Thái Y Nhất Phẩm

Chương 65




“Thật sự muốn đi à?” Hồng Nhai hỏi.

Hồng Văn gật đầu: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, chắc chắn sẽ đi ạ.”

Nhiệm vụ này chả ai tranh giành!

Hồng Nhai đè đầu đệ tử đẩy tới đẩy lui: “Thôi, để ta cùng đi với con.”

Vốn định ra giêng rời kinh, ai ngờ tiểu đồ đệ sẽ lên đường sớm hơn mình, nếu đã thế thì đi cùng nhau cho rồi.

Nhắc mới nhớ, cũng đã lâu lắm ông không đến vùng Quan Đông.

Nơi đó có vô vàng dãy núi phủ tuyết trập trùng, đất đai màu mỡ, rừng xanh rậm rạp, còn có rượu mạnh hảo hán Hải Đông Thanh... Mọi thứ đều tràn đầy sức sống không thể tìm thấy ở kinh thành.

Hồng Văn sáng mắt, ôm vai Hồng Nhai hỏi: “Thật ạ? Có thể đi chung ạ?”

Hồng Nhai cười: “Có gì mà không được?”

Ai cũng biết đi quân doanh làm nghề y là nhiệm vụ khổ sai, mọi người đa số tránh không kịp, kiếm đủ quân số cũng khó.

Hồng Nhai sờ sờ râu mọc lởm chởm trên cằm: “Thân phận ta không có vấn đề, lát nữa nhờ Hà Viện phán và Trấn Quốc công viết tờ giấy giới thiệu chứng minh bản thân trong sạch là được.”

Có nền tảng chiến đấu trên sa trường thời trẻ, còn thêm hai vị đại nhân bảo đảm, dĩ nhiên không thành vấn đề.

“Sư phụ thật tốt! Con nhất định sẽ hiếu thảo với ngài.” Hồng Văn chân thành hứa.

Hồng Nhai bật cười, giơ tay cốc cho hắn một cái: “Ông đây còn trẻ mà!”

Dừng một chút rồi nói: “Quan Đông có không ít thứ tốt như nhân sâm lộc nhung da lông, nếu may mắn còn có thể kiếm được hàng hóa của bọn Tây dương, đi một chuyến không lỗ.”

Vùng Quan Đông giáp ranh với Sa Hoàng và Mông Cổ, người dân từ các quốc gia ở khu vực biên giới thường giao tiếp với nhau, bởi vì tiền tệ của các quốc gia khác nhau nên có khá nhiều địa điểm trao đổi hàng hóa. Hàng năm có rất nhiều thương nhân đến đó, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì đi một chuyến kinh doanh có thể kiếm đủ sống cho vài năm. .

Hai ngày sau, tin tức trong cung đưa xuống, Hồng Văn quả nhiên trúng tuyển, cùng Trình Bân và vài y sinh đi đến đại doanh Đông Bắc ở biên giới của triều Đại Lộc và Sa Hoàng. Ngoài ra một vị Thái y họ Triệu sẽ dẫn người đi đại doanh Đông Nam.

Ngày khởi hành đã được ấn định vào hai mươi lăm tháng giêng, Thái Y Viện cho bọn họ ba ngày phép để chuẩn bị hành lý và chia tay người thân.

Trấn Quốc công và Hà Thanh Đình rất phối hợp, liên danh dâng sổ con tiến cử Hồng Nhai.

Trước đó Long Nguyên Đế từng nghe Hà Thanh Đình nhắc tới sư phụ Hồng Văn, là một vị cao nhân thế ngoại không nặng danh lợi nên đã có ý triệu kiến. Ngặt nỗi khoảng thời gian trước mới vừa đá đồ đệ người ta nên cũng ngượng ngùng, chỉ phê duyệt sổ con và hạ khẩu dụ kêu Hộ Bộ chuẩn bị thêm một phần vật tư.

Nghe nói vị Hồng sư phụ kia nghèo đến dọa người...

