên trán lúc la lúc lắc theo động tác của hắn.
Long Nguyên Đế nghẹn lời, xác thật chưa ai hỏi hắn.
Đó là vì không ai nghĩ đến sẽ có kẻ dám cả gan làm loạn tới mức đấy!
Trưởng công chúa mới trở về mấy ngày, ngươi đã bám theo?
“Hơn nữa,” Hồng Văn cũng cảm thấy rất uất ức, không xả ra không chịu được, vực dậy tinh thần hăng hái giãi bày: “Vi thần ngưỡng mộ Công chúa bằng cả con tim, không phải vì thân phận công chúa mà vì chính con người của nàng, trái tim của nàng ạ. Dẫu là Công chúa thì thế nào? Chẳng lẽ bảo thần chỉ có thể chiêm ngưỡng từ xa giống như bức tượng đất trên bàn thờ? Vậy thì vi thần không phục, bản thân Công chúa cũng không muốn làm tượng cho người ta chiêm ngưỡng. Nàng cũng có thất tình lục dục, cũng hướng tới tình yêu nam nữ... Đây là nhân chi thường tình, thiên địa chí lý, há vì thân phận sang hèn mà có thể giới hạn ạ!”
Lời nói của hắn chân thành, lập luận rõ ràng, từng câu từng chữ đơn giản nhưng khiến Long Nguyên Đế cảm động, nhất thời không tìm được lời nào để phản bác.
Ngặt nỗi... trong lòng vẫn không thoải mái!
Long Nguyên Đế lại nhấp một ngụm trà, cười lạnh: “Hoa ngôn xảo ngữ, đây là cách ngươi dụ dỗ hoàng muội của trẫm chứ gì? Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Là thân phận gì? Còn dám nói không phải si tâm vọng tưởng!”
Ngay cả chính Long Nguyên Đế cũng không để ý, giọng điệu của ngài đã hòa hoãn hơn vừa rồi rất nhiều, càng miễn bàn đến thần thái đã thả lỏng, điều mà ngài chưa bao giờ biểu lộ trước mặt bất cứ thần tử nào.
“Bẩm bệ hạ, người mang thân phận cao quý trong thiên hạ nhiều lắm, ví như tiền nhậm phò mã, hoặc như hậu duệ quý tộc trong kinh thành, người xuất sắc cũng thật nhiều, vi thần đương nhiên chả là gì. Thế nhưng Trưởng công chúa không thích họ, có thể thấy 'lưỡng tình tương duyệt' đặc biệt ở một chữ 'lưỡng' đấy ạ.” Hồng Văn mím môi, nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Huống hồ Thái Hậu cũng vậy, bệ hạ cũng thế, đâu phải chỉ đánh giá thần tử dựa vào thân phận? Bằng không, nào sẽ giữ lại Trưởng công chúa cho đến nay?”
Vẻ mặt Long Nguyên Đế cổ quái, thằng nhóc lưu manh, chuyện tới mức này mà vẫn không quên vuốt mông ngựa!
Không thể không thể, trẫm không thể trúng kế. 😤
Hồng Văn sinh ra nơi hoang dã, lớn lên trong dân gian, tuy được vẻ ngoài nhìn rất ngoan hiền nhưng trong lòng cất giấu một lá gan rất lớn. Nếu chuyện này không bị chọc thủng thì thôi, nhưng một khi đã bị phơi bày, đơn giản nhất là lùi bước, nhưng nếu đã quyết định tranh đấu thì phải tranh đấu đến cùng.
“Xin hỏi bệ hạ kích động như thế, là vì không nỡ để muội muội xuất giá, hay đơn thuần chỉ là bất mãn đối với vi thần ạ?”
Long Nguyên Đế nhướng mày, cười như không cười: “Giỏi nhỉ, dám chất vấn trẫm!”
Trong lòng lại âm thầm tán dương hắn gan dạ sáng suốt.
Hồng Văn nói ngay: “Bệ hạ là đấng minh quân, dù tốt hay xấu thì vi thần vẫn muốn chết một cách minh bạch.”
Long Nguyên Đế không lên tiếng.
Nhờ Hoàng Hậu nhắc nhở, trong đầu ngài đã sàng lọc qua một đám con cháu gia đình danh giá trong kinh mấy lần, thật đúng là không tìm được kẻ nào thích hợp.
Bởi vì ở lứa tuổi hai mươi thật sự quá lỡ cỡ, thanh niên ưu tú đã sớm thành thân, đa số còn làm cha rồi! Chẳng lẽ mình phải làm kẻ ác chia cắt uyên ương, cứng rắn hủy đi hạnh phúc của một cặp để xứng với Công chúa nhà mình?
Đám thanh niên còn lại hoặc tuổi quá nhỏ chưa hiểu sự đời, sau khi thành hôn chẳng khác gì Công chúa phải dạy dỗ hắn;
Hoặc là tuổi quá lớn, đa số bởi vì tang ngẫu, chưa tính bên người không sạch sẽ mà còn có con cái rồi.
Trưởng công chúa là thân thiên kim, há có thể làm kế mẫu cho người ta?
Vốn dĩ Long Nguyên Đế nghĩ tới đợi sau khi yết bảng cho kỳ thi mùa xuân sẽ bắt rể, nhưng Thái Hậu không quá thích cách lựa chọn này.
Thứ nhất, người đậu tiến sĩ thường đã lớn tuổi, muốn một gã tiến sĩ tuổi trẻ lại chưa lập gia đình, nói dễ hơn làm!
Thứ hai, khoảng thời gian trước mới xảy ra vụ Tiêu Dao Đan, bản thân Long Nguyên Đế nhớ tới vẫn còn thấy ghê tởm...
Vì thế đường này không thông, ngài thật sự có suy nghĩ đến Hồng Văn!
Nhưng còn chưa kịp nghiêm túc xem xét thì đã bị tin tức của Thái Hậu làm chấn động đến mức hồn vía lên mây.
Phần lớn người ở địa vị cao đều có chung một tật xấu: Làm ra vẻ!
Nói ngắn gọn chính là: Ta có thể ban cho, nhưng ngươi không thể chủ động đòi hỏi.
Hiện giờ Hồng Văn chả thèm chủ động đòi hỏi, mà đã ngầm lấy tới tay luôn rồi còn gì! 😁
Hồng Văn cắn răng nói: “Nếu bệ hạ cảm thấy vi thần không tốt chỗ nào, vi thần có thể sửa ạ!”
Long Nguyên Đế bỗng cảm thấy thú vị: “Nếu trẫm cảm thấy ngươi không có bất cứ chỗ nào tốt thì sao?”
Hồng Văn chớp chớp mắt, vô cùng nghiêm túc nói: “Ngài gạt người.”
Long Nguyên Đế: “...”
Hồng Văn sờ sờ cái mũi, còn có vẻ hơi ngượng ngùng: “Nếu vi thần thật sự không tốt tí nào, ngài sẽ không dốc sức đề bạt đâu ạ.”
Long Nguyên Đế không biết nên khóc hay cười, được chứ, hóa ra chính là trẫm cho ngươi dũng khí!
Thấy Long Nguyên Đế trầm mặc không nói, Hồng Văn thật đúng là được cổ vũ, lập tức tiến lên vài bước: “Bẩm bệ hạ, vi thần không dám khoác lác, nói chính mình ngày sau nhất định sẽ như thế nào, nhưng có một tấm lòng nhật nguyệt minh chứng... Nếu vi thần chỉ có một chiếc bánh, nhất định chờ Công chúa ăn xong thì vi thần mới ăn.”
Long Nguyên Đế không nhịn được phải phì cười, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng dừng lại, cố gắng làm ra vẻ mặt nghiêm túc khiến bản thân nghẹn tới mức khó thở.
Ngài sống đến chừng này tuổi, đã gặp qua đủ loại thề thốt chung tình, nhưng đây là lần đầu tiên nghe được có người đem bánh ra để chứng minh tình cảm.
Cơ mà lời này tuy nghe thô thiển, nhưng khi suy nghĩ kỹ thì lại khá cảm động.
Hồng Văn đang đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, hận không thể banh lồng ngực ngay tại chỗ để lộ trái tim đầy nhiệt huyết sáng ngời như nhật nguyệt, vì thế không nghe được tiếng cười của Long Nguyên Đế.
Anh chàng gấp đến mức mồ hôi ra đầy trán, phát hiện chính mình hình như không thể lấy ra bất luận chứng cứ gì hữu lực, cuối cùng uể oải thú nhận: “Vi thần không được học hành chính quy, không biết nói chuyện văn vẻ...”
Long Nguyên Đế khịt mũi: “Hừ, vậy mà còn không biết nói chuyện? Sắp nói ra hoa luôn rồi!”
Cái gì mà bánh nướng rồi còn ăn trước ăn sau, lúc đầu nghe nông cạn nhưng hiện tại chậm rãi nhấm nuốt thì lại có tư vị đặc biệt.
Sau khi rửa sạch duyên hoa, nhân sinh trên đời chẳng phải còn lại hai chữ ăn uống?
Hồng Văn khó hiểu, ngơ ngác mở to đôi mắt.
Lúc này Long Nguyên Đế mới phát hiện hốc mắt hắn hơi phiếm đỏ, ngài buồn cười nhưng cũng mơ hồ cảm động.
Thằng nhóc này từ nhỏ không cha không mẹ, tuy phải vật lộn vất vả với những chiêu thức không theo sách vở để đi đến hiện tại, nhưng đáng quý nhất là giữ được trái tim trẻ thơ, cho tới bây giờ vẫn chưa hề thay đổi...
