Thái Y Nhất Phẩm

Chương 92




Buổi trưa mùa hè nóng nực vô cùng, không khí thiêu đốt giống trong một cái nồi sắt khổng lồ đang nung, vặn vẹo trôi nổi không ngừng ngay tầm mắt. Tất cả nha môn đều im lặng, ngoại trừ tiếng ve kêu cuồng loạn trên tán cây bên ngoài khiến tai người ta ù đi.

Đám người Hồng Văn lặng lẽ lẻn vào cửa Thái Y Viện, vừa lúc có người đi ra đổ bã thuốc, hai bên đứng sững nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ.

Ước chừng qua bốn năm hơi thở, vị Thái y mới từ trạng thái mờ mịt dần dần chuyển sang mừng như điên, ôm ấm thuốc chạy vội vào trong: "Đã về rồi, đã về rồi!"

Thái Y Viện vốn đang an tĩnh bỗng sôi trào, đột nhiên thò ra rất nhiều mái đầu trắng xóa, một nhóm bô lão nheo mắt nhìn, sau khi thấy rõ bèn vỗ đùi cười: "Thật đã về rồi!"

Hà Nguyên Kiều từ bên trong lao ra, bế xốc Hồng Văn lên quay một vòng: "Nhóc ngoan, thật là giỏi, mang thể diện về cho Thái Y Viện chúng ta!"

Thái Y Viện có địa vị xấu hổ nhất trong các nha môn, là nơi chẳng ai nghĩ tới nhưng nếu không có thì cũng không được, trừ khi có người sinh bệnh, bằng không gần như chả có cảm giác tồn tại.

Ấy mà lần này tình hình bệnh dịch bùng nổ lại thu hút mọi sự chú ý trong và ngoài triều đình, đám người Hồng Văn đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc dẫn đến toàn bộ Thái Y Viện đều được hãnh diện theo.

Hồng Văn giãy giụa nhảy xuống, cảm xúc cũng trăm mối ngổn ngang: "May mắn không làm nhục sứ mệnh!"

Mọi người vây quanh bốn người họ như các vì sao xoay quanh vầng trăng, ngay cả bộ mặt ngựa nghiêm khắc của Mã Lân cũng nở nụ cười hiếm thấy: "Một đường vất vả rồi, bệ hạ phê chuẩn cho các ngươi nghỉ phép, sao lại còn đến đây?"

Hồng Văn cười: "Vừa tiến cung diện thánh nên thuận tiện đến thăm ạ, đợi chút trời mát hơn tiểu bối sẽ về nhà đánh một giấc."

Trời quá nóng, hắn không muốn đội nắng đi về.

Hồng Văn vừa dứt lời, một nhóm lão thái y rà qua rà lại trên người hắn, người này nói gầy, người kia nói đen, giống như thấy con cháu nhà mình đi xa trở về.

Trước kia thằng nhóc này ở đây không thấy gì, nhưng một khi hắn đi rồi lại cảm giác toàn bộ Thái Y Viện đều quạnh quẽ, giống như không còn chút sức sống nào.

Hồng Văn mặc cho mọi người sờ nắn, còn mình thì tháo mũ quan than nóng, các lão thái y lập tức liên thanh kêu trà lạnh.

Hồng Văn tiếp nhận uống ừng ực, lại lẩm bẩm chê chưa đủ lạnh.

Mọi người bật cười: "Ngươi làm thái y kiểu gì vậy, ngay cả kiến thức này mà cũng quên. Đâu phải hà tiện vài miếng băng không cho ngươi, chỉ vì người mới phơi nắng từ bên ngoài tiến vào, dạ dày còn chưa kịp thích ứng, lúc này uống nước đá vào bụng còn ổn được hay sao?"

Hồng Văn cười khúc khích, ngoan ngoãn uống xong rồi xoa bụng kêu đói.

Mã Lân cười hỏi: "Nồi được thiện vừa nấu đã được chưa? Cho thằng nhóc này thử dược trước."

Mọi người đều cười, Hồng Văn hất đầu kiêu ngạo: "Nhanh nhanh nhanh, nếu được thiện không ngon, tiểu bối sẽ phê bình cho coi."

"Xem thằng nhóc này cuồng ngạo chưa kìa, đi ra ngoài một chuyến rồi về bày ra cái vẻ đại gia," Hà Nguyên Kiều kẹp đầu hắn lay lay, "Vẫn là bộ dáng khờ khạo, đúng người rồi không sai."