Đồ vật cần thiết và dược liệu không lo, đều do Hộ Bộ chi ngân sách mua sắm, Hồng Văn chỉ căn cứ theo nhu cầu cá nhân chọn chút vật dụng tùy thân là được.

Ông cháu Hà gia tuy cũng từng đi quân doanh nhưng chưa đến vùng Đông Bắc, thật sự muốn giúp mà không đủ sức, một già một trẻ giương mắt nhìn.

Hồng Nhai cười: “Hai vị không cần lo lắng, hành lý cũng không cần chuẩn bị lung tung, ta đã du hành khắp vùng quan ngoại quen rồi, cái gì có thể sử dụng hay không đều hiểu rõ, tự mình lo liệu vừa mau lại vừa tiện.”

Đang nói chuyện, Tạ Uẩn đích thân mang đến một cái rương lớn: “Tổ phụ nói, chuyện khác ông cũng lười nhúng tay, chỉ vì chuyến đi bất thình lình nên nghĩ các vị không có áo lông dày, những đồ da lông mỏng tầm thường không đủ ấm, cho nên đặc biệt sai ta mang cái rương này lại đây, đều là lông thú thượng hạng từ quan ngoại.”

Hà Nguyên Kiều nhận thay cho hai thầy trò, mở ra xem quả nhiên bên trong là những tấm lông nặng trĩu vừa dày vừa mềm mại trơn láng, khiến những tấm lông thường thấy trên thị trường biến thành đất bùn.

“Ta từng nghe nói mùa đông ở quan ngoại kéo dài và cực kỳ lạnh,” Hà Nguyên Kiều cảm khái, “Cơ mà đến được nơi đó cũng là tháng ba, vẫn phải mặc áo lông dày vậy sao?”

Hà Nguyên Kiều biết nơi đó rất lạnh, nhưng vì chưa từng đến đó bao giờ nên vắt hết óc cũng nghĩ không ra rốt cuộc lạnh đến độ nào.

“Cần đấy,” Hồng Nhai gật đầu, lấy ra một tấm lông gấu ướm thử lên người Hồng Văn, “Đừng nói tháng ba, cho dù tháng tư vẫn có một số nơi còn đổ tuyết!”

Một nhà người họ Hà đến từ phương nam nghe vậy đều kinh hãi, đồng loạt rét run.

Bà cụ Hà và cháu dâu vội kêu thợ may tới, phân phó bọn họ suốt đêm gấp gáp chế tạo trang phục từ những tấm lông thú này: “Đường may nhất định phải tỉ mỉ, ta nhớ nhà kho còn những xấp vải nhung từ Tây Dương, hãy lấy làm lớp lót để ấm áp hơn...”

Hồng Văn giang hai tay cho thợ may đo kích cỡ, bà cụ Hà nheo mắt quan sát, “Thằng bé này đang tuổi phát triển, gấu áo gấu quần cắt dư ra một tấc rồi may lên. Khi nào thấy đồ ngắn đi thì cứ rút chỉ sổ gấu xuống là lại mặc vừa.”

Thợ may thưa vâng.

Hồng Văn nghe vậy rất hí hửng, cố gắng vươn cổ hỏi: “Hôm kia cháu cảm thấy ống quần hơi lọt gió nhưng không để ý, hóa ra là cao lên. Cháu cao lên nhiều không ạ?”

Tạ Uẩn cười ha hả: “Đừng khoe khoang, dù thế nào cũng không cao vượt ta!”

Rồi thở dài bảo Hồng Văn: “Thật không ngờ đệ có chí như vậy, chuyến đi này ngàn dặm xa xôi, vạn sự để ý. Tụi A Giáng còn định mở tiệc tiễn đưa, ta thấy đệ chỉ được ba ngày nghỉ nên khẳng định bận rộn vô cùng, vì thế đã ngăn cản.”

Hồng Văn cười: “Huynh cản là đúng, chuyến này đâu phải một đi không trở lại. Đợi khi A Giáng thành cử nhân, đệ từ quan ngoại trở về còn đòi được đãi chén rượu mừng đấy!”

Vừa dứt lời, trên đầu ăn một cái cốc của Tiểu Hà phu nhân: “Chả biết giữ mồm giữ miệng, nói hươu nói vượn xúi quẩy!”

Hồng Văn ối da một tiếng, rụt cổ nhận sai.

Tạ Uẩn cười ha ha, rút ra hai tờ giấy từ trong tay áo: “A Giáng bội phục đệ vô cùng, suốt đêm viết hai bài thơ, dặn dò ta phải đưa cho đệ.”

Hồng Văn vò đầu: “Đây chính là 'đốt đàn nấu hạc', đối với thi văn đệ thực sự dốt đặc cán mai.”

Tuy nhiên tâm ý khó được, Hồng Văn mở ra bài thơ đọc thật tỉ mỉ, dẫu không hiểu rõ những lời bay bướm trong đó nhưng vẫn cảm thấy rất xuất sắc.

Mọi người đang hối hả khí thế ngất trời, chợt nghe có người gõ cửa, thấy quản gia cung kính cầm một phong thơ tiến vào đưa Hồng Văn.

Hồng Văn mở ra đọc, một hàng chữ sắc nét đập vào mắt:

Giờ Thân, tửu lầu Tứ Hải.

Là chữ của Trưởng công chúa Gia Chân!

Có câu "chữ giống như người" thật không sai, Trưởng công chúa Gia Chân tuy là phận nữ nhưng tính cách kiên cường, nét chữ cũng không mềm mại như con gái mà lại rất phóng khoáng sắc sảo, khiến người đọc cũng thấy lòng dạ mở rộng.

Nhìn vẻ mặt vừa vui vừa cảm động của Hồng Văn, Hà Nguyên Kiều hỏi: “Sao thế, ai đưa tin tới?”

Hồng Văn dường như không nghe được: “Giờ nào rồi?”

Hà Nguyên Kiều ngẫm nghĩ: “Hình như quá nửa giờ Mùi.”

Hồng Văn vỗ đùi: “Ôi trời, suýt nữa không kịp! Đệ đi ra ngoài một chuyến, cơm tối không cần chờ đệ!”

Nói xong phóng vào phòng thay y phục rồi chạy ào ra cửa.

Những người còn lại nhìn nhau, đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hồng Nhai nhướng mày, xua xua tay: “Không cần lo cho hắn.”

Giấy viết thư kia rất sang trọng, còn mang theo mùi hương nhàn nhạt, thân phận người viết thư đã lộ ra quá rõ ràng. Vẫn là tửu lầu Tứ Hải, vẫn là căn phòng kia, trước khi Hồng Văn vào cửa còn đặc biệt sửa sang lại y phục, sau đó cố kìm nén nhịp tim đang đập rộn ràng gõ cửa đi vào.

Trưởng công chúa Gia Chân xinh xắn đứng bên cửa sổ, thay vì diện xiêm y diễm lệ như trước thì hôm nay lại mặc kỵ trang màu lục đậm với tay bó viền chỉ bạc, dưới chân mang ủng có hoa văn hình mây, thấy Hồng Văn tiến vào bèn chắp tay sau lưng ra đón: “Hôm nay không cần nhờ khanh túm làn váy.”

Hồng Văn ngắm say mê, trong mắt tràn đầy tán thưởng, nhất thời nói không nên lời.

Trưởng công chúa Gia Chân cố ý trêu anh chàng: “Đẹp không?”

Hồng Văn thấy mái tóc đen nhánh của nàng được tết thành hai bím rồi hợp lại sau đầu, làm hiện ra cần cổ thiên nga thon thả, không khỏi bừng tỉnh: “Đẹp.”

Trưởng công chúa Gia Chân cười khúc khích: “Trông ngốc quá!”

Nhờ phúc của Long Nguyên Đế mà bình phong giấy ngăn cách giữa hai người cuối cùng bị chọc thủng, hai người bên nhau thoải mái hơn rất nhiều so với ban đầu.

Hồng Văn cũng cười theo, rồi nghiêm túc khen: “Thật sự rất đẹp mắt.”

Trưởng công chúa Gia Chân nguýt: “Ai nói Hồng Thái y miệng lưỡi trơn tru, ngay cả một chút lời hoa mỹ mới mẻ cũng không biết nói.”

Hồng Văn vô cùng hổ thẹn: “Sau này vi thần sẽ tìm người học.”

Trưởng công chúa Gia Chân cười khanh khách: “Xí, không lo học chuyện đứng đắn!”

Nghe vậy Hồng Văn cũng cười.

Hắn thấy Trưởng công chúa tuy mặc gọn gàng nhưng có vẻ không đủ ấm, bèn hỏi: “Lúc nãy ra ngoài trời khá âm u, không chừng sắp đổ tuyết, chẳng lẽ Công chúa chỉ mặc vậy mà tới? Coi chừng nhiễm lạnh sinh bệnh.”

“Còn có áo khoác nữa kìa,” Trưởng công chúa Gia Chân chu môi hất cằm về hướng bình phong ở góc tường, quả nhiên thấy một áo choàng đen lông chồn vắt ở đó, vạt áo viền hoa văn tường vân.

Hồng Văn bừng tỉnh ngộ ra: “Vào cửa chỉ mãi nhìn Công chúa, đâu có tâm tư ngó xung quanh.”

Trưởng công chúa Gia Chân đỏ mặt, trong lòng lại vô cùng hưởng thụ.

Ngồi xuống không lâu, Thanh Nhạn đích thân đến rót trà, Hồng Văn kinh ngạc thốt lên: “Thanh Nhạn tỷ tỷ cũng ở đây à?”

Thanh Nhạn trợn mắt lườm hắn, thầm nghĩ ngài không nhìn thấy áo khoác thì đâu nhằm nhò gì, ngay cả đám người đứng thẳng tắp sờ sờ ở đó mà không thấy mới thật bản lĩnh... 🤣

“À, hôm nay sao Công chúa có thể ra ngoài?” Hồng Văn uống một ngụm trà nóng, hơi lạnh trên người dần dần biến mất, chân tay cũng dần dần ấm lên.

“Người sắp đi rồi, Hoàng huynh có nhốt ta lại cũng chẳng có ý nghĩa gì!” Trưởng công chúa Gia Chân đáp.

Trái tim Hồng Văn run rẩy, đầu lưỡi dường như đột nhiên cứng lại, nói mấy chữ cũng ấp a ấp úng: “Công chúa,...”

Trưởng công chúa Gia Chân giơ tay: “Không cần nhiều lời, ta biết cả.”

Trong lòng Hồng Văn vừa chua xót vừa ngọt ngào: “Chuyến đi này nhanh thì sáu tháng, chậm thì một năm... Công chúa nhớ giữ gìn sức khỏe.”

Vốn dĩ Hồng Văn đã suy nghĩ rất kỹ càng, nhưng hiện tại khi đối mặt với nàng thì lại chật vật vô cùng, toàn thân giống như bị dây thừng trói chặt, chỉ một chữ cũng không thốt nên lời.

Trưởng công chúa Gia Chân nghiêng đầu, bộ dạng nghịch ngợm: “Có phải khanh cảm thấy ngay lúc quan trọng này mà lại lặng lẽ bỏ đi đến quan ngoại, sợ ta trách khanh vứt xuống một mình ta ở kinh thành?”

Nàng hừ lạnh, hất cao cằm: “Nếu khanh nghĩ như vậy, không chỉ coi thường chính mình mà còn coi thường ta.”

Trước đó hai người đều phát sinh tình cảm nhưng luôn tuân thủ lễ pháp, chưa bao giờ từng nói trắng ra như vậy, Hồng Văn không khỏi chấn động, buột miệng thốt lên: “Công chúa không phải người như thế.”

Trưởng công chúa Gia Chân ngạc nhiên hỏi: “Vậy vì sao không nói với ta? Làm ta giống một người bất thông tình lý.”

