Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 67: Tiệc mừng thọ




Liễu Cầm và Liễu Sắt đỡ tiểu thư nhà mình xuống xe ngựa.

Nhân dịp sinh nhật lần thứ sáu mươi của Thái hậu, cả nước hân hoan chúc mừng. Không ai dám mặc đồ trắng toát đến trước mặt lão nhân gia, bởi vì vào những dịp vui vẻ, Thái hậu đặc biệt ghét màu trắng vô hồn.

Trì Hành chăm chú ngắm nhìn trang phục của Thanh Hòa tỷ tỷ hôm nay - một chiếc váy màu phù dung, cổ áo và tay áo thêu những đám mây hoa đào, dùng kim trâm vấn tóc, dải lụa thắt ở eo, vòng eo thon thả, da trắng tóc đen.

Dưới vẻ ngoài mong manh ẩn chứa một cốt cách kiên cường và nghị lực phi thường. Ánh mắt nàng khi chuyển động tựa như mưa xuân lất phất cánh hoa đào, rực rỡ và say đắm. Quả nhiên là một tuyệt sắc giai nhân, sở hữu nét đẹp rạng ngời, kiều diễm cùng trái tim dịu dàng, đa tình.

Nàng đang nhìn Thanh Hòa, Thanh Hòa cũng đang tán thưởng nàng từ tận đáy lòng.

Chỉ riêng khuôn mặt của Tiểu tướng quân, không cần nói gì thêm, cũng đủ làm rạng danh cả Trì gia. Nàng chỉ cần đứng đó, im lặng không nói một lời, đôi mắt trong veo, sáng ngời đã dễ dàng thu hút trái tim của bất kỳ ai nhìn thấy.

Hôm nay nàng không mặc áo quần đỏ tươi như mọi khi, thay vào đó là một chiếc áo lụa thêu hoa màu ngọc lam, trên ngực áo thêu những bông hồng nở rộ thanh lịch. Nàng có thể xử lý được ngay cả những màu sắc khoa trương nhất, thậm chí những kiểu dáng đơn giản nhất cũng có thể toát lên vẻ quý phái và sức sống tràn đầy của thiếu niên.

Cửa cung kẻ đến người đi, quý nữ từ nhiều gia đình khác nhau đi vào cung cùng với cha mẹ của họ. Ánh mắt đều không tự chủ được bị thu hút bởi "thiếu niên lang" có vóc dáng đĩnh đạc, tuấn tú.

Thanh Hòa cảm thấy có chút ghen tị, mắt đẹp khẽ liếc, vẻ mặt điềm nhiên đẩy lùi ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và thèm thuồng của đám người không liên quan.

Mới chỉ lớn thêm một tuổi nhưng A Trì đã thực sự trở nên vô cùng thu hút, khiến người ta không thể rời mắt.

Vẻ non nớt ấy dần dần phai nhạt trên người nàng, thay vào đó là sự kiên định từ trong máu của dòng dõi võ tướng và sự nổi bật vốn có từ sắc đẹp trời sinh.

Không cười thì không sao, cười lên thì cực kỳ mê người.

Nhìn thoáng qua tưởng chừng như đang che giấu sự tinh nghịch của mình, nhưng nhìn kỹ lại thì có thể nhận ra ánh mắt trong trẻo kia mang một khí chất mâu thuẫn giữa tinh nghịch và chính nghĩa, vô cùng thu hút.

Nếu sức chịu đựng hơi yếu một chút thì rất dễ sa vào đôi mắt cười ấy mà không tự thoát ra được.

Cuối cùng cũng đã lớn hơn một chút.

Hiểu biết nhiều hơn, cái đầu nhỏ thông minh hơn một chút, cách thể hiện khí chất cũng trở nên tinh tế hơn so với trước đây.

Các quý nữ thế gia liếc nhìn Trì Hành, ai nấy đều thì thầm với mẫu thân để hỏi đây là nhi lang nhà ai, sao lại xuất sắc đến vậy.

Nhóm lang quân trẻ tuổi thì bị thu hút bởi thiếu nữ bước ra từ trong xe ngựa. Trì Hành tiến lên che chắn những cái ánh mắt tò mò khó chịu, chắn được một nửa thì chợt nhớ ra mình chính là "vị hôn phu" mà Uyển Uyển đã đính hôn, ngay lập tức ngang nhiên trừng từng người một, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, mang theo ý nghĩa khiêu khích và cảnh báo.