Mọi người hiếm khi tới vùng Đông Bắc, chỉ nghe đồn nơi đó có ngựa tiên gì đó. Hôm kia còn có người nói giỡn, bảo rằng khi mấy tên nhóc trở về phải kiểm nghiệm một phen, coi chừng bị yêu tinh đoạt hồn. . .

Nhìn cảnh tượng này, Trình Bân đột nhiên nhận ra Hồng Văn lại thay đổi, biến trở về bộ dáng khi chưa đi Đông Bắc hơn một năm trước.

Lúc ở đại doanh Đông Bắc, Hồng Văn cầm đầu nhóm người Thái Y Viện, đại diện cho bộ mặt của triều đình, bộ mặt của Long Nguyên Đế, bộ mặt của Thái Y Viện, phải gánh vác tất cả từ chuyện lớn lao đến chuyện nhỏ nhặt, dường như biến thành đại gia trưởng chỉ trong một đêm;

Nhưng ở nơi này có thượng quan và thân hữu mà Hồng Văn có thể tin tưởng và dựa dẫm, anh chàng lại thành một tiểu bối có thể làm nũng, điệu bộ lại trở nên mềm mại và hoạt bát.

Mặc kệ lớn bao nhiêu, chỉ cần về đến nhà là biến thành đứa trẻ.

Trước kia Trình Bân không rõ ý tứ của lời này, nhưng hiện tại đột nhiên hiểu ra.

Mọi người vây quanh Hồng Văn và đám người Trình Bân đùa giỡn. Hồng Văn vừa ăn canh đầu cá tôm nõn dược thiện phòng bưng tới, vừa nói về những gì mình đã trải nghiệm ở bên ngoài, tập trung vào những câu chuyện trong thời kỳ dịch bệnh.

Trình Bân và hai y sinh rúc vào trong góc chỉ lo vùi đầu ăn ngon lành, thỉnh thoảng bị Hồng Văn điểm danh mới ậm ừ một tiếng, trông khá thoải mái.

Mã Lân nghe xong bèn cảm khái: "Cũng may các ngươi vượt qua."

Từ sau khi ngưng chiến, đã bao nhiêu năm chưa gặp phải tình hình bệnh dịch? Ai có thể ngờ bệnh dịch đột nhiên phát tác vào mùa đông!

Sự tình đã kết thúc, Hồng Văn cũng không hề cường điệu miêu tả gian nan cỡ nào, chỉ thuận miệng thưa vâng rồi nhìn chung quanh một vòng: "Tô Viện sử không ở đây ạ?"

Ông cụ kia là người cuồng công việc, tinh lực lại tràn đầy, phàm là không có việc gì vẫn sẽ ở Thái Y Viện làm Thái tuế trấn sơn.

Hà Nguyên Kiều giải thích dạo này trời nóng thiếu mưa, có vị lão Vương gia bị cảm nắng, đầu choáng váng buồn nôn không rời giường được. Long Nguyên Đế vô cùng lo lắng, đặc biệt phái Tô Viện sử đích thân đi một chuyến.

Hồng Văn gật đầu: "Người lớn tuổi bị cảm nắng không phải việc nhỏ, vẫn nên cẩn thận tốt hơn."

Người cao tuổi thì sức khỏe sẽ suy yếu, một khi cứu trị không kịp thời rất có thể liên quan đến tánh mạng.

Hà Nguyên Kiều gật: "Đúng là lý lẽ này. À phải, hơn một năm bổng lộc của đệ ta đều nhận giùm, còn có quan bào mới, lượng băng hay lượng than theo định mức đều đầy đủ, thêm vào đó còn có văn phòng tứ bảo do Hộ Bộ phát mỗi tháng. Bởi vì đệ không có mặt, khẩu phần ăn mỗi ngày đều được quy ra bạc. . ."

Hồng Văn gật gù, lại múc thêm một chén canh đầu cá tôm nõn.

Đầu cá này trước tiên chiên với mỡ heo đến khi hai mặt đều vàng giòn, sau đó cho vào nồi hầm lửa liu riu thật lâu để thành nước canh đậm đặc trắng như sữa. Nấu nhừ đến tám, chín phần thì bỏ thêm đậu hũ non và tôm bóc nõn, khuấy vài cái cho đều rồi tắt lửa để ấm vừa ăn, thơm ngọt vô cùng.