Đầu óc Hồng Văn nóng lên, buột miệng: “Ta sợ sau khi thấy nàng sẽ không thể đi nữa!”

Sợ gặp nhau xong sẽ không nỡ rời xa.

Trưởng công chúa Gia Chân sửng sốt, sau đó đôi mắt hạnh từ từ trợn to, bên trong dần dần bùng lên cảm xúc phức tạp, giống như có thứ gì đó luôn bị đè nén cứ ra sức giẫy giụa muốn phá kén trồi lên.

Lời nói đột ngột như một viên kẹo to đùng từ trên trời giáng xuống nện thật mạnh vào linh hồn nàng, vừa ngọt ngào vừa nóng bỏng làm cả thân thể và trái tim nàng đều mềm nhũn.

Lời vừa ra khỏi miệng, Hồng Văn cũng giật bắn mình vì sự táo bạo của bản thân, nhưng chợt cảm thấy trong lòng vui sướng cực kỳ.

Có một số việc, có vài lời nói, nghẹn quá lâu thật sự khiến người nổi điên.

Hắn cần phải giải tỏa nỗi lòng: “Ta, ta không biết một chữ tình có thể hành hạ con người đến vậy, vừa phát tác thì tất cả tiền đồ khát vọng đều không thèm... Nhưng nếu muốn sống bên nhau lâu dài thì không thể không để ý...”

Trưởng công chúa Gia Chân sống hai mươi năm cuộc đời đâu bao giờ nghe qua lời thổ lộ nóng bỏng kịch liệt như vậy. Tim đập thình thịch, ngây ngất, sợ hãi, kinh ngạc... rất nhiều cảm xúc chồng chất lên nhau đổ ụp vào người khiến nàng choáng váng.

Hồng Thái y vẫn luôn thẹn thùng lúc này giống như thay đổi thành người khác, miệng nói những lời táo bạo khiến người mặt đỏ tai hồng, ánh mắt xưa nay nhu hòa cũng biến thành sắc bén, trong suốt như mặt hồ đóng băng khi vào đông, thẳng tắp, bén nhọn, giống như có thể nhìn xuyên suốt nhân tâm.

“Thật, thật lớn mật!” Trưởng công chúa Gia Chân bỗng nhiên có chút hoảng loạn, vội vàng dời mắt.

Hồng Văn cũng không biết dũng khí ùa đến từ nơi nào, cứ thế cầm lấy tay nàng.

Đám người Thanh Nhạn đồng loạt hít hà một hơi, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng tránh ra ngoài.

Lần trước ôm nhau chỉ vì tình cờ tránh né xe ngựa, nhưng lần này...

Trưởng công chúa Gia Chân cảm giác tay chàng ta nóng bỏng, nóng đến mức làm phỏng luôn trái tim mình.

“Muốn chết à!” Nàng nhỏ giọng gắt, “Có chuyện thì từ từ nói, ban ngày ban mặt mà lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì!”

Hồng Văn chợt hoàn hồn, vội buông tay: “Vi thần đáng chết!”

Trưởng công chúa Gia Chân vội vàng rụt tay lại, cảm thấy phần da thịt bị đụng chạm vẫn nóng bỏng đến dọa người, lắp bắp nói: “Dĩ nhiên đáng chết!”

Mặt hai người đều đỏ bừng, gần như có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương, cứ thể ngồi thẳng tắp không nói lời nào.

Trong phòng đột nhiên nóng rực khiến hai người miệng lưỡi khô rang.

Thỉnh thoảng liếc mắt một cái, lập tức phát hiện đối phương cũng đang lén nhìn mình, thế là giật thót như bị kim châm cuống quít tránh đi.

Nhưng tránh đi rồi lại cảm thấy bốn mắt giao nhau có cảm giác khắc cốt ghi tâm, khiến người khó có thể dứt bỏ...

Cũng không biết qua bao lâu mới nghe Trưởng công chúa Gia Chân nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói nơi đó lạnh vô cùng, vật dụng đã mang đầy đủ chưa?”