Kẻ thức thời e dè danh tiếng "tiểu bá vương Thịnh Kinh" của nàng nên không dám đắc tội. Bọn nam tử thành niên chợt nhớ ra thân phận của Trì tam công tử, đặc biệt là nhớ ra chuyện hai nhà Trì Thẩm đã đính hôn, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn nữa.

Danh hoa có chủ, nhân sinh tiếc nuối.

Chỉ là cô nương Thẩm gia này hoàn toàn khác với những gì được miêu tả trong lời đồn.

Nghe đồn đích nữ Thẩm gia là một ma ốm không hơn không kém, đi đường vài bước là thở hồng hộc, uổng có mỹ mạo lại không thể sinh con, hàng năm đều phải dùng thuốc treo mạng. Nàng còn là người không biết liêm sỉ, năm mười sáu tuổi đã cùng trúc mã nhà bên tư bôn...

Đủ loại mô tả, khi tận mắt nhìn thấy nàng rồi thì ngoại trừ câu "mỹ mạo" kia, dường như không có câu nào trong số đó là thật.

Thẩm cô nương quanh năm u uất trong hậu viện, ít khi ra ngoài đi dạo. Bao nhiêu người đã bị những lời đồn đãi kia dọa sợ mà từ bỏ ý định cầu hôn, giờ nghĩ lại hối hận đến mức ruột gan nóng ran.

Nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt một lần là có thể nhìn ra phẩm chất phi thường của thiếu nữ, sao có thể như những lời xấu xa, bôi nhọ trong miệng người ngoài?

"Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa cũng không phải của các ngươi..." Trì Hành lẩm bẩm, sau đó mỉm cười chạm vào cổ tay gầy gò của vị hôn thê: "Tỷ tỷ, tỷ có lạnh không?"

Thẩm lão phu nhân ho khan hai tiếng, được nha hoàn đỡ đi tới.

Mặt mày Thanh Hòa bất động, miệng gọi một tiếng "tổ mẫu", không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt.

Trì Hành thu tay lại, cúi người cung kính: "Gặp qua tổ mẫu."

Lão phu nhân tươi cười rạng rỡ, thân thiết với tôn nữ tế (cháu rể) hơn là tôn nữ ruột thịt của mình.

Trước đó biết được Trì Hành nghỉ ở biệt uyển Tú Xuân, bà ở trong phòng tức giận hai ngày, sau khi hết giận thì khẳng định rằng cháu gái đã quyến rũ người ta không chịu tiến bộ.

Lo sợ thiếu niên lang đang tốt đẹp lại trở thành kẻ si mê sắc đẹp, lãng phí tài năng, lúc này nhìn thấy Trì Hành, bà không nhịn được kiên nhẫn nhắc nhở: "Đấng nam nhi chí hướng ở bốn phương, A Hành, sau này con sẽ trở thành một Đại tướng quân, đừng sa vào chốn êm ái mà đánh mất chí hướng."

Trì Hành ngượng ngùng, nói nhỏ: "Chốn êm ái ở đâu ra?"

Nàng liếc nhìn tỷ tỷ một cái, thấy khuôn mặt tỷ tỷ không hề biến sắc, trong lòng bỗng dưng nảy sinh ý thương tiếc —— Mối quan hệ tổ mẫu với tôn nữ ở Thẩm gia quả thực không tốt chỗ nào, lão phu nhân trọng nam khinh nữ, thiên vị quá mức.

Cả nhà đều là ruột thịt, cần gì phải cầm đao chĩa vào tôn nữ của mình?

Chẳng trách việc đầu tiên tỷ tỷ làm sau khi đính hôn chính là dọn ra khỏi phủ.

Sống trong một ngôi nhà như vậy, chưa nói đến dưỡng bệnh, rất có thể sẽ vì kìm nén mà sinh ra những tâm bệnh khác.

Vui vẻ là điều quan trọng nhất.

Có bao nhiêu người muốn tỷ tỷ vui vẻ?

Không ngột ngạt là tốt lắm rồi.

Ở nơi công cộng, Thẩm lão phu nhân không tiện nói rõ tôn nữ của bà bản tính phóng đãng, dụ dỗ vị hôn phu không học hành tử tế, cho nên lạnh lùng dặn dò nàng: "Tiệc mừng thọ của Thái hậu, Thanh Hòa, ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta."

Lôi lôi kéo kéo, giống cái gì! Còn chưa gả qua đâu!

Thanh Hòa nhắm mắt lại không quan tâm, không thể nhận ra là làm cho có lệ hay là lười biếng đến mức không muốn làm cho có lệ.

Giống hệt như nương nàng vậy!

Thẩm lão phu nhân lại một lần nữa nhớ đến cô con dâu ăn mềm không ăn cứng kia, môi bà run lên vì tức giận.

Thẩm đại tướng quân không rên một tiếng, đỡ mẹ ruột đi vài bước. Lão phu nhân còn muốn nói thêm hai câu, quay đầu lại thấy khuôn mặt lạnh lùng, không chút gần gũi của hắn, nhất thời lo lắng, không dám mở miệng.

Đứa nhi tử này của bà...

Từ nhiều năm trước đã xa cách bà, tất cả đều là tại nữ nhân kia!

"Tỷ tỷ." Trì Hành khẽ lay ống tay áo của nàng, dùng giọng điệu mềm mại để dỗ dành, nói nhỏ bên tai: "Lời tổ mẫu nói một chữ ta cũng không nghe, ta chỉ nghe lời tỷ tỷ thôi."

Thanh Hòa cong cong mặt mày, vẻ lạnh lùng và u ám trong đáy mắt bị sự dịu dàng của nàng xua tan, lập tức nở nụ cười: "Sao ta có thể yếu đuối như vậy được?"

Trì Hành khộng tiện tiếp tục quấn quýt bên cạnh nàng nữa, bất đắc dĩ nắm sợi dây thừng trở về bên cạnh cha nương.

Thẩm Thanh Hòa mặt không đổi sắc đứng sau lưng Thẩm đại tướng quân, cùng Thẩm Thanh Yến đứng hai bên bước vào cửa cung.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Yến nhìn thấy a tỷ sau khi nàng rời phủ.

Tỷ đệ gặp nhau mà như người xa lạ, thật khiến người ta thở dài tiếc nuối.

Hắn vẫn luôn biết trong lòng a tỷ không mềm yếu như bề ngoài, thậm chí có thể nói tỷ ấy mới xứng đáng là nữ nhi của cha, không vượt qua giới hạn thì vẫn ổn, một khi vượt qua, thứ duy nhất ngươi nhận được chỉ là sự lạnh lùng và thờ ơ.

Hoặc cũng có thể giống như bây giờ, ngoài mặt mỉm cười dịu dàng với ngươi, nhưng thực ra trong lòng không có ngươi.

Giới hạn của a tỷ, một là người thân, hai là người yêu.

Người trước đã bị a nương hủy hoại.

Mấy ngày trước hắn đến Tạ gia vấn an nương, nương đã điên đến mức có lúc còn không nhận ra hắn.

Mũi Thẩm Thanh Yến cay cay, cố gắng kìm nén không rơi nước mắt.

Vào ngày mà khắp chốn mừng vui, nếu hắn rơi nước mắt, không biết người khác sẽ nói gì.

Tâm sự tinh tế của hắn, Thanh Hòa sao có thể không nhìn thấy?

Đường trong cung dài dằng dặc, một tia sương giá thoáng qua trong ánh mắt nàng.

Nếu áy náy có thể khiến người chết sống lại, nàng há có thể không rộng lòng tha thứ?

Nhưng a nương đã mất rồi, nương vĩnh viễn ôm lấy cô đơn mà chôn vùi trong hoàng thổ.

Áy náy không thể khiến con người ta sống lại được.

Tạ Chiết Chi đã hủy hoại gia đình của nàng, nhi tử bảo bối của bà ta đau một chút thì có làm sao?

Ít nhất thì hắn cũng có nương đau lòng.

Tên khất cái không xu dính túi lại đi thương xót một người quyền quý sa sút trên đường phố, không cảm thấy nực cười sao?

Thẩm Thanh Hòa nhướng mày mỉa mai, đè nén sự khó chịu đang dâng lên trong lòng.

"Đừng nhìn nữa." Trì phu nhân vỗ nhẹ vào mu bàn tay của nữ nhi, dùng ánh mắt ra hiệu đây là hoàng cung, không phải hậu viện nhà mình.

Trì Hành thở dài: Ta luôn cảm thấy tỷ tỷ không vui.

***

Kim Loan Điện, các triều thần cùng gia quyến theo thứ tự chỗ ngồi mà ngồi vào.

Chỗ ngồi của hai nhà Trì Thẩm đối diện nhau, cách nhau hai trượng.

Trì Hành ngồi ngay ngắn trước chiếc bàn dài bằng gỗ đỏ thấp, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt cười của Thanh Hòa, nàng nhịn không được mỉm cười, nháy mắt với nàng ấy.

Tiệc mừng thọ là dịp để hoàng thất và triều thần cùng vui chơi, không cầu kỳ như trước. Các đại thần châu đầu ghé tai trò chuyện rôm rả, các quý nữ cũng nhân cơ hội này ngắm nhìn thiếu niên lang xuất sắc của Thịnh Kinh, nhóm thiếu niên lang thì bị sắc đẹp làm mờ mắt, cũng may là vẫn nhớ đến sự kiềm chế được khắc ghi trong giáo dưỡng.

Nàng khẽ khịt mũi: Kiềm chế cái gì, một lũ giả đứng đắn, tất cả đều thèm khát thân thể của Uyển Uyển nhà nàng!

***

Tiệc mừng thọ bắt đầu, tiếng đàn tiếng hát du dương, Triệu Tiềm ngồi trên vị trí cao nhất thỉnh thoảng kính rượu Thái hậu, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Trì Hành không có hứng thú nhìn vũ công vặn eo, nàng chỉ cầm chén rượu trên bàn lên khi mọi người đều đang nâng chén cùng uống.

Tiệc mừng thọ cũng là yến tiệc cung đình, rượu ngon và đồ ăn ngon là không thể thiếu, mười tám món sơn hào hải vị được dọn lên đầy bàn, nàng nếm thử hai miếng cá quế chua ngọt, nhàn rỗi ngắm nhìn sang phía đối diện.

Đích nữ Thẩm gia xinh đẹp, thanh tao nhẹ nhàng giơ chén về hướng nữ tử quyến rũ đang ngồi bên trái Bệ hạ.

Khóe môi Quý phi nương nương cong lên đầy ẩn ý, phớt lờ vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng hậu bên cạnh, cũng không thèm để ý vị Thẩm cô nương trên điện kia đang âm thầm đề phòng mình.

Mỹ nhân yếu đuối không xương đang dựa vào trong ngực của nam nhân cao quý nhất Đại Vận triều, khẽ cười, không biết đang nói gì mà khiến Triệu Tiềm trông có vẻ vui mừng.

"Ái phi, nàng có nhớ hôm nay nàng phải làm gì không?"

"Thiếp không dám quên..."

Khi nàng cất tiếng, muôn vàn phong tình được đánh thức, là mỹ nhân được gió xuân đặc biệt yêu thích.

Triệu Tiềm là nam nhân, nhưng y không phải là nam nhân bình thường, trên long sàng, vật kia của y có thể cương lên trước các hậu phi khác, nhưng trước mặt một mỹ nhân thực sự thì lại mềm oặt, không oai phong nổi.

Nếu không phải như vậy, sao y có thể đành lòng phí phạm của trời, bỏ mặc mỹ nhân hoạt sắc sinh hương mà không sủng hạnh?

Nhưng y cũng hết mực ưu ái nữ nhân hại y khó đứng dậy này.

Có mỹ nhân như vậy ở bên cạnh, dù không thể làm những chuyện mây mưa thì cũng đủ vẻ vang.

Y vỗ nhẹ vào mu bàn tay mềm mại của Quý phi, mỹ nhân mới vừa rồi yếu đuối không xương trở mặt vô tình, rút ​​tay về, chống cằm nhìn ngắm vị Tiểu tướng quân Trì gia tuấn tú, ngoan ngoãn một cách đầy thích thú.

Nhìn thấy nàng như vậy, Triệu Tiềm mỉm cười hiền lành, không hề tức giận.

