Đăng trong nhà "bacom2"
"Thì ra là thế, Hồng sư phụ và hoàng huynh đã từng quen biết nhau kiểu vậy. Thảo nào mấy ngày trước chàng mời sư phụ tiến cung mà ông ấy từ chối." Trưởng công chúa Gia Chân kinh ngạc nhận xét.
Hồng Văn gật đầu: "Chứ còn gì nữa, lúc mới biết ta cũng hết hồn."
Loại chuyện này ai có thể ngờ được?
Trưởng công chúa Gia Chân nghịch nghịch chiếc thìa trong tay, lặng lẽ thở dài: "Đời người trôi dạt đến nơi nào thì chúng ta vẫn có thể gặp lại. . ."
Thật không thể ngờ hai người với thân phận và địa vị hoàn toàn khác nhau lại có khả năng trở thành bạn bè, và điều bất ngờ hơn nữa là loại khả năng đó lại bị chính tay họ phá vỡ.
Nếu như năm đó tình bạn này được duy trì thì chắc hẳn sẽ là một giai thoại truyền kỳ.
Ý chỉ tứ hôn đã được ban hành, hai người chính thức là vị hôn phu hôn thê. Triều Đại Lộc không có tập tục kiêng dè trước khi kết hôn, cho nên ngày hôm sau Hồng Văn hẹn Trưởng công chúa Gia Chân gặp mặt ở Tứ Hải lâu, kể nàng nghe chuyện xảy ra mấy hôm trước.
Tuy sắp đến tiết thu phân nhưng mấy ngày nay lại khô nóng vô cùng, đi ra ngoài đường có thể bị hun đến chảy mỡ.
Hồng Văn móc ra gói thảo dược trong túi đeo bên hông, pha bình trà mát lạnh, rót cho Trưởng công chúa một chén: "Sư phụ là người ngay thẳng chính trực, bình sinh hận nhất là bị oan uổng, cũng ghét nhất bị lừa gạt, khổ nỗi lần đó đã gặp phải cả hai. . ."
Công bằng mà nhận xét, thật ra chuyện này hai người đều không sai: Chẳng lẽ muốn trách lúc ấy Long Nguyên Đế vẫn là Hoàng tử sao lại cải trang bí mật ra ngoài? Hay là bảo Hồng Nhai không nên xen vào chuyện người khác, càng không nên so đo khi bị người ta nghĩ oan?
Hai người họ đều không sai, chỉ có thể trách tạo hóa trêu ngươi khiến thiên hạ mất đi hai người bạn vong niên.
"Nếu không phải chính miệng chàng thuật lại, ta thành thật không thể tin trên đời lại có sự trùng hợp kỳ lạ như vậy. Đây quả thực tương ứng với câu 'Vô xảo bất thành thư', đúng là ly kỳ hơn cả câu chuyện của những người kể dạo ta từng nghe và những cuốn tiểu thuyết ta từng đọc." Trưởng công chúa Gia Chân bưng lên chén trà uống một ngụm, vị chua chua ngòn ngọt mát lạnh, theo bản năng chậm rãi thở hắt ra, "À này, chẳng lẽ sư phụ chàng còn mang họ khác?"
Bằng không vì sao hoàng huynh cứ mãi lấn cấn vụ "đen" với "trắng"?
Hồng Văn gật đầu: "Chuyện này cũng là trùng hợp, thời trẻ sư phụ được một đạo sĩ già nuôi lớn, theo ông ấy học võ công và y thuật. Tiếc thay cuộc đời vô thường, ông đạo ấy cứu biết bao nhiêu người nhưng lại không thể tự cứu mình, cuối cùng bị bệnh qua đời. Từ đấy về sau sư phụ đổi họ thành Hồng, coi như chu toàn một đoạn tình nghĩa cha con."
"Dân gian quả thật có những nhân vật 'tàng long ngọa hổ', vị đạo sĩ có thể dạy ra được một người xuất chúng như sư phụ chàng, tất nhiên cũng là một vị thế ngoại cao nhân," Trưởng công chúa Gia Chân thở dài, "Đáng tiếc người tốt không trường thọ."
Hồng Văn cũng thở dài theo: "Đúng thế. Trước kia sư phụ thường dẫn ta đi tảo mộ cho sư tôn, nói rằng nếu ông cụ còn sống, biết mình có người nối nghiệp chắc chắn rất vui mừng."
Vẻ mặt Trưởng công chúa Gia Chân bỗng trở nên lo lắng: "Nếu sư phụ chàng chán ghét quyền quý đến thế. . . Có thể ông ấy sẽ không thích ta chăng?"
Với Hồng Văn thì Hồng Nhai vừa là thầy vừa là cha, dĩ nhiên sẽ thành cha chồng của mình, cần phải tạo mối quan hệ tốt.
Ấy mà hai vị kia tan rã trong không vui, chẳng phải giống như tiểu thuyết thường viết: Hậu duệ của hai kẻ thù truyền kiếp sẽ trở thành oán ngẫu. . .
Hồng Văn lập tức nhớ tới lúc trước mình vừa kể có tình cảm vơi Trưởng công chúa, Hồng Nhai bèn không ngủ không nghỉ mấy ngày mấy đêm, vượt biên giới tìm cho đồ đệ lối thoát để phòng ngừa, bất chợt vẻ mặt cũng phức tạp.
Trưởng công chúa Gia Chân thông tuệ biết bao, vừa thấy phản ứng của Hồng Văn lập tức trợn tròn đôi mắt: "Sư phụ không thích ta?!"
Còn chưa qua cửa đấy, vậy mà cha chồng đã không thích mình, phải làm thế nào đây?
"Không có chuyện này," Hồng Văn bật cười, nắm tay nàng an ủi, "Thật sự là, ừm, nhìn việc không nhìn người. Sư phụ chỉ cảm thấy sống trong nhà cao cửa rộng thì lòng người phức tạp, cũng cảm thấy tiến vào cửa cung sâu như biển. Năm xưa sư phụ còn do dự không muốn cho ta tới Thái Y Viện nữa kia, may nhờ Hà Viện phán thuyết phục năm lần bảy lượt nên sư phụ mới đồng ý để ta tới học thêm kiến thức. Cơ mà," Hồng Văn bỗng phì cười, "Kiến thức chưa chắc tăng thêm bao nhiêu, trước tiên bắt được con dâu trở về. . ."
Ở trong lòng hắn, Hồng Nhai không khác gì cha ruột.
Trưởng công chúa Gia Chân đỏ mặt: "Cái gì. . . con dâu. . ."
Ngày hai mươi tám tháng chạp năm nay sẽ thành hôn, chắc chắn là con dâu rồi, nhưng chính tai nghe lời này từ miệng chàng ta nói ra, thật khiến mặt người nóng rát.
Hồng Văn không kể cho Trưởng công chúa Gia Chân vụ Hồng Nhai chuẩn bị giấy tờ giả cho mình, dù gì anh ruột của vị hôn thê chính là Long Nguyên Đế, lúc này vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, dõng dạc báo trước như vậy thật quá tổn thương lòng người.
Thôi thì cứ giấu nhẹm vụ giấy tờ giả đi, là xấu hay tốt hắn đều chấp nhận: Tương lai nếu không có vấn đề gì thì cứ coi như không có vụ này; giả sử thật sự có vấn đề. . . Hắn cũng không hối hận!
Vào chơi nhà ɓαᴄom𝟸 trong ᥕαƭƭραɗ nha!Hai người đang nói chuyện chợt nghe bên ngoài khá ồn ào, hình như có người hô to cứu mạng.
Hồng Văn nhất quyết không bao giờ lờ đi khi nghe câu này, lập tức đứng bật dậy chạy ra bên ngoài, chạy vài bước mới sực nhớ mình bỏ rơi vị hôn thê, vội quay đầu lại.
Trưởng công chúa Gia Chân tự đuổi kịp: "Chàng cứ lo cứu người, để ý đến ta làm chi? Chẳng lẽ ta là loại thích cản đường?"
Hồng Văn siết chặt tay nàng, vừa mở cửa vừa nói nhanh: "Trăm triệu lần không dám, ngay cả sư phụ đều vô cùng khâm phục cách xử sự của nàng, khen trên đời này tuy có ngàn ngàn vạn nam nhi, nhưng có thể so sánh với nàng thì rất khó kiếm. . ."
Trưởng công chúa Gia Chân nghe vậy, trong lòng trăm hoa đua nở, đuổi theo chàng ta hỏi: "Chắc chàng đang phỉnh ta chứ gì?"
Hồng Văn vừa chạy vừa quay đầu thề: "Nếu ta phỉnh nàng, cứ cho ta. . . úi da!"
Lời còn chưa dứt, anh chàng chạy không nhìn đường đâm đầu thẳng vào cây cột ngoài hành lang, phát ra một tiếng cốp rõ vang.
Trưởng công chúa Gia Chân trợn mắt há hốc mồm, vừa tức giận vừa buồn cười: "Đi đứng phải nhìn đường chứ!"
Hồng Văn bị cụng choáng váng, tay bụm trán còn không quên cười hăng hắc với nàng: "Không sao không sao, đầu ta cứng lắm!"
Dứt lời, rên rỉ chạy xa.
Trưởng công chúa Gia Chân lắc đầu nhìn theo bóng dáng chàng ta, lại nhịn không được cười ra tiếng.
Nghe thấy đám người Thanh Nhạn cũng phì cười, Trưởng công chúa Gia Chân dậm chân: "Này mấy đứa kia, còn đứng đó cười? Lát nữa thế nào cũng sưng lên, còn không mau tìm chưởng quầy chuẩn bị chút nước đá?"
Tứ Hải lâu là đệ nhất tửu lầu của đô thành, có hầm băng riêng, ngày hè mỗi phòng đều được đặt bồn băng. Hiện giờ tuy sắp đến tiết thu phân nhưng thời tiết vẫn khô nóng, nếu khách nhân muốn dùng băng thì tửu lầu vẫn cung cấp ngay.
Về phần Hồng Văn chạy một đường theo tiếng kêu cứu, đến nơi đã thấy ngoài phòng vây đầy người. Hắn lập tức móc ra thẻ bài giơ lên: "Xin nhường đường, nhường đường, nhường đường, tôi là đại phu!"
Mọi người nghe vậy đồng loạt quay đầu lại, có người nhìn thẻ bài của hắn đọc ra tiếng: "Thượng thư phòng. . ."
"Hả?!" Hồng Văn vội rụt về thẻ bài kiểm tra, ủa, lấy lộn rồi! Vỗ trán một phát, vội vàng đổi cái khác, không ngờ vỗ ngay trúng chỗ bị thương, đau đến nhe răng trợn mắt. 🤣
Mọi người hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ vị này là thần thánh phương nào? Thẻ bài trong cung mà lôi ra hết cái này đến cái khác, chẳng lẽ giở trò bịp bợm?!
"Hồng đại ca?!" Hồng Văn mới vừa chen vào, bên trong lập tức có người nhận ra, "Huynh tới đúng lúc, mau nhìn hộ vị bằng hữu của đệ!"
"A Giáng?" Hồng Văn ngạc nhiên, vội ngồi xổm xuống xem xét, "Đệ uống rượu ở đây? Vị huynh đài này bị sao thế?"
Tạ Giáng vừa thấy Hồng Văn là thở phào, vội thuật lại: "Ước chừng là bị nghẹn, thở không nổi lại không thể ho ra, vỗ lưng cũng vô dụng!"
Hồng Văn thấy một thanh niên ngồi trên ghế, mặt tím tái vì ngạt thở, trán nổi gân xanh, đôi tay bấu chặt lấy cổ, quả nhiên là bị nghẹn. Hắn vội vàng lôi người thanh niên đứng lên và xoay người y lại, đứng sau lưng rồi vòng hai tay ôm lấy y, một tay siết thành nắm đấm còn tay kia cầm nắm đấm ấn thật mạnh lên vị trí rốn theo chiều hướng lên trên.
Thân thể người nọ chúi mạnh về phía trước, chợt nghe bộp một tiếng vang nhỏ, hóa ra từ cổ họng y phun ra một viên trứng bồ câu nguyên vẹn.
Sau đó, người nọ hổn hển hít thở mấy hơi, sắc mặt dần dần trở lại bình thường.
"Sống rồi!"
"Thật là thần y! Cú đấm này. . ."
Mọi người đồng loạt hoan hô, Hồng Văn cũng chậm rãi thở hắt ra.
Vụ bị nghẹn không phải là hiếm, cần nhất phải nhanh chóng cứu người kịp thời, phàm là hắn đến muộn một chút thì e rằng chỉ có thể đi điện Diêm La gọi hồn.
Hồng Văn bước ra phía trước giúp người nọ thuận khí, vừa bắt mạch vừa hỏi còn không thoải mái chỗ nào hay chăng.
Người nọ vuốt cổ thở hổn hển, sắc mặt dần dần khôi phục hồng hào khỏe mạnh, chỉ còn một chút nước mắt vẫn đọng trong hốc mắt.
"Đại ân không lời nào cảm tạ được!" Y nâng tay áo chậm chậm khóe mắt, đứng dậy cung tay cúi người thật sâu, "Xin hỏi tôn tính đại danh của ân công?"
Hồng Văn xua xua tay: "Huynh đài đã không có gì đáng ngại, nói ân nghĩa làm chi không quan trọng."
Người nọ nghiêm túc đáp: "Ân công dạy vậy sai rồi, dẫu gì tôi cũng là người đọc sách thánh hiền, đâu thể nào tri ân không báo?"
Hồng Văn cảm thấy giọng điệu này có vẻ quen tai, ngẩng đầu vừa thấy Tạ Giáng đầy mặt tán đồng, bừng tỉnh ngộ ra: À, chả trách gì người xưa có câu "Vật họp theo loài, người phân theo nhóm", đúng là hai anh chàng học hành mụ đầu chơi với nhau. . .
Lúc này Tạ Giáng mới phát hiện trên trán Hồng Văn có cục u lớn: "Hồng đại ca, huynh bị sao thế?"
Bây giờ Hồng Văn mới cảm thấy trán mình vừa sưng vừa đau, giơ tay sờ một cái phải trợn mắt xuýt xoa, thật khiến bản thân cũng hoảng sợ: Sao có cục u lớn như vậy?
Tạ Giáng hết ý kiến, dẫn ông anh tới phòng nhỏ dùng thay quần áo bên cạnh để soi gương.
Hồng Văn nhìn xem sao, ngạc nhiên kêu thành tiếng: "Đây là cái gì?!"
Chỗ bị cụng vừa rồi hoàn toàn sưng to đỏ rực, rất giống bức họa Ông Thọ trong ngày lễ ngày tết.
Chính hắn cũng nhịn không nổi phải bật cười.
Tạ Giáng cười theo: "Chẳng lẽ vừa rồi huynh nghe tiếng kêu cứu chạy vội nên đâm vào cột?"
Hồng Văn bật ngón tay cái cho Tạ Giáng, đúng là người học hành có khác, suy đoán rất linh hoạt.
Tạ Giáng càm thấy càng áy náy. Mời đến chơi với ხà ᥴòm trong ⱳᥲƭƭρᥲժ.
Đúng lúc Trưởng công chúa Gia Chân đích thân đưa nước đá lại đây, mới vào cửa cũng hết hồn khi thấy cục u trên trán Hồng Văn, vừa đau lòng vừa buồn cười.
"Chàng ngốc, còn không qua đây đắp băng."
Mấy ngày trước Tạ Giáng theo gia đình tiến cung xem hội giám bảo, đã từng gặp qua Trưởng công chúa Gia Chân, lúc này thấy nàng có mặt ở đây cũng giật mình, vừa định hành lễ thì thấy Trưởng công chúa Gia Chân nhẹ nhàng lắc đầu, hiển nhiên không muốn tạo sự chú ý, đành phải sửa lời: "Văn tỷ tỷ mạnh giỏi."
Trưởng công chúa Gia Chân hơi gật đầu, trước tiên đắp nước đá cho Hồng Văn rồi hỏi: "Vừa nãy là các ngươi kêu cứu?"
Tạ Giáng gật đầu: "Vâng ạ."
Trong phòng có tổng cộng bốn người, đều là các cử nhân tương đối trẻ tuổi trúng khảo kỳ này, hằng ngày cũng thường xuyên lui tới. Hôm nay vừa đúng dịp sinh nhật của một người trong nhóm, cả bọn rủ nhau đến nơi này mở tiệc chúc thọ, không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ba người kia thấy Trưởng công chúa cực kỳ xinh đẹp, khí độ cao sang, lại xưng tỷ đệ với Tạ Giáng thì chắc hẳn cũng là quý nữ trong kinh, cho nên không dám coi thường, đồng loạt đứng dậy chào hỏi.
Trong đó đặc biệt có một người ánh mắt phá lệ nóng cháy, chủ động lên tiếng hỏi: "Không biết vị Văn cô nương này. . ."
Tạ Giáng lập tức biến sắc: "Ăn nói cẩn thận!"
Vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người đều không được tốt.
Hồng Văn nhíu mày: "Đây là vị hôn thê của tôi"
Gã cử nhân kia à một tiếng, nhìn Hồng Văn rồi nhìn sang Trưởng công chúa Gia Chân, tuy có cố che giấu nhưng Hồng Văn vẫn có thể nhận ra sự khinh thường trong đáy mắt gã:
Hiển nhiên theo nhận xét của gã, vị hôn phu và hôn thê kia thật không xứng đôi.
Trong mắt Trưởng công chúa Gia Chân đã nổi lên sát ý.
Sắc mặt Tạ Giáng càng khó coi, trực tiếp nghiêng người: "Huynh đi đi!"
Người nọ đầu tiên là sửng sốt, sau đó thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi muốn đuổi ta đi? Bàn tiệc này ta cũng góp bạc đấy!"
Tạ Giáng nhíu chặt đôi mày đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi, gằn giọng kêu: "Tiểu Lai, trả bạc lại cho Triệu đại gia!"
Tiểu Lai lập tức toát ra từ trong góc phòng, tiến đến chắp tay nói: "Bàn tiệc này tổng cộng là hai mươi bảy lượng sáu phân tiền ạ, trừ phần của vị thọ tinh, ba vị gia góp phần ba mươi lượng. Đây là mười lượng bạc, thỉnh Triệu đại gia nhận lại ạ."
Gã cử nhân họ Triệu mặt mày lúc xanh lúc đỏ, tay siết chặt thỏi bạc như muốn bóp ra nước, chỉ vào Tạ Giáng mắng: "Ngươi giỏi lắm. . ."
Tạ Giáng nhỏ tuổi nhất, không am hiểu đấu võ mồm với người ta, còn chưa kịp mở miệng thì thấy người vừa rồi suýt chết vì nghẹn đứng dậy chắn trước mặt cậu ta: "Triệu huynh là người khôn khéo, chúng ta cũng không ngốc, vừa rồi là chuyện thế nào trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, ta sẽ không tiếp tục truy cứu. Nếu Triệu huynh không muốn làm ầm ĩ đến mất mặt, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, không bao giờ qua lại nữa."
Gã cử nhân họ Triệu rõ ràng không để người nọ vào mắt, lập tức cười khẩy một tiếng, "Ngươi đừng tùy tiện đổ oan cho người!"
Vị thọ tinh hôm nay vẫn chưa lên tiếng, rốt cuộc mở miệng: "Oan hay không chúng ta đều rõ như gương. Hôm nay là ngày lành của ta, Triệu huynh đừng gây chuyện đến mức quá khó coi."
Thấy mọi người ở đây không ai bênh vực mình, gã cử nhân họ Triệu phất tay áo bỏ đi.
Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân ngồi bên cạnh đang đắp trán liếc nhau, khó tránh khỏi đều hơi tò mò.
Xưa nay Tạ Giáng luôn nho nhã lễ độ, giúp mọi người làm việc thiện, chưa từng thấy cậu ta nổi nóng như thế. . .