Mấy ngày đi theo Hồng Văn chữa bệnh từ thiện, Trưởng công chúa Gia Chân dần dần thích ứng với cách diễn đạt của dân chúng nơi này. Khi bị những bà thím trêu ghẹo, nàng cũng có thể đốp chát lại vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn mặt dày, rốt cuộc vẫn bị thua...
Những câu trắng trợn như sờ đàn ông, ngắm cơ bắp, nàng thực sự nói không nên lời!
Trưởng công chúa Gia Chân bướng bỉnh hiếu thắng ngầm bực bội không ít, vắt hết óc nghĩ cách làm thế nào lật ngược tình thế...
Về điểm này, Hồng Văn tỏ vẻ không thể nào hiểu nổi: Vì sao nhất định phải chấp nhất đến thế?!
Sư phụ mà còn chạy trối chết, nàng muốn thắng sẽ khó khăn lắm đấy!
Sau khi quen nhau rồi, những bà thím kia cũng nhìn ra vị cô nương này rõ ràng xuất thân cực cao quý, nhưng lại hành xử khác hẳn với các quý nhân mà họ từng gặp: Nhìn trong ánh mắt không có sự khinh thường và chế nhạo. Vì thế các bà thím cũng tém tém lại, dám dẫn theo con cái tiếp cận, hỏi chút phong cảnh thành đô, thỉnh thoảng chậc lưỡi bảo lạ, nghiễm nhiên rất hứng thú.
Cô bé Lena với đôi mắt lam ngày đầu tiên tặng Trưởng công chúa Gia Chân quả mọng cũng có mặt, nghe kể chuyện mặt mày mờ mịt, lúc lắc mái tóc vàng hỏi mẹ bé Trung Nguyên là gì.
Cô bé sinh trong thời chiến loạn, đương nhiên không biết Trung Nguyên như thế nào.
Mẹ cô bé cũng chưa đi qua, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Chắc hẳn là một nơi thực tốt."
Không có chiến tranh đáng sợ, không có dã thú, càng không có trời đông giá rét kéo dài nhìn không thấy hồi kết...
Lena mở to đôi mắt xanh như hồ nước truy vấn: "Có quả mọng ngọt ngào không ạ?"
Trong cuộc đời ngắn ngủi và đơn giản của cô bé, quả mọng mùa xuân chính là thứ tốt đẹp nhất trên đời.
Hiện giờ Trưởng công chúa Gia Chân cũng hiểu một chút lời nói của họ, nghe vậy bèn dang hai tay về hướng Lena kêu: "Nào, lại đây, để ta kể cháu nghe."
Lena nhìn nhìn nàng, lại nhìn sang mẹ bé, sau khi được phép mới thật cẩn thận chui vào lòng Trưởng công chúa Gia Chân.
Cái ôm của tiên nữ tỷ tỷ vừa thơm vừa mềm, cô bé nhịn không được hít sâu một hơi, kết quả vừa ngẩng đầu liền phát hiện đối phương đang nhìn mình.
Cô bé đỏ bừng mặt, đôi gò má trắng nõn như sữa nổi lên một mạt đỏ ửng đáng yêu, giống người tuyết trắng đang được ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng hôn môi.
Trưởng công chúa Gia Chân lập tức nghĩ đến Lục Công chúa xa xôi ở Vọng Yến Đài, nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt nhỏ của cô bé, dùng giọng bập bẹ dụ dỗ: "Trung Nguyên cái gì cũng có, cháu theo ta nhé!"
Trước kia nàng cảm thấy tóc vàng nhìn kỳ kỳ, nhưng hiện tại lại thấy những lọn tóc vàng xoăn xoăn vừa mềm mại vừa mượt mà vô cùng đáng yêu, dưới ánh mặt trời trông giống tơ vàng do nhóm thợ khéo tay dệt nên. Mái tóc vàng óng cộng thêm đôi mắt lam to tròn, quả thực giống y như đúc với bức họa Angel gì đó do ngoại quốc dâng cống phẩm.
Xem lâu rồi còn cảm thấy rất thú vị. Nghĩ thế, Trưởng công chúa Gia Chân nhịn không được lại giơ tay mân mê lọn tóc vàng óng.
Lena ngoan ngoãn để nàng vuốt ve, những lọn tóc xoăn đung đưa bồng bềnh, khi Trưởng công chúa Gia Chân nhìn xuống còn tặng nàng nụ cười xán lạn.
Tim Trưởng công chúa Gia Chân mềm nhũn đến rối tinh rối mù, nàng dán mặt vào gương mặt nhỏ cọ tới cọ lui, ôi ôi, mềm quá!
Nàng đột nhiên hiểu ra nguyên nhân Hồng Văn thích chơi đùa với mấy đứa bé!
Lena vừa mừng vừa kinh ngạc: Tiên nữ má kề má với mình!
Cô bé bụm gương mặt nhỏ phấn khích không thôi, ánh mắt tràn đầy si mê, cứ cười khúc khích ngây ngô.
Trưởng công chúa Gia Chân buồn cười trước phản ứng của cô bé, ôm cơ thể mềm như gối bông nựng nịu.
Tiếng bản xứ của nàng chỉ bập bẹ, Lena chưa học tiếng Hán, hai cô gái một lớn một nhỏ gần như là ông nói gà bà nói vịt, ai ngờ lại hòa hợp ngoài ý muốn.
Trưởng công chúa Gia Chân vừa ôm ấp Lena vừa trò chuyện với nhóm phụ nữ: "Nếu có cơ hội đi Trung Nguyên sinh sống, các ngươi chịu đi không?"
Vốn nàng cho rằng đối phương khẳng định sẽ gật đầu, nào ngờ những người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau rồi cười ha hả.
"Cô nương ngốc, thiên hạ to lớn, làm sao loại người như chúng ta muốn đi nơi nào là đi nơi đó? Hơn nữa, người nhà cũng không cho phép!"
"Đúng vậy, bộ dạng bọn yêm xấu xí, đi ra ngoài cũng mất mặt, vẫn nên ở yên chỗ này cho rồi"
Nói xong lại cười ầm lên.
Trưởng công chúa Gia Chân không cười, cầm tay Lena hỏi lại vấn đề này.
Đám phụ nữ không ngờ nàng bướng bỉnh như vậy. Tiếng cười dần dần lắng xuống, nỗi buồn rốt cuộc dâng lên từ sâu trong lòng, khi họ lên tiếng lần nữa cũng không còn đùa giỡn như lúc nãy.
"Cô nương đừng bận tâm, bọn yêm đều không ai muốn."
"Ừ, ở tuổi này mà không biết cách cày cấy, không giao được thuế má cho quan phủ, ai cần chúng ta?"
Một bà thím xoa xoa tay cười chất phác: "Thật ra như vậy cũng quá tốt rồi, được tự do sống theo ý thích, Thiên Vương lão tử cũng không quản thúc được chúng ta. Hơn nữa, hiện giờ đã thực yên bình, không còn chiến tranh!"
Đã không còn chiến tranh...
Một nguyện vọng đơn thuần biết bao nhiêu.
Trưởng công chúa Gia Chân nghe vậy trong lòng chua xót, cúi đầu nhìn Lena, bật thốt lên câu hỏi: "Vậy con cái các ngươi thì sao? Tương lai cũng cứ sống như vậy?"
Mọi người im lặng.
Lena ngước lên nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy sự tin tưởng trong sáng. Trưởng công chúa Gia Chân bỗng muốn đánh chính mình.
Phàm là có sự lựa chọn, ai nguyện ý để các thế hệ tương lai trở thành dân tị nạn?
Nàng cố gắng nói điều gì đó để xoa dịu bầu không khí: "Nếu một ngày các ngươi đi đến Trung Nguyên sinh sống, vậy muốn làm cái gì?"
Những người phụ nữ luôn đanh đá thậm chí hơi điêu ngoa đột nhiên ngượng ngùng bẽn lẽn, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, đều kêu đối phương nói trước, sau đó đỏ mặt cười hì hì.
"Yêm muốn tìm một người đàn ông tốt!" Một bà thím cao lớn vạm vỡ bỗng hô lên, "Tìm một gã đẹp trai biết quan tâm đến người khác!"
Trước kia thím này đã từng lấy chồng, nhưng gã đàn ông là một kẻ nát rượu, mỗi ngày chỉ biết nốc cho say khướt rồi đánh vợ. May thay sau đó chiến tranh bùng nổ, gã đàn ông bị bắt nhập ngũ một đi không trở về. Bà thím cảm thấy may mắn thoát nạn đồng thời lại khó tránh khỏi cảm giác tiếc nuối:
Cả đời này bà chưa từng được người đàn ông nào quan tâm săn sóc, phụ thân ghét bỏ vì bà là phận nữ, trượng phu coi bà như kẻ thù, ngay cả nhi tử có lẽ không thích một mẫu thân vô dụng như bà, chưa kịp chào đời đã chết non...
