Thẩm Cô Nương Truy Thê Công Lược

Chương 75: May mắn biết bao




Biệt uyển thường ngày yên tĩnh hôm nay lại cãi cọ ồn ào ngoài cửa, sau khi người đầy tớ câm dùng tay ra hiệu để giải thích rõ ràng, Liễu Cầm tức giận đến mức không biết nói gì cho phải.

Tiểu thư nhớ Tiểu tướng quân đến nỗi kiệt sức, lại còn ngăn cản không cho người ta vào, mấy tên nam nhân này đầu óc chứa đầy rơm rạ à?

Nàng giận dữ vội vã đi về phía cổng, vừa lúc đuổi kịp Trì Hành tay cầm cành liễu, sắc mặt trầm như nước xông vào.

"Tiểu tướng quân?"

Đột nhiên nhìn thấy nàng, Trì Hành kiềm chế cơn tức giận, hờ hững ném nhánh cây mềm dẻo sang một bên, hỏi: "Thanh Hòa tỷ tỷ đâu?"

Liễu Cầm bị choáng ngợp bởi khí thế lạnh lùng và uy nghiêm toát ra từ nàng, không khỏi cảm khái: Đã lâu không gặp, gặp lại rồi bỗng thấy như đã thay đổi thành một con người khác.

Tiểu tướng quân tươi cười rạng rỡ và Tiểu tướng quân nghiêm nghị không cười trái ngược hoàn toàn, nàng không dám mạo phạm, trong lời nói vô thức tràn đầy kính sợ: "Mời đi theo nô tỳ."

Trì Hành tim đập thình thịch, vội vàng đuổi theo.

Băng qua từng cánh cổng hoa rực rỡ, khung cảnh mùa xuân lướt qua trước mắt với tốc độ nhanh chóng.

Cửa khuê phòng bị đẩy ra, Trì Hành phủi đi bụi bặm không tồn tại trên tay áo, bước đi thật nhẹ, nín thở bước qua cánh cửa kia.

Căn phòng tràn ngập mùi hương lạnh lẽo và mùi thuốc. Mùi hương hòa quyện hoàn hảo không đến nỗi khó chịu, thậm chí khi ngửi lâu, người ta còn cảm thấy mùi hương này mộc mạc nhưng thanh tao. Tấm rèm màu trơn che đi ánh nhìn tò mò, không thể nhìn rõ quang cảnh bên trong.

Liễu Sắt đang canh giữ bên giường thấp giọng nói: "Đại phu nói tinh thần căng thẳng quá mức, ưu tư sinh bệnh, cần phải nghỉ ngơi."

Cổ họng Trì Hành nghẹn lại: "Bị bệnh từ khi nào?"

"Đêm qua đã bắt đầu không ổn, hôm nay tiểu thư đến phòng luyện thuốc để luyện thuốc, chờ đến khi chúng ta phát hiện thì người đã ngất xỉu trên mặt đất."

Nàng nhìn chằm chằm người trên giường không nhúc nhích, Liễu Sắt và Liễu Cầm nhìn nhau, Liễu Cầm để chén thuốc trên bàn nhỏ, hai tỷ muội lặng lẽ lui ra.

Cửa đóng lại, không có người ngoài quấy rầy, Trì Hành tiến lên vài bước đẩy ra tấm màn lụa.

Người đã lâu không gặp đang yên tĩnh nằm trên giường, giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia buồn bã, môi hơi mím lại, trên mặt không có bao nhiêu huyết sắc, giống như một đóa tường vi run rẩy trong gió lạnh. Rõ ràng là tiên nữ ở ngoài cõi thế, lại phải chịu khổ cực gian nan của nhân gian.

"Tự dưng lại không gặp ta, lấy thân thể mình trút giận làm gì?" Nàng lẩm bẩm, đầu ngón tay khẽ chạm vào đôi môi dưới khép hờ của mỹ nhân đang ốm, cảm giác mềm mại, êm ái khiến cơn giận trong lòng tan đi hơn phân nửa.

Trì Hành ngồi trên chiếc ghế gỗ tròn đặt cạnh giường, vơ lấy chén thuốc đặt trên bàn nhỏ, dùng muỗng sứ múc thuốc, cúi đầu thổi hơi nóng.

Thuốc theo khe môi chảy vào cổ họng, người đang hôn mê nhiều năm qua đã hình thành thói quen ngủ cũng không ảnh hưởng đến việc uống thuốc, trong chốc lát khiến người ta vừa vui mừng vừa xót xa.

Còn có thể uống thuốc chứng tỏ cơ thể vẫn chưa đến nỗi nào.

Trì Hành kiên nhẫn đút hết phần thuốc còn lại trong chén nhỏ, sau đó lấy khăn gấm lau sạch vết thuốc dính trên khóe môi người kia.

"Ta vốn định giận tỷ vì đã đẩy ta cho Diệu Phong tỷ tỷ, nhưng giờ tỷ bệnh rồi nên ta không giận tỷ được nữa. Uyển Uyển, có phải tỷ đã tính toán trước rồi không, chọn thời điểm này để bệnh thật là đúng lúc, làm cho ta giận cũng giận không nổi, ngược lại còn phải lo lắng cho tỷ...

Tỷ đóng cửa không chịu gặp ta, còn để những người đó cản ta lại, tỷ đây là đang buộc ta phải lựa chọn giữa tỷ và Diệu Phong tỷ tỷ. Ta có thể làm gì đây? Tất nhiên là ta chọn tỷ. Dù tỷ có nhìn thấy hay không, ta đều sẽ chọn tỷ, tỷ biết mà.

Tỷ biết rõ cuối cùng ta sẽ chọn tỷ, nhưng tỷ vẫn muốn dùng cách này để làm cho Diệu Phong tỷ tỷ hết hy vọng, đả thương địch thủ một ngàn, lại tự tổn hại tám trăm, tỷ thật ngốc! Nhìn xem, tỷ ngã xuống rồi, ta nói tỷ ngốc tỷ cũng không đứng dậy đánh ta được."

Trì Hành ghé vào mép giường, ngón tay không thành thật lướt qua khuôn mặt tái nhợt của nàng, cảm giác mát lạnh mềm mại dưới đầu ngón tay khiến nàng không thể dừng lại.

Nàng lẩm bẩm: "Ta biết tỷ là người nhẫn tâm, nhưng tỷ đối với chính mình cũng nhẫn tâm như vậy. Chuyện có bao lớn? Đương nhiên ta không muốn làm tổn thương Diệu Phong tỷ tỷ, nhưng tỷ ấy là tỷ ấy, tỷ là tỷ, tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta còn cần ta phải nói ra sao?"

Bàn tay giấu trong chăn gấm của Thanh Hòa khẽ cử động, Trì tiểu tướng quân tiến sát lại, dùng đuôi tóc khẽ khàng vuốt ve xương quai xanh của nàng. Không chịu nổi sự trêu đùa của nàng ấy, người bệnh buộc phải mở mắt ra, cùng lúc đó, màn sương mù mơ hồ của vùng quê sông nước Giang Nam cũng hé mở trong đôi mắt nàng.

Trì Hành hừ hừ hai tiếng, cười đùa: "Chịu dậy rồi sao?"

Biết không gạt được nàng, Thanh Hòa nhìn qua, không nói một lời.

Thật ra cũng không phải đã lâu không gặp, nhưng lại cảm giác như đã cách nhau mấy tháng trời. Nàng tương tư thành bệnh, ngày đêm không ngủ, cũng sắp đến mức mất kiểm soát rồi.

Vừa thoát ra khỏi giấc mơ hỗn loạn, vẻ mặt nàng còn mang theo hai phần hoang mang.

Chính sự hoang mang thoáng chốc ấy đã khiến trái tim của Tiểu tướng quân mềm nhũn đến không thể tả nổi.

Mắt nàng cong cong, vai và lưng đang nằm ở mép giường từ từ thẳng dậy: "Thế nào? Vừa thức dậy đã nhìn thấy ta, tâm trạng có tốt không? Thấy ta vẫn chưa bị tỷ làm cho tức chết, cảm thấy thế nào?"

Đôi lông mày hơi nhíu lại của Thanh Hòa dần giãn ra, dùng tay kéo chăn gấm che đi sống mũi, chỉ để lộ ra đôi mắt trong veo đang cười.

Nhìn vào mà thấy miệng khô lưỡi khô.

Nàng nghiêng đầu, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, nở nụ cười.

Thần sắc mông lung của Trì Hành dần trở nên sáng tỏ, nghe thấy tiếng cười của nàng ấy, tim nàng rung động, bất chợt lao lên giường của cô nương người ta, "hung tợn": "Còn cười nữa à?"

Nàng ấy ngoài mạnh trong yếu, Thanh Hòa mới không sợ, nàng cười đến chảy nước mắt, vừa cảm thấy nhẹ nhõm khi chặt đứt được hoa đào, vừa là vui đến phát khóc khi gặp lại người này.

Cơ thể nàng cong lên thành một cây cầu, bỗng nhiên cách một tấm chăn gấm bị đè xuống, nàng sững sờ, vành tai nóng ran: "Ngươi đi xuống."

Khóe mắt vẫn còn vương vài giọt nước mắt, cơ thể vẫn đang ốm yếu, nói chuyện hữu khí vô lực, vậy nên lời nói ra không còn sức sát thương như thường ngày.

Trì Hành giả vờ đáng thương: "Uyển Uyển, ta bị tỷ làm cho ăn không ngon, ngủ không yên, tỷ không dỗ ta lấy một câu, vừa tỉnh dậy đã hung dữ như vậy."

"Đi xuống nhanh lên!" Thanh Hòa đá vào bắp chân nàng.

Không những không được dỗ dành mà còn bị đá một trận, Tiểu tướng quân ấm ức: "Tỷ tỷ, tỷ đối xử với người luôn nghĩ luôn nhớ đến tỷ như vậy sao?"

Lời nói của nàng thực sự ấm áp lòng người, Thanh Hòa đỏ mặt suy nghĩ một lúc, thả nhẹ lực thử đá nàng: "Vậy ngươi xuống đi?"

"..."

Nói lời êm tai rồi sao vẫn bị đá chứ!

Trì Hành bi phẫn.

Tay chân vụng về từ trên người nàng ấy bò xuống giường, nhìn người đang bọc chăn gấm kín mít, đầu cũng không lộ ra ngoài, nàng nhếch môi, chợt bừng tỉnh: "Tỷ tỷ, có phải tỷ thẹn thùng không?"

Một giọng nói nghèn nghẹt từ trong chăn truyền ra: "Câm miệng."

Chậc!

Trì Hành thu lại vẻ đùa cợt, không khách khí ngồi xuống mép giường, một tay chống đỡ, sợ nàng bí bách liền đưa tay kéo tấm chăn thêu đóa hoa hải đường xuân thật to: "Tỷ tỷ, sau này đừng không gặp ta nữa, nếu ta thật sự giận thì không dễ dỗ dành như vậy đâu."

Thanh Hòa theo nàng lôi kéo, thò đầu ra khỏi chăn: "Vậy bây giờ ngươi đã hết giận chưa?"

"Hừm. Vốn là hết rồi nhưng mà tỷ lại đá ta, ta buồn quá."

Miệng nàng nói buồn, nhưng lại không rời mắt khỏi mái tóc đen nhánh buông xõa trên vai mỹ nhân, nghĩ thầm: Bị đá hai chân thì đã sao? Có thể dỗ Uyển Uyển cười, bao nhiêu người còn chưa có phúc khí này.

Thanh Hòa mặc kệ nàng làm nũng, một lát sau hỏi: "Nói rõ với nàng chưa?"

"Nói rõ rồi." Trì Hành buồn bã thở dài: "Có những người và việc luôn không thể có cả hai, có lẽ đây cũng là một phần của trưởng thành."

Trưởng thành có nghĩa là phải hy sinh.

Nàng bất động nhìn Thanh Hòa, Thanh Hòa đứng dậy ôm nàng vào lòng, dịu dàng an ủi: "A Trì, ngươi còn có ta."

Trì Hành vùi mình trong bộ trung y trắng như tuyết của nàng, thở dài gọi "Tỷ tỷ".

Bệnh đến như thác đổ, bệnh đi như tơ vò, dù "tâm dược" đã đến nhưng một thân bệnh tật của Thanh Hòa vẫn cần điều dưỡng kỹ lưỡng.

Trì tiểu tướng quân đêm nay ngủ lại biệt uyển, sau khi chăm sóc nàng ngủ say mới sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Ngủ một giấc dậy, trời đã sáng rực.

Trì Hành phái người đến hoàng cung đệ tấu chương xin nghỉ phép ba ngày, lấy lý do chăm sóc vị hôn thê đang bệnh để được Bệ hạ chấp thuận cho nghỉ phép.

Tháng năm, hoa hòe nở rộ, Tiểu tướng quân cậy có thân thủ linh hoạt đã leo lên cây hái hoa hòe, định nhờ đầu bếp làm bánh hòa hòe tươi ngon để ăn.

Khác với sự ảm đạm, tĩnh lặng của những ngày trước, hôm nay ánh nắng ấm áp rốt cuộc đã theo chân người nào đó chiếu vào biệt uyển Tú Xuân. Thanh Hòa lơ đễnh ôm mèo, cả người và mèo đều bị ánh nắng mặt trời chiếu đến mức mơ màng buồn ngủ.

"Ôi chao, cụm hoa hòe này nở đẹp quá đi!"

Hoa trắng nhỏ thoang thoảng hương thơm thanh nhã, Trì Hành "ngắt hết cánh hoa"[1], cành hoa rất nhanh đã bị trụi lủi.

[1]: Ngắt hết cành hoa tiếng trung là 辣手摧花 (làshǒu cuī huā), nghĩa là dùng bàn tay độc ác phá hủy hết những thứ tốt đẹp.

Nghĩ đến việc hôm nay có thể thưởng thức những chiếc bánh ngon, nàng tràn đầy động lực.

"Uyển Uyển, Uyển Uyển mau nhìn xem, ta hái được nhiều lắm nè!"

Nàng ôm giỏ tre lao xuống, Thanh Hòa buồn ngủ, lơ mơ mở mắt, chưa nhìn rõ vật gì đã lẩm bẩm "Ừ".

Hiện tượng "buồn ngủ mùa xuân" được thể hiện rõ trên người nàng, Trì Hành gãi đầu, không so đo với người bệnh.

Đưa hoa hòe cho đầu bếp, nàng sờ cằm nghĩ: Lúc không gặp ta thì lòng rối như tơ vò, vậy mà gặp ta rồi lại chẳng buồn nhìn ta lấy một lần.

Nàng đưa tay ấn con kiến đang bò trên mặt đất. Con kiến bị ấn xuống, kiên cường đứng dậy, lại bị ấn xuống, cứ lặp đi lặp lại ba lần thì thấy nó nằm im bất động, Trì Hành còn tưởng mình đã lỡ tay ấn chết nó, đang hối hận, bỗng nhìn lại thì con kiến bé nhỏ kia hóa ra lại đang giả chết?

Nàng cười lớn, ngẩng đầu lên, ngữ khí bất đắc dĩ: "Uyển Uyển, đừng ngủ nữa."

Đi tới mấy bước, Trì Hành ngồi xổm xuống thấp giọng nói: "Tỷ tỷ tốt, ta cho tỷ xem một thứ hay ho này nhé?"

Bị nàng khơi gợi sự tò mò, Thanh Hòa cố gắng gượng dậy: "Cái gì?"

"Nhìn nè."

Một cặp hổ ngọc được tỉ mỉ khắc tên đặt trên lòng bàn tay. Ánh nắng xuân rực rỡ chiếu vào, khiến hai con hổ ngọc cũng tỏa sáng rực rỡ.

"Cái này là tỷ, cái này là ta. Tỷ tỷ, ta tặng 'ta' cho tỷ được không?"

Giọng nói của Tiểu tướng quân trong trẻo, âm cuối kéo dài, sự nũng nịu ở độ tuổi này cũng rất tự nhiên và nhẹ nhàng.

Cơn buồn ngủ do ngày xuân mang đến nhanh chóng tan biến khỏi thể xác và tinh thần của Thanh Hòa. Nàng mỉm cười dịu dàng, nhận lấy hổ ngọc có khắc hai chữ "A Trì" trên trán, trái tim bồn chồn bỗng chốc tìm được bến đỗ.

A Trì là của nàng.

Nắm trong lòng bàn tay là của nàng, người trước mặt đang ngồi xổm vẫn là của nàng.

Nàng cảm thấy mỹ mãn, vẻ mặt dịu dàng: "Vậy ta sẽ giao 'Uyển Uyển' này cho A Trì xử trí."

Mặt mày Trì Hành hớn hở, ánh mắt trong trẻo như nước: "Xử trí thì không thành vấn đề, nhưng phải đợi đến khi ta trưởng thành, không biết 'Uyển Uyển' này có thể chờ thêm hai ba năm nữa không?"

Đình viện sâu thẳm, gió thổi hoa hoè, những bông hoa nhỏ màu trắng bay xuống đỉnh đầu vị Tiểu tướng quân, Thanh Hòa giơ tay gỡ xuống cho nàng.

Những bông hoa hòe trắng tinh khôi nở rộ trên đầu ngón tay, nàng nở nụ cười, khiến xương cốt và tâm can của con người ta tan chảy. Mỹ nhân hé môi, giọng nói dịu dàng: "Có thể."

***

Mưa phùn trơn ướt khắp nẻo đi [2].

[2]: Lấy từ bài thơ "Sơ xuân tiểu vũ" của tác giả Hàn Dũ, phiên âm "Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô". Bản edit trích từ bản dịch nghĩa của Phụng Hà (Thivien).

Ngày Diệu Phong rời đi, một cơn mưa xuân lất phất rơi xuống Thịnh Kinh thành.

Mưa kết thành màn, Trì Hành đứng dưới màn mưa tiễn bằng hữu.

"Khi nào tỷ sẽ trở về?"

"Không chắc nữa."

"Diệu Phong tỷ tỷ, ta vẫn có thể gọi tỷ là Diệu Phong tỷ tỷ chứ?"

Nụ cười của Diệu Phong hơi cứng lại, cố gắng nở nụ cười rạng rỡ nhất: "Hôm nay không được, có lẽ phải đợi dăm ba năm nữa, đợi đến khi ngươi thành thân sinh con với Thẩm cô nương rồi hẵng gọi ta là tỷ tỷ, đến lúc đó ta sẽ thật sự là tỷ tỷ của ngươi, được không?"

"Được rồi. Diệu Phong cô nương, lần này từ biệt, Trì Hành hy vọng ngươi sẽ gột rửa bụi trần, tìm được tự do thực sự."

Nàng thật sự không gọi mình là "tỷ tỷ" nữa, trong lòng Diệu Phong đau đớn, cười càng nhiệt tình: "Vậy ta cũng hy vọng ngươi có thể giương cánh bay cao."

Ngàn lời vạn ý dâng đến bên môi, nhưng lời có thể nói ra lại không nhiều.

Nàng nhìn sâu vào đôi mắt Trì Hành, như muốn khắc ghi hình ảnh của người này vào trong lòng. Nàng nói: "Miếng ngọc bội ngươi tặng cho ta, ta sẽ không trả lại cho ngươi. Tam công tử, hãy nghe lời khuyên của ta, sau này đừng nên cười quá nhiều với cô nương mình không thích, quá phô trương."

Suốt cuộc đời chưa từng thấy nhiều ánh sáng như vậy, nhìn thấy liền mê mẩn, lòng không thể tự kiềm chế.

Đáng tiếc, bên cạnh người đó đã có người muốn chiếu sáng nhất rồi.

Trì Hành không nỡ để nàng đi, trong lòng lại biết rõ rời đi mới là kết cục tốt nhất cho họ, nàng cố gắng kìm nén chua xót.

Chịu đựng được một nửa, Diệu Phong bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng: "Vẫn nên cười đi, dù sao cười đẹp cũng không phải lỗi của ngươi."

Thanh Hòa đứng dưới gốc cây đào, hờ hững nhìn về phương xa, không nhìn nữ nhân khác ôm Tiểu tướng quân nhà nàng, cũng không nhìn cảnh bằng hữu nói lời từ biệt.

Nàng cố ý không nhìn, Diệu Phong lại đi từng bước một đến trước mặt nàng: "Thẩm cô nương."

"Diệu Phong cô nương."

"Đạo lý dao sắc chặt đay rối này ta hiểu, con 'dao' mà Thẩm cô nương cho 'mượn', cả đời này Diệu Phong sẽ không bao giờ quên."

"Ừm. Nếu không thể quên, vậy hãy nhớ kỹ, mở to mắt, sau này đừng si mê sai người."

Nàng luyến tiếc Trì Hành không nỡ quên, người này lại muốn nàng nhớ kỹ. Diệu Phong không ngờ nàng vẫn phản ứng không nóng không lạnh như vậy.

Từ đầu đến cuối, nàng vẫn không nhìn thấu được vị đích nữ tướng môn xinh đẹp ốm yếu này, nhưng không có gì ngạc nhiên khi nàng ấy và A Hành mới là cùng một loại người.

Bởi vì giữa muôn vàn con đường, A Hành chỉ mong được đồng hành cùng nàng ấy.

Người được ưu ái, may mắn biết bao?

Nàng cong môi, không muốn tỏ ra rụt rè: "Ta biết rồi, Thẩm cô nương."

Thanh Hoà nhìn nàng xoay người, đôi mắt đẹp từng lạnh lùng, xa cách giờ đây nhuộm màu dịu dàng chân thành: "Diệu Phong cô nương."

Diệu Phong dừng lại, quay đầu nhìn nàng.

"Ta bảo ngươi hãy mở to mắt là để tìm kiếm một người thực sự trân trọng và yêu thương ngươi. Hoa nở chóng tàn, cô nương đừng nên lãng phí thời gian."

Diệu Phong mỉm cười, gật đầu với nàng.

Nàng bước vào xe ngựa, không dám vén rèm lên nhìn.

Thua tâm phục khẩu phục.

Vị đích nữ Thẩm gia này thân thể ốm yếu, đẹp như Cô Dịch [3], tâm địa dù là lạnh lùng hay nóng bỏng đều có sức hấp dẫn chết người.

[3]: Tên núi tại huyện Lân Phân tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc. Thơ văn đời sau thường lấy Cô Dịch làm biểu tượng cho người đẹp có phẩm cách cao khiết hay trỏ chung cho thần tiên.

Trời sinh những người xuất thân tướng môn đã có bản năng truy đuổi và chinh phục nguy hiểm, A Hành là vậy, Thẩm cô nương cũng như thế.

Tiếng vó ngựa dồn dập, cuối cùng Diệu Phong cũng vén rèm nhìn ra sau.

Khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của người đó, nhưng nàng nghĩ A Hành chắc chắn đang mỉm cười, nàng là một người tốt bụng, tuy có vẻ ngỗ nghịch nhưng lại vô cùng chu đáo.

"Đi theo nàng đi."

"Dạ!"

Liễu Cầm và Liễu Sắt xoay người lên ngựa, hộ tống Diệu Phong cô nương ra khỏi thành.

"Ngươi hài lòng chưa?" Thanh Hòa nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt trắng nõn của Tiểu tướng quân.

Trì Hành cười hì hì với nàng, bỏ qua những giọt nước mắt nơi khóe mắt kia có lẽ sẽ dễ đánh lừa người khác hơn.

"Đi thôi, A Trì."

"Tới đây."

Trì Hành đi theo bước chân của nàng, lòng bàn tay trống rỗng, suy nghĩ một lúc, nàng nhấc bàn tay ngọc hơi lạnh của Thẩm cô nương: "Tỷ tỷ, để ta sưởi ấm cho tỷ."

"Ấm được bao lâu?"

"Mãi mãi!"

***

Thời gian in dấu vết lên bóng hình con người, những người đang sóng vai trong khe hở thời gian nói chuyện cười đùa bên nhau.

Trên con đường dài lát đá xanh có vô số ổ gà lớn nhỏ, trong chốc lát, những bông tuyết trắng như tơ liễu bao phủ Thịnh Kinh thành.

Người đến người đi, trời đất phủ đầy sương.

Hai năm sau.