Y thích Quý phi ngang ngược với mình, cũng thích nàng công khai, trắng trợn ve vãn người khác.

Trước đây y cũng từng bóng gió đề cập rằng nàng có thể đưa nam nhân mình ưng ý về tẩm cung để tùy ý hoan lạc, chỉ cần cho y đứng bên cạnh nhìn là được.

Đây có lẽ là "đam mê" kỳ quặc và vô nhân đạo của bậc đế vương đi.

Chỉ một câu nói thôi mà đã khiến Quý phi không để ý tới y hơn nửa năm.

Vẫn là y khom lưng cúi đầu mới đổi lại được nụ cười của Quý phi.

Bị hai mỹ nhân có phong cách hoàn toàn khác nhau cùng lúc nhìn chằm chằm, Trì Hành suýt nữa bị nghẹn hạt trái cây trong cổ họng, ho nhẹ một tiếng, mặt nhỏ đỏ bừng.

Quý phi nương nương ngồi ở ghế cao nhất cười ma mị, quyến rũ, trong mắt tràn đầy hứng thú.

Thiếu nữ ngồi quỳ trước bàn, mi cong cụp xuống, ngón tay thon thả như ngọc cầm lấy con dao bạc dài ba tấc, tao nhã cắt một nhát xuống đùi nai nướng thơm lừng.

Thịt thái hơi mỏng, rưới sốt trái cây chua ngọt rồi đưa lên miệng.

Nhai kỹ nuốt xuống, ngẩng mặt lên mỉm cười nửa miệng.

Trì Hành bị nụ cười của nàng làm cho bối rối, không biết đã làm gì phật lòng nàng.

"Ấu tử Trì gia đâu rồi?"

Một câu của Thái hậu khiến cả điện yên tĩnh.

Đối mặt với vô số ánh mắt liếc nhìn, Trì Hành vội vàng đặt chén rượu xuống, chưa kịp lau vết bẩn trên khóe môi, vội vàng đứng dậy: "Trì Hành bái kiến Thái hậu, Thái hậu vạn phúc kim an!"

Thu thái hậu tuy đã lớn tuổi nhưng mắt vẫn còn tinh tường, bà đã sớm nghe thị nữ nói rằng Trì gia tam lang đẹp như hoa, hôm nay nhìn thấy, cách chín bậc thềm ngọc, ấu tử Trì gia quả thật có dáng người khiến người ta ưng ý — Nếu không phải người này đã có hôn thê, mời đến làm phò mã cũng rất tốt.

"Ngẩng đầu lên."

Trì Hành lau khóe miệng: "Vâng, Thái hậu."

"Quả là một nhi lang tuấn tú." Thu thái hậu cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của ai gia, con hổ của ngươi đâu? Cho chúng ta mở rộng tầm mắt đi."

Người huấn luyện thú trong cung cầm sợi dây dẫn con hổ trắng trẻo mập mập tiến vào điện. Cuối cùng cũng nhìn thấy tiểu chủ nhân, Phi Tuyết lo lắng đến độ sau khi thoát khỏi sự trói buộc thô bạo của người huấn luyện thú liền lao về phía Trì Hành!

Triều Tiềm hơi nheo mắt lại.

Trì Diễn bình tĩnh vuốt râu.

Ai ở Thịnh Kinh thành mà không biết Trì tam công tử có nuôi một con hổ con. Hổ con sau vài tháng đã có nửa vóc dáng của một con hổ trưởng thành, uy phong lẫm liệt.

Con cái của các triều thần nhát gan thốt lên một tiếng kinh hãi, nhìn thấy Trì Hành đứng không vững, bị bạch hổ đẩy ngã xuống đất.

Chú ý tới trên người Phi Tuyết có vết roi, mắt nàng hơi nheo lại, trên mặt lộ vẻ "chưa hoàn hồn": "Nghiệt súc! Lại làm loạn!"

Tiểu bạch hổ không quan tâm tới người, Trì Anh và Trì Ngải vội vàng tiến tới đỡ ấu đệ dậy: "A Hành, ngươi không sao chứ?"

"Không sao."

Ai cũng có thể nhìn ra Tam công tử đang ra vẻ cậy mạnh.