Quanh quẩn trong đầu Hồng Văn vẫn là dáng vẻ e lệ ngượng ngùng của nàng, trái tim thật muốn hóa thành nước: “Đã đủ rồi.”

“Khi nào đi?”

Hồng Văn đáp: “Hai mươi lăm tháng giêng,” dừng một chút rồi nói thêm, “Cũng không cần đến tiễn, không bao lâu sẽ quay về.”

Trưởng công chúa Gia Chân quay đầu lườm chàng ta: “Thật không biết ngượng, ai nói muốn đi tiễn?”

*********

Nháy mắt đã tới ngày hai mươi lăm tháng giêng.

Hồng Văn và đoàn người Triệu Thái y trước tiên ngồi thuyền đi dọc theo kênh đào, mà một phần sông phía Đông Bắc vẫn chưa tan băng, đi mấy ngày phải đổi sang ngồi xe, vất vả cực kỳ.

Sáng sớm không khí rét buốt, rất giống lưỡi dao bén nhọn quất vào cổ rồi len lỏi xuống lục phủ ngũ tạng, cả người nổi da gà.

Người Hà gia, Hàn Đức, Tạ Uẩn và hai người em họ... hầu như những người Hồng Văn quen biết đều tới tiễn đưa, chiếm cứ một khoảng không nhỏ ở bến tàu.

Hồng Văn chia tay từng người nhưng tầm mắt vẫn không nhịn được cứ hướng về hoàng thành bao phủ trong lớp sương mù dày dặc.

Chẳng lẽ... thật sự không tới?

Không tới cũng tốt, gặp thêm một lần cũng vô dụng, chỉ tổ tăng thêm phiền não.

Nhưng, nhưng nếu thật không tới, e rằng một năm sau mới gặp lại... Dẫu chỉ thấy thêm một lần vẫn tốt hơn!

Thôi, không tới mới tốt...

“Hồng đại nhân,” Trình Bân đích thân đối chiếu danh sách kiểm tra hành lý vài lần, lúc này mới chạy đến đầu thuyền báo cáo, “Người chèo thuyền nói nhìn sắc trời không tốt, e rằng sương mù sẽ kéo đến nhanh, đề nghị nên nhổ neo ngay bây giờ.”

“Ngay bây giờ?” Hồng Văn kinh ngạc hỏi, “Không thể chờ một lát sao?”

Nói xong hắn lại cố nhón chân vươn cổ ngóng về phía xa.

Hà Nguyên Kiều biết tâm tư của thằng em, tiến lên nhỏ giọng khuyên: “Đừng trì hoãn giờ lành, sau này còn có thể viết thư.”

Tạ Uẩn ngơ ngác, cũng quay đầu hướng về phía kia nhìn xem, ngoại trừ một mảnh sương mù mênh mang thì chẳng có gì.

“Chờ ai thế?”

Hồng Văn không rảnh để ý đến Tạ Uẩn, bị Trình Bân túm lấy kéo vào trong khi vẫn tiếp tục nỗ lực ngóng nhìn.

Không có ai.

Trái tim hắn chùng xuống.

“Đại nhân,” Trình Bân nhắc nhở, “Phải buông tay thôi.”

Tay Hồng Văn còn bám chặt cọc gỗ trên bến tàu, nếu không nhanh chóng buông ra thì khi con thuyền xuất phát nhất định bị lôi đi.

“Hả?” Hồng Văn như mới tỉnh mộng, nhìn chằm chằm cọc gỗ một lát rồi chậm rãi buông tay.

Hồng Nhai bóp mạnh bờ vai của hắn: “Tương lai còn dài!”

Hồng Văn lí nhí ừ một tiếng.

Lý lẽ này ai mà chẳng biết, chỉ là... thật khó dứt bỏ.

“Nhổ neo!”

Đám thủy thủ đồng thanh hô lớn, con thuyền lướt trên mặt nước đã bốc lên sương mù, chậm rãi rời bến.