Thái y làm dược thiện thấy Hồng Văn ăn ngon lành nên rất đắc ý: "Canh này không tệ nhỉ?"

Hồng Văn dựng ngón tay cái: "Tuyệt lắm, đây là nấu cho ai thế ạ?"

"Thời tiết quá nóng, Thái Hậu nương nương ăn uống không ngon miệng, vốn là chuẩn bị cho người," Thái y nói, "Ta có bỏ thêm vài loại dược liệu ôn hòa, già trẻ bệnh hay khỏe đều có thể ăn."

Thời tiết càng nóng thì càng biếng ăn, nhưng lại nên ăn thịt cho đủ chất. Vì thế, ăn cá tôm vị tươi ngon và ít mỡ màng hơn thịt heo thịt dê và thịt gà, cũng không bị nóng trong người. Huống hồ mùa hè vừa đến là cá tôm tràn lan, hào nước bảo vệ xung quanh hoàng cung cũng đầy rẫy, tha hồ mà vớt giảm bớt gánh nặng.

Sau đó Hộ Bộ cách vách nghe náo động, phái Phương Chi Tân đại diện đến thăm, Hồng Văn nhìn đầu anh ta cười: "Ôi chao, tóc nhiều như vậy, mùa hè chắc nực lắm!"

Từ sau khi tóc mọc nhiều, Phương Chi Tân không thích đội mũ, ước gì khoe khắp thiên hạ mái tóc dày đen nhánh. Anh ta nghe vậy cũng vô cùng khoái chí, nhưng giả vờ rầu rĩ than: "Thì đó, hoạt động một chút là mồ hôi ra ào ào."

Nói xong cũng cười hăng hắc.

Lúc này nhóm lão thái y dần dần tản ra, Phương Chi Tân lặng lẽ giựt giựt ống tay áo Hồng Văn, hạ giọng thì thầm: "Khi nào có thể uống rượu mừng?"

Trong lòng Hồng Văn tức khắc nổi lên cảm giác vừa ngọt ngào vừa u sầu: "Còn chưa thấy bóng dáng gì."

Hôm nay hắn định nhắc đến, ai ngờ Long Nguyên Đế chạy trốn nhanh như vậy, thật sự quá vô lại!

"Sao thế?" Phương Chi Tân kinh ngạc, "Đây là hỉ sự, hà tất cất giấu!"

Từ năm trước Trưởng Công chúa Gia Chân chủ động ra bến tàu tiễn đưa, chuyện của hai người coi như phơi bày ra ánh sáng, mọi người sửng sốt nhưng cũng cảm thấy đây là một đôi giai ngẫu, lén bàn tán quá trời.

Sau đó Trưởng công chúa Gia Chân lãnh nhiệm vụ thiên sứ đi đại doanh Đông Bắc, vậy là chuyện này đã được chứng thực.

Hiện giờ Hồng Văn lập công trở về, mọi người đều suy đoán có phải bước tiếp theo là tứ hôn hay không?

Trưởng công chúa Gia Chân có địa vị tôn quý lại được sủng ái, một khi đại hôn tất nhiên sẽ được tổ chức cực kỳ hoành tránh. Hộ Bộ quản lý các hạng mục chi tiêu nên khẳng định muốn lên kế hoạch trước, để Phương Chi Tân lại đây cũng có ý thám thính tin tức.

Thấy giương mặt Hồng Văn rầu rĩ như trái khổ qua, Phương Chi Tân đột nhiên nhanh trí, vỗ vai hắn cười: "Đâu có sao, muốn gặt hái chuyện tốt thường trải qua gian nan. Ngươi đã muốn cướp cô nương nhà người ta, đại cữu ca há không làm khó dễ?"

Gia đình bình thường còn như thế, huống chi đây là Hoàng đế!

Hồng Văn dùng sức xoa mặt: "Thôi thì tới đâu hay tới đó."

Nếu là gia đình bình thường, hắn chẳng ngại mặt dày mỗi ngày đi chặn cửa, nhưng. . . hậu cung không được truyền triệu thì không được bén mảng, bảo hắn phải làm thế nào cho đúng? Cứ đến chơi với ხà ᥴòm trong ⱳᥲƭƭρᥲժ là được!