Tuy nhiên, chuyện này cũng không có gì đáng cười, một con hổ trông hung dữ như vậy không thể thuần hóa mới phù hợp với lẽ thường.

Bệ hạ cao cao tại thượng thích thú nhìn thấy thiếu niên lang thất bại mất mặt, cười nói: "Hôm nay là sinh nhật mẫu hậu, Trì Hành, hãy thể hiện tài năng của ngươi cho chư vị nhìn một chút, cũng để cho trẫm và Thái hậu chứng kiến tài năng thuần hóa thú dữ của ngươi."

Trì Hành gãi đầu: "Thần may mắn được Bệ hạ coi trọng chứ nào có tài năng thuần hóa hổ dữ gì đâu, chỉ là nắm đấm cứng hơn người ta mà thôi."

Trước kia, khi Trì tam công tử khuất phục được hổ, ngoài câu nói "Nghiệt súc, ngươi dám", tác động mạnh nhất chính là cú đấm vào đầu.

Triệu Tiềm kiêu ngạo, trong lòng không tin rằng thiếu niên lang có thể thực sự sở hữu uy lực và bản lĩnh của Cao Tổ. Tuy nhiên y vốn đa nghi, không tận mắt chứng kiến thì không thể yên tâm.

"Chư vị ái khanh có muốn xem Trì Hành thuần hóa hổ không?"

Đại thần phụ họa.

Triệu Tiềm lại hỏi: "Trường Kế, ngươi thấy thế nào?"

Trì đại tướng quân đứng dậy, chắp tay nói: ""Chỉ mong đứa nhỏ này có thể mang lại niềm vui cho Thái hậu và Bệ hạ."

"Tốt lắm, Trì Hành, bắt đầu đi."

Trì Hành vô thức nhìn theo hướng chỗ ngồi của Thẩm gia, trong lòng nhanh chóng bình tĩnh lại: "Vâng, thưa Bệ hạ."

Nhận lấy chiếc vòng thú do nội thị đưa tới, nàng do dự đứng trong đại điện, sau vài nhịp thở sâu, nàng cất tiếng ra lệnh: "Phi Tuyết, tới đây!"

Đầu của tiểu bạch hổ lập tức quay lại!

Lòng bàn tay Trì Hành đổ mồ hôi, không dám chớp mắt: Đừng đến đây, tuyệt đối không được đến đây!

Nàng cố làm ra vẻ xấu hổ, như thể tình cảnh hiện tại khiến cho thiếu niên cảm thấy khó xử, nàng tức giận, cố gắng giữ bình tĩnh để dụ dỗ: "Phi Tuyết, lại đây, nhảy vào vòng tròn này..."

Trong mắt Triệu Tiềm thoáng hiện lên một tia giễu cợt, quả nhiên những lời đồn thổi trong dân gian không thể tin tưởng hoàn toàn. Hắn là Thiên tử, mà uy quyền của Thiên tử cũng không thể khuất phục mãnh hổ bằng một lời nói. Trì Hành chỉ là nhi tử của một triều thần, làm sao có thể có được sự trợ giúp của thần linh?

Cũng chỉ là nắm đấm cứng rắn hơn một chút, hổ con còn nhỏ nên có thể khuất phục nhất thời, tuy nhiên theo thời gian, bản tính hung dữ và kiêu hãnh của hổ vốn dĩ đã ăn sâu vào cốt tủy, há có thể dễ dàng thay đổi chỉ trong một sớm một chiều?

Thái hậu thường xuyên ở sâu trong hậu cung, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, không ngờ rằng một lúc hứng thú lại khiến nhi tử của Đại tướng quân không xuống đài được.

Các triều thần trong điện thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm.

Tốt nhất là không hô hoán được, nếu Trì tam công tử thực sự hành động như có thần linh hỗ trợ như lời đồn đại thì uy thế của Trì gia quá mạnh mẽ, sớm muộn gì quân thần cũng sẽ bất hòa.

Thẩm Duyên Ân nhấp nửa chén rượu, mặt không biểu lộ gì. Còn Thẩm lão phu nhân thấy con hổ vẫn không nhúc nhích, không khỏi có chút tiếc nuối — bà còn muốn được chứng kiến tôn nữ tế phô diễn uy phong đây.

Thẩm Thanh Yến rót đầy rượu vào ly của trưởng tỷ: "A tỷ, tỷ không lo lắng sao?"

Mất mặt trước Bệ hạ, sao tỷ không lo lắng cho tỷ phu chút nào vậy?

Nếu đổi lại là hắn xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy thì đã luống cuống từ lâu rồi.

"Lo lắng cái gì? Nàng còn nhỏ, không phải là người huấn luyện thú bài bản, hổ con cũng không sinh ra lớn lên bên cạnh nàng. Không nghe lời chẳng phải là hợp lý sao?"

Những gì nàng nói cũng là những gì nhiều người nghĩ.

Không nghe lời mới là bình thường.

Nếu không, Trì gia nuôi dưỡng một thiếu niên tài hoa được trời giúp đỡ như vậy, mục đích thực sự của họ là gì cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng.

Gọi mãi không được, khuôn mặt tuấn tú của Trì Hành đỏ bừng, Quý phi nương nương che môi cười duyên: "Cần gì phải ép buộc một đứa nhỏ như vậy? Nhìn xem, làm cho người ta sốt ruột kìa!"

Triệu Tiềm cũng cảm thấy có lý, vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để xé mặt với phủ Tướng quân, nhưng y vẫn muốn xem thêm.

Người có thể lừa người, hổ cũng có thể lừa người sao?

Bất chợt, bạch hổ rốt cuộc cũng hiểu ra ý đồ thực sự của đối phương qua đôi mắt trong trẻo nhuốm đầy lo âu kia, gầm lên một tiếng, phi thẳng về phía Thẩm gia đang dự tiệc!

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tiếng kinh hô vang lên.

Thanh Hòa nheo mắt, trước tiên đẩy Thanh Yến đang đứng bên cạnh ra.

Bị trưởng tỷ đẩy đến lảo đảo, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt Thẩm Thanh Yến tái nhợt: "A tỷ—"

"Xì..." Trì Hành hít một hơi, ống tay áo trái bị xé toạc, máu chảy đầm đìa.

Diễn kịch phải diễn cho trọn vẹn, không ai hiểu được tâm ý của Tiểu tướng quân hơn nàng.

Thanh Hòa đã chuẩn bị tinh thần bị Phi Tuyết cào một móng vuốt, mở mắt ra, nhìn thấy máu chảy từ cánh tay A Trì, cổ họng nàng nghẹn lại, ôm chặt lấy nàng ấy.

- Ngươi ổn chứ? A Trì.

- Không sao đâu tỷ tỷ.

Phi Tuyết bị người huấn luyện thú nhốt vào một cái lồng sắt lớn, nằm trong lồng phát ra một tiếng gầm trầm thấp.

"Nghiệt súc! Quả nhiên là một con hổ con dưỡng không thân!" Trì Hành giận dữ mắng: "Bệ hạ, hổ này đả thương người, xin cho phép thần mang về phủ, dùng roi sắt chế ngự nó!"

Thiếu niên kiêu ngạo, tất nhiên không muốn thừa nhận thất bại.

Triệu Tiềm trấn an mẫu hậu đang sợ hãi, nhàn nhạt nói: "Chuẩn. Người đâu tới đây, mời Tam công tử đến trước thiên điện để trị thương."

Trì Hành nhìn nương bằng ánh mắt trấn an rồi đi theo ngự y ra khỏi điện.

Rượu quá ba tuần [1], Quý phi nương nương đã say khướt, được các thị nữ dìu về tẩm cung.

[1]: Nghĩa là đã uống rượu ba phiên. Ví dụ như một bàn có năm người, mỗi người đều uống một lượt, như thế tính là một phiên, cũng chính là "một tuần".

Nhìn vào hai chiếc ghế trống trải, Thanh Hòa nhíu mày.

Nàng không hề quên vị yêu phi uốn éo thân hình như rắn nước, dung nhan mê hoặc, người mà trước đây A Trì từng hết lời ca ngợi mỹ mạo, gọi là "Quý phi tỷ tỷ".

"Đa tạ, đa tạ a tỷ..."

Thẩm Thanh Yến thành tâm nói lời cảm tạ, Thanh Hòa cầm con dao bạc trong tay, tựa như chưa từng nghe thấy.