“Cút đi!” Long Nguyên Đế bỗng có chút bực bội, đứng dậy đi vài bước, xua xua tay như đuổi ruồi, “Đi đi, đi đi, đừng để trẫm thấy ngươi!”
Mắt không thấy tâm không phiền.
Hồng Văn vừa thấy Long Nguyên Đế cử động vội theo bản năng che mông lại, cả người căng chặt, ai ngờ ngài lại cho mình lui?
Không đánh nữa?
Hồng Văn sửng sốt, thật cẩn thận cầm lấy hòm thuốc, thụt lui vài bước, thấy Long Nguyên Đế không phản ứng vẫn chưa yên tâm, thử thăm dò hỏi: “Bệ hạ không đánh nữa ạ?”
Long Nguyên Đế bị tức đến mức bật cười: “Ngươi nghiện bị đánh rồi sao?”
Dứt lời, làm bộ tiến lên phía trước.
Hồng Văn lắc đầu nguây nguẩy, điên cuồng thụt lùi về phía sau, miệng tuôn ra một tràng như pháo nổ: “Không phải, không phải ạ, bệ hạ anh minh, vi thần cáo lui, cáo lui...”
Hãy vào chơi với bà còm ở wattpad. Vạn Sinh không biết rốt cuộc Long Nguyên Đế tức giận chuyện gì, còn ở bên ngoài lo lắng canh chừng, lúc này thấy Hồng Văn ra tới vội chạy lại nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ sao rồi?”
Hồng Văn chậm rãi thở hắt ra một hơi, cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, là hạ quan không cẩn thận chọc bệ hạ tức giận.”
Vạn Sinh không tin, chỉ cười theo: “Hồng đại nhân là người tốt bụng và chu đáo nhất, bệ hạ thích còn không kịp, xin đừng đùa giỡn với tạp gia.”
Hồng Văn trầm mặc một lát, bỗng kéo Vạn Sinh sang một bên, thầm thì hỏi: “Bệ hạ thật sự thích hạ quan?”
Vạn Sinh gật đầu mạnh đến mức khiến Hồng Văn lo lắng cho cổ ông ta, “Ngài đã vào cung làm việc gần một năm, có từng nghe nói bệ hạ ngẫu nhiên thích tìm một người nào đó để nói chuyện?”
Hồng Văn suy nghĩ nửa ngày: “Thái Hậu?”
Vạn Sinh: “...” Có thể nói câu đứng đắn hay không?
Có lý nha! Hồng Văn nhanh chóng chớp mắt vài cái, trầm ngâm một lát lại hỏi: “Vậy nếu hạ quan trộm, không đúng, lấy, cũng không đúng, ừm, nếu hạ quan đoạt một thứ bệ hạ yêu thích...”
Vạn Sinh hít hà một hơi, thụt lui về phía sau một bước, nói một cách chém đinh chặt sắt: “Chờ chết đi!”
Hồng Văn: “...”
Thật ra cũng đâu nghiêm trọng đến vậy.
Tuy nhiên lời nói của Vạn Sinh đã nhắc nhở hắn.
Chuyện hôm nay coi bộ chính là giơ cao đánh khẽ, rốt cuộc mình đâu bị gì.
Chẳng lẽ điều đó có nghĩa là: Mình đã... qua ải?!
Nhưng ở một phương diện nào đó, Long Nguyên Đế lại là người rất hẹp hòi, e rằng còn có hậu chiêu chờ mình.
Tuy nhiên... ai thèm để ý!
Hôm nay mình không bị trừng phạt nha!
Về sau mình vẫn còn có thể tìm cơ hội đi gặp Trưởng công chúa!
Chỉ cần tưởng tượng đến điều này, cơ thể Hồng Văn nhanh chóng toát ra một cỗ vui sướng mênh mông, nhịn không được vung vẩy nắm tay nhảy nhót chạy đi.
Sau đó Long Nguyên Đế kêu Vạn Sinh vào hầu hạ, khi uống trà bỗng nhiên hỏi: “Ngươi và thằng nhóc kia có quan hệ không tệ?”
Vạn Sinh run rẩy cả người, đây là muốn trị tội liên đới hay sao?
Rồi nghe Long Nguyên Đế lại hỏi: “Lúc hắn rời đi đã nói gì làm gì?”
Vạn Sinh gian nan nuốt nước bọt, thuật lại một lần cuộc đối thoại vừa rồi không sai nửa chữ, cuối cùng thậm chí da mặt dày bắt chước bộ dáng nhảy nhót của Hồng Văn khi rời đi.
“Tiểu Hồng Thái y nhảy chân sáo như vậy đấy ạ.” Vạn Sinh thở hồng hộc bẩm.
Một miệng trà của Long Nguyên Đế cứ thế phun ra.