Chạng vạng chờ Hà Nguyên Kiều tan ca, hai người cùng nhau trở về. Hà Nguyên Kiều nghe kể chi tiết bèn ôm bụng cười to: "Thật đúng là chỉ có bệ hạ của chúng ta làm được."

Hồng Văn cười khổ: "Còn không phải sao, vậy mà cũng làm được!"

Rời kinh đã hơn một năm, ngửi lại mùi thơm đồ ăn ven đường phả vào mặt, Hồng Văn lập tức cảm giác con giun thèm ăn trong bụng quấy phá, đặc biệt đi đường vòng tìm sạp bánh rán áp chảo của Xuân Lan. Ai ngờ đến nơi chẳng thấy bánh trán đâu, thay vào đó là sạp mài dao phay.

Thợ mài dao thấy Hồng Văn đứng ngơ ngác, chủ động lên tiếng hỏi: "Vị đại nhân này muốn tìm tiểu tức phụ bán bánh rán phải không?"

Hồng Văn gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, lão trượng có biết tỷ ấy đi nơi nào không ạ?"

Thợ mài dao cười ha hả chỉ chỉ về hướng đông: "Đi đến cuối phố thì quẹo, bỏ qua ba gian là tới."

Hồng Văn vui mừng kéo Hà Nguyên Kiều chạy như điên, đi một hồi thật xa thì thấy dãy người đang xếp hàng.

Hắn hít hít mũi, vô cùng say mê: "Đúng rồi, chính là mùi bánh rán ngũ vị hương quen thuộc."

Hà Nguyên Kiều ôm bụng cười to, bất đắc dĩ lắc đầu: "Đệ ơi là đệ, hối hả chỉ để kiếm quán ăn thôi à!"

Hồng Văn chạy tới xếp hàng, nghe vậy nghiêm túc nói: "Huynh không hiểu đâu."

Tất nhiên nơi khác cũng có bán bánh rán, nhưng tiệm bánh này đã từng là con đường sống cho một người phụ nữ suýt bị đẩy vào ngõ cụt, đương nhiên khác hẳn với những tiệm khác.

Đã hơn một năm không gặp, Xuân Lan vẫn giữ bộ dáng nhanh nhẹn như xưa, tay áo xăn lên đội khăn trùm đầu, bận rộn khí thế ngất trời.

Chị ta đã thuê một cô bé mười mấy tuổi, hai người nóng đến mức mồ hôi đầy mặt, nhưng đôi mắt qua màn khói dầu lại sáng kinh người.

Vốn dĩ Hồng Văn đang ngoan ngoãn xếp hàng chờ phía sau, không ngờ Xuân Lan ngẩng đầu lên lau mồ hôi thì nhìn thấy hắn. Đầu tiên chị ta sửng sốt, nhìn chằm chằm hồi lâu mới vui sướng đến bật khóc: "Là Hồng Thái y?!"

Hồng Văn cười tủm tỉm gật đầu, vẫy tay chào: "Phải, hôm nay vừa trở về."

Xuân Lan nhấc lên vạt áo chậm chậm khóe mắt, mới định tiến lên kéo Hồng Văn đi vào, chợt phát hiện tay mình dính đầy dầu vội thụt lui, mắt đỏ hoe ngượng ngùng nói: "Nhìn tay tôi dơ thế này cơ mà, đừng để lấm lem quan bào của ngài."

Nói xong bèn quay đầu hô to: "Xuân nha, mau gói mười cái bánh rán đem ra đây, phải nóng nhé!"

Cô bé trong trẻo thưa vâng, nhanh tay nhanh chân gói mười cái bánh đưa ra.

Hồng Văn không chịu lấy, Xuân Lan nhất định nhét vào tay, trong lúc đang đẩy đưa thì nghe thực khách xếp hàng phàn nàn: "Làm quan mà cũng tới tranh với chúng ta thứ này. . ."

Nhóm quan lão gia làm ra vẻ khiêm nhượng bình dân thì cứ mặc kệ họ, nhưng sao ngay cả mấy cái bánh rán cũng chẳng buông tha?!

Thật quá đáng!