Chuyến này con thuyền không chỉ chở đại phu mà còn rất nhiều thảo dược thành dược cùng với binh lính đi theo hộ tống, cho nên thân thuyền phi thường khổng lồ, trên dưới những ba tầng.

Con thuyền to lớn chậm rãi rời bến tàu, tạo ra vài đợt sóng đen tối trên dòng sông đầy băng vỡ.

Nhưng vào lúc này, Hồng Văn đột nhiên nghe tiếng vó ngựa dồn dập, tim đập thình thịch, hắn vọt tới đuôi thuyền, mở to hai mắt mà nhìn.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng, không bao lâu, một người một ngựa xuyên qua màn sương mù mà đến, áo khoác lông chồn đen, kỵ trang màu lục đậm bay phất phới.

Tới rồi!

Máu cả người như dồn hết lên đỉnh đầu, Hồng Văn vẫy tay thật mạnh, vừa định tiến lên mới ngạc nhiên phát hiện thuyền đã cách bến tàu ba bốn trượng.

Kỵ thủ không đợi ngựa dừng đã lưu loát nhảy xuống, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi.

Nàng lao về phía trước nhưng bị nước sông cuồn cuộn ngăn lại.

Thấy rõ người tới là ai, Tạ Uẩn choáng váng.

Là Trưởng công chúa?!

Hóa ra là Trưởng công chúa!

Thì ra là thế!

Trước kia rất nhiều chi tiết không thể đoán nổi đột nhiên trở nên quá rõ ràng vào lúc này.

Đôi mắt Trưởng công chúa dán chặt vào người trên đuôi thuyền, ngực phập phồng kịch liệt:

Chỉ trễ một bước!

Hồng Văn sốt ruột đến độ dậm chân, quơ tay túm lấy một thủy thủ hỏi: “Có thể quay lại một chút hay không?”

Thủy thủ kia cười lắc đầu: “Đại nhân nói đùa, thuyền lớn một khi khởi hành há có quay về lối cũ? Huống hồ sương mù sắp sửa kéo đến, nếu chúng ta không nắm chặt thì sẽ làm lỡ giờ lành.”

Theo quy củ, thuyền lớn sau khi xuất cảng phải hiến tế Hà Thần ngay cửa sông cuối cùng để rời Vọng Yến Đài, tuy không cần làm long trọng nhưng nhất định phải đúng giờ lành, nếu lúc này quay thuyền tất nhiên bị trì hoãn.

Hồng Văn còn muốn nói nữa thì thấy người trên bến tàu vung áo choàng quay lưng về phía dòng sông cuồn cuộn đi đến bên con ngựa, xốc lên bao cột bên hông ngựa lấy ra cung tiễn giấu ở dưới.

Trưởng công chúa Gia Chân rút ra khăn tay của mình, mò mẫm lung tung một hồi rồi dứt khoát lôi ra thỏi son trong túi tiền tùy thân, vội vàng viết mấy chữ to trên mặt khăn. Viết xong nàng cột khăn tay vào đầu mũi tên rồi lại lần nữa đi vòng đến bến tàu, nín thở tập trung bắn ra mũi tên kia!

Mũi tên màu đen bay vút như sao băng, xuyên thủng màn sương trắng ngà vững vàng cắm ngập vào boong tàu nơi Hồng Văn đang đứng.

Thị vệ nghe động tĩnh vội lao tới: “Có thích khách!”

Hồng Văn nhào qua rút mũi tên, Hồng Nhai cười xua tay với đám thị vệ: “Không sao không sao, đều là người quen.”

Mũi tên được bắn ra với uy lực thật lớn, cắm sâu vào gỗ ba phân, lông tiễn vẫn còn run rẩy. Hồng Văn dùng sức rút tên, vội vàng tháo khăn tay mở ra xem.

Hương hoa mai thoang thoảng phả vào mặt, chiếc khăn tay bị gió buổi sớm cuốn lên chỉ có ba chữ màu đỏ tươi như rồng bay phượng múa:

“Chờ quân về.”