Lời vừa nói ra, nhóm phụ nữ đều cười ngặt nghẽo, xô đẩy bà thím: "Ối chà chà, không biết xấu hổ, mụ bao lớn rồi còn mơ tưởng đàn ông!"
"Chậc chậc, cũng không tự ngắm cái thân mụ kìa, coi chừng đè một cái là gã đấy bẹp dúm."
"Sợ gì cơ, yêm hạ mình chút là được, hơn nữa, ai nói tuổi lớn thì không thể mơ tưởng?" Bà thím mặt mày đỏ bừng cũng cười theo, "Các mụ ai không mơ? Mụ hả, hay là mụ?"
Mọi người hi hi ha ha cấu véo nhau, Trưởng Công chúa Gia Chân cũng ôm bụng cười, thấy trên mặt nóng rát.
Lena cũng cười khanh khách ngây ngô, Trưởng công chúa Gia Chân nhẹ nhàng dí dí trán cô bé, không biết nên khóc hay cười: "Con bé ngốc, cháu có biết đau tim là gì không mà cười hùa theo?"
Lena xoa trán cười, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại nép vào lòng Trưởng công chúa, nhại theo như con vẹt: "Con bé ngốc, hì hì."
Trưởng công chúa Gia Chân phụt cười thành tiếng.
Nhờ có người làm đầu đàn, phần kế tiếp trở nên rất đơn giản.
Có người nói muốn mua vài mẫu đất rồi an tâm trồng trọt, không cần giống như như bây giờ chạy đôn đáo khắp núi đồi, ăn bữa hôm lo bữa mai;
Có người nói muốn một ngôi nhà ngói xanh hai gian khang trang, tốt nhất nuôi đàn gà vịt, một con trâu;
Còn có người nói nếu có thể đến sống ở một nơi thái bình, nhất định sinh thêm mấy đứa con -- Con gái thì cho mặc váy áo xinh đẹp, buộc tóc bằng dây đỏ, còn con trai sẽ cho đi học...
"Phải học hành để làm quan lớn!" Vẻ mặt người phụ nữ cụt chân tràn đầy sự mong đợi và khao khát về tương lai, "Lãnh bổng lộc triều đình và mặc đồ tơ lụa!"
Nhóm phụ nữ giật mình, như chợt đào ra được một chút gì đó xa xăm từ sâu trong ký ức của mình, rồi chợt nhận ra: Ồ, đúng rồi, hóa ra trên đời vẫn còn cách sống như vậy!
Mời vào ổ của bà còn trong wattpad. Hôm nay khi trở về, Hồng Văn phát hiện đôi mắt Trưởng công chúa Gia Chân hơi phiếm đỏ, bèn hỏi vì sao nàng khóc.
"Ai mà khóc," Trưởng công chúa Gia Chân dằn dỗi, rồi lại nhẹ nhàng ngả đầu lên vai hắn, ngơ ngẩn nhìn thảo nguyên uốn lượn theo gió phía xa.
Càng tìm hiểu sâu, nàng càng nhận ra sự đáng yêu của người dân địa phương không khác gì những nơi khác. Phát hiện này gần như lật đổ ấn tượng ban đầu của nàng về sự ngang ngược, hoang tàn, bạo lực và đẫm máu của vùng biên giới.
Đương nhiên, do vùng đất rộng lớn quản lý khó khăn nên nơi đây có rất nhiều kẻ đào phạm ẩn trốn, thậm chí có thể bao gồm gian tế từ nhiều quốc gia trà trộn vào, nhưng hầu hết đều là những bá tánh bình thường khát vọng một cuộc sống ổn định.
Ví như đám người Hồng Văn tới đây chữa bệnh từ thiện: mới hơn một tháng, dân chúng đã bước đầu học được khái niệm "Trật tự". Có thể thấy, nguyên nhân khiến họ rơi vào trạng thái thô thiển và hỗn loạn chỉ do bị cuộc sống ép buộc, không người giáo hóa.
Nàng muốn cho những người này một cuộc sống mà họ tha thiết mong chờ.
Nếu tất cả chúng ta đều sinh ra là con người, vì sao không thể?
Hồng Văn siết chặt tay nàng: "Ta sẽ luôn kề bên ủng hộ A Tranh."
Trưởng công chúa Gia Chân ngước mắt nhìn: "Chàng không cần hỏi xem ta muốn làm gì à?"
Hồng Văn cười: "Chẳng nhẽ là Công chúa mà đi làm chuyện xấu?"
Trưởng công chúa Gia Chân mím môi, giọng nói bất giác mang theo chút ngạo mạn: "Biết đâu chừng ta thật muốn đi làm chuyện xấu đấy!"
Ai nói là Công chúa thì không thể, nàng càng muốn làm!
Hồng Văn nghiêm trang đáp: "Ôi chao, vậy vi thần càng phải đi theo."
Trưởng công chúa Gia Chân tròn mắt: "Chàng cũng theo ta làm chuyện xấu?"
Ai ngờ nghe Hồng Văn nói: "Vi thần đi theo khuyên Công chúa quay về chính đạo."
Dứt lời, hai người cùng cười lớn.
Trưởng công chúa Gia Chân giơ tay đấm chàng ta: "Được lắm, để ta nghĩ xem sẽ làm gì, kéo chàng hợp tác cùng làm chuyện xấu..."
Hồng Văn bật dậy chạy trốn: "Sau này Công chúa ít xem mấy quyển thoại bản đầu đường kia đi! Cái gì mà ta giết người chàng cầm đao, đó là cùng phạm tội đấy, phải cùng nhau bị chém đầu, ha ha!"
Mấy cuốn tiểu thuyết đó là chàng ta mua cho mình đọc chứ ai? Vậy mà lúc này lại làm bộ đứng đắn! Trưởng công chúa Gia Chân hận đến ngứa răng, dậm chân kêu: "Chàng đứng lại!"
Mấy ngày nay Trưởng công chúa Gia Chân bôn ba khắp nơi, khẩu vị và sức lực cùng nhau tăng lên, đánh người thật đau! Hồng Văn giả vờ không nghe, chạy trốn nhanh hơn...
Đến chơi nhà bà còm trong wattpad nhé! Trưởng công chúa Gia Chân quyết định đi gặp tri phủ nơi này, Hồng Văn cũng đi theo.
Hai người cùng đoàn tùy tùng phi nhanh, cưỡi ngựa hơn hai canh giờ mới đến nha môn tri phủ. Sau khi tiết lộ thân phận, vị Tri phủ già Thạch Nham đã ngoài năm mươi tự mình dẫn người nghênh đón.
Trước khi tới đây Trưởng công chúa Gia Chân đã tìm hiểu rõ ràng lý lịch của Thạch Nham, biết ông ta vốn khởi nghiệp là võ tướng, sau rời quân vì thương tật, nhờ có một số kỹ năng quản lý nên đã nhân cơ hội trở thành văn chức. Ông ta có nhiều quân công, rất thông thạo địa phương do đã chỉ huy quân đội đánh trận nhiều năm, sau khi đổi chức thực sự đạt đến vị trí tri phủ.
Khi còn trẻ Thạch Nham phải chịu rất nhiều thương tích và bệnh tật trên chiến trường, trông ông ta còn già hơn những quan chức sáu mươi tuổi ở kinh thành: "Không biết Trưởng công chúa giá lâm, không tiếp đón từ xa, đáng chết đáng chết!"
Trưởng công chúa Gia Chân tự mình tiến lên nâng ông ta: "Là bổn cung không mời tự đến, đại nhân có tội gì? Xin nhanh chóng đứng lên."
Thạch Nham thuận thế đứng dậy, thấy Hồng Văn không giống tùy tùng tầm thường không khỏi hơi thắc mắc Tuy nhiên, ông đã tuân thủ kỷ luật nghiêm minh trong quân suốt bao nhiêu năm, không hề tọc mạch chuyện dư thừa, chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, hỏi Trưởng công chúa Gia Chân mục đích đến thăm.
Trưởng công chúa Gia Chân cũng không chơi trò lá mặt lá trái, trực tiếp giải thích nguyên nhân chuyến thăm, hỏi vì sao những dân tị nạn tạp cư không được Đại Lộc che chở.
Thạch Nham thật sự không ngờ một vị Công chúa hoàng thất sẽ vượt ngàn dặm xa xôi tới biên cảnh, hiện giờ lại le te chạy đến trước mặt mình bàn chuyện chính trị.
"Công chúa có điều không biết, vấn đề này nói ra thì rất dài dòng."
Nói ra thì rất dài dòng...
Trưởng công chúa Gia Chân nhướng mày, cười trầm ngâm: "Vậy Thạch đại nhân cứ từ từ trình bày."