Hà Nguyên Kiều hơi xấu hổ, mới định kéo Hồng Văn bỏ chạy thì thấy Xuân Lan chống nạnh mắng: "Con mẹ nó bớt đánh rắm lại đi, bà đây nguyện ý tặng đấy! Các ngươi biết người ta là ai không? Vị này chính là Hồng Văn Hồng Thái y, năm trước trị ôn dịch cho dân chúng ở vùng Đông Bắc! Người ta tuổi trẻ mà chạy mấy tháng đến nơi cực kỳ nguy hiểm, ngay cả tính mạng cũng không màng. Dân gian có biết bao nhiêu người lập bia trường sinh cung phụng ngày đêm, bà đây chỉ tặng vài cái bánh thì đáng là gì?"

Hồng Văn nghe vậy mặt đỏ tai hồng, xua tay lia lịa: "Không được không được, chỉ là bổn phận mà thôi. . ."

Trước kia xông pha chữa bệnh thì không cảm thấy gì, hiện tại bị Xuân Lan hô to kể công trước mặt mọi người, thật sự mắc cỡ muốn chết.

Xuân Lan là cô nàng đanh đá lớn giọng, hô xong một hơi là nửa con phố đều im lặng.

Hà Nguyên Kiều mơ hồ cảm thấy không ổn, ngay sau đó thấy đường phố như bị nổ tung.

Vô số người đồng loạt đổ xô về hướng này, nấu ăn cũng dẹp, ăn cơm cũng bỏ, đều bu lại nhìn chằm chằm Hồng Văn, thỉnh thoảng có mấy người không rõ nội tình bèn tiện thể gộp Hà Nguyên Kiều vào luôn.

Hà Nguyên Kiều sợ tới mức lắc đầu nguầy nguậy, vừa lùi ra bên ngoài vừa chỉ vào Hồng Văn hô: "Là hắn, là hắn, ta chỉ đi ngang qua!"

Hồng Văn: ". . ."

Mẹ kiếp!

"Ông trời ơi, đây là Hoa Đà tái thế sao?!"

"Chậc chậc, chỉ nhỏ bằng nhi tử nhà ta, ấy mà có bản lĩnh đến thế!"

"Khó lường, coi như được gặp chân nhân. Hồng Thái y, con gà này ngài cầm về ăn!"

"Đúng đúng đúng, còn có đầu heo mới kho của nhà tôi, ngài cũng cầm một cái!"

"Đầu heo là cái đinh gì, nhà tôi hầm thịt dê béo ngon nhất, hầm đến mềm nhừ. Ngài trụ nơi đâu để chúng tôi đưa đến tận cửa!"

Xuân Lan nhất thời lanh mồm lanh miệng, hô xong cũng cảm thấy không ổn, vội dang rộng hai tay bảo vệ Hồng Văn sau lưng, gân cổ la lớn: "Đừng chen lấn đừng chen lấn!"

Nhưng các bá tánh làm sao chịu nghe!

Có rất nhiều người thành tâm kính trọng, có người chỉ vì tò mò, ngươi đẩy ta xô, giống một đàn muỗi ngửi được mùi máu ào ào bu tới.

Hồng Văn bị dọa con mẹ nó choáng váng, la ối ối liên tục: "Ối chao đại nương đừng đẩy! Đại ca, đại ca, chuyện gì cũng từ từ! Ây dà, đừng nhìn ta như vậy! Úi da, ai véo mông ta!"

Mọi người cười vang, thấy Hồng Văn hiền lành không làm giá, trên người tức khắc nhiều thêm mười mấy bàn tay.

"Ai rớt tiền nè?!"

Thấy Hồng Văn sắp bị nuốt trọn, Hà Nguyên Kiều bèn chạy vào cửa hàng đối diện đổi ba xâu tiền xu, cầm ra ngoài tung mạnh lên không, hét một tiếng tê tâm liệt phế.

Mọi người theo bản năng ngoái đầu nhìn xem, thấy tiền xu ánh vàng rực rỡ quay cuồng trong không trung, không ngừng phản chiếu ánh sáng chói lóa rồi rơi lả tả xuống như mưa.

"Ôi chao má ơi, thực sự có tiền!"

"Đừng giẫm lên, là của ta!"

Bá tánh vừa rồi còn vây xem anh hùng nháy mắt giảm đi hơn phân nửa, Hà Nguyên Kiều chớp đúng thời cơ chui vào đám người, túm cổ áo Hồng Văn kéo ra, e hắn chạy chậm.

Hồng Văn lảo đảo, gương mặt nghẹn đến mức đỏ bừng: "Khục khục, huynh mau. . . buông tay!"

Siết chết đệ rồi!