Thâm Cung Hỗn Loạn

Thâm Cung Hỗn Loạn - Chương 115: Chương 115:






 
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần 
 
Chỉ tiếc cầu tổ tông phù hộ cũng vậy, cầu thần bái phật cũng thế, vẫn chưa giúp bệnh tình Hoàng hậu có chút chuyển biến tốt nào. Một ngày một đêm, Hoàng hậu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, trắc phúc tấn kề cận trước giường, nước mắt rơi như mưa, tiếc là vẫn vô dụng. Có đôi khi bà hoài nghi có phải Anh Minh đã sớm không còn nữa, chỉ lưu lại thân xác ở nơi này, thật ra hồn phách đã sớm đi xa.
Trong cung đình này, nhìn bề ngoài phòng ốc hoa lệ, thật ra che đậy bên dưới là hang hùm miệng sói ăn thịt người. Nếu lúc trước Tiên Hoàng hậu bệnh chết có thể đổ tại thân thể Tiên Hoàng hậu vốn yếu ớt, nhưng Anh Minh của bà không phải vậy, từ nhỏ thân thể Anh Minh đã khỏe mạnh. Lúc năm tuổi trải qua bệnh đậu mùa, người khác đều cửu tử nhất sinh[1], vết rỗ đầy mặt, còn nàng chỉ để lại ba bốn chấm nhàn nhạt trên cánh tay, không nhìn kỹ quả thực không nhận ra được. Thân thể như vậy, mới tiến cung một năm đã đau ốm đến mức ngất đi không tỉnh. Chẳng qua e ngại hoàng quyền không tiện mở miệng, nếu không bà thật muốn chất vấn Thái hoàng Thái hậu, có phải Anh Minh bị người hạ độc hoặc đập vào đầu nên lúc này mới chưa tỉnh lại phải không.
[1] cửu tử nhất sinh (九死一生): Chín phần chết một phần sống, ý nói nguy hiểm lắm. 
Người mẫu thân là bà càng nghĩ càng sợ. Trắc phúc tấn không tiện nói ra nghi ngờ trong lòng, đành tự mình lặng lẽ xem xét. Quan sát mười ngón tay của Anh Minh, vẫn tốt, màu sắc bên dưới móng tay vẫn bình thường. Bà lại kiểm tra đầu nàng, cẩn thận sờ soạng đầu khuê nữ cũng không thấy vết thương nào. Bà nhẹ nhàng thở ra, suy sụp ngồi xuống, nhìn gương mặt Anh Minh, ngũ tạng[2] như bị thiêu đốt. Bà nắm tay nàng trong lòng bàn tay mình, bi thương nói: "Anh Minh, ngày xưa ông nội ngươi gọi ngươi là con nghé con, nói thân thể ngươi khỏe mạnh, tương lai nhất định có phúc. Hiện giờ đúng là ngươi có phúc nhất trong đám anh chị em, nhưng sao ngươi lại thành ra như vậy? Ta đã từng nói với ngươi, người sống trên đời dựa vào người khác chỉ vô ích, nhất định phải tự mình phấn đấu. Hiện tại ngươi đang có thai, cũng đã làm mẹ của người ta, không thể chỉ lo cho bản thân mình. Đứa nhỏ ở trong bụng ngươi, cả ngày người ngươi nóng như lò luyện đan, đứa nhỏ không chịu nổi. Nếu cứ kéo dài thêm mấy ngày nữa, sợ rằng đẻ ra một Tề Thiên Đại thánh mất thôi."
[2] ngũ tạng (五臟) : Năm cơ quan trong thân thể con người, gồm “tâm, can, tì, phế, thận” 心, 肝, 脾, 肺, 腎 (tim, gan, dạ dày, phổi và thận).
Rõ ràng không khí rất bi thương nhưng lời nói ra từ miệng trắc phúc tấn lại khiến người ta bật cười. Tùng Cách hầu hạ bên cạnh, trong lòng cảm thấy thẫn thờ, trước kia chủ tử nàng cũng như vậy, tính tình cởi mở, nói chuyện dí dỏm, nhìn đoan trang thận trọng nhưng không ai biết dưới bề ngoài tiểu thư khuê các đó cất giấu một linh hồn nhiệt tình hoạt bát. Nhưng từ sau khi đại hôn nàng ấy như đổi thành một người khác. Bởi vì trước đó Công gia phạm tội không nhỏ, liên lụy chủ tử mỗi ngày đều căng thẳng như gặp kẻ địch.
"Trắc phúc tấn, ngài đừng sốt ruột." Tùng Cách nói: "Chủ tử rất thích trẻ con, mẫu tử liền tim, coi như vì tiểu a ca, nương nương nhất định sẽ tỉnh lại."

Trắc phúc tấn nghe, khe khẽ thở dài. Thuốc đã uống vào không ít nhưng vẫn không thấy hiệu quả. Trên người Anh Minh vẫn nóng bỏng, còn chưa hạ sốt được, đừng nói đứa nhỏ, ngay cả nàng ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này có thể làm gì đây, thật giống như rơi vào đáy biển. May mà Hoàng đế không buông tay, Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu cũng không thờ ơ, cách một lát lại sai người tới hỏi tình hình, có vẻ bọn họ cũng thật lòng quan tâm tới Anh Minh. Đặc biệt là Hoàng đế, hắn làm được đến mức này thật không dễ dàng. Tối hôm qua hắn thức trắng một đêm, sáng nay gà gáy canh năm đã phải lên triều chấp chính, sau khi tan triều vừa mới tới đây một lát, đúng lúc mật hàm[3] tám trăm dặm khẩn cấp đưa vào kinh, hắn lại vội vàng triệu kiến công thần. Người ta nói Hoàng đế tít tắp trên cao, không có tình người, nhưng trải qua đêm nay, bà nhận ra không phải vậy. Trước đây trắc phúc tấn cũng không thích người con rể Hoàng đế này, nhưng thấy hắn bận rộn hai phía, hận không thể phân mình ra thành hai nửa, bà lại phạm vào căn bệnh ngàn đời: mẹ vợ xót con rể. Ban đầu lòng bà đầy oán hận, cảm thấy Anh Minh giống Tiên Hoàng hậu, tám phần là bị nhà chồng đối xử hà khắc. Hiện giờ xem ra khi đó Anh Minh luôn miệng nói Vạn tuế gia đối xử với nàng rất tốt cũng không phải chỉ nói để người nhà yên lòng.
[3] mật hàm: thư kín. 
"Mau tỉnh lại đi." Trắc phúc tấn vuốt tóc nàng: "Nhìn Vạn tuế gia đi, ngươi luôn là đứa trẻ không khiến người khác nhọc lòng..."
Quả lắc bên dưới chiếc đồng hồ Tây Dương lắc lư có tiết tấu, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt trời đã tối rồi. Trắc phúc tấn nhìn ra bên ngoài, trong lòng càng thêm nôn nóng, Anh Minh hôn mê càng lâu thì càng nguy hiểm cho hai mẹ con nàng. Đáng thương cho đứa nhỏ, từ khi trong bụng mẹ đã phải chịu khổ như vậy. Đây là thai đầu, nếu có sơ suất thì sẽ để lại ảnh hưởng xấu về sau.
Lúc này Thù Lan bưng bát có nắp tiến vào, nhỏ giọng nói: "Trắc phúc tấn, một ngày một đêm Hoàng hậu chưa ăn gì, cứ như vậy chỉ sợ thân mình không chịu nổi. Trước đó Vạn tuế gia sai nấu dầu gạo cho nương nương, lúc này đã chuẩn bị xong, để nương nương ăn vào chút để lấy sức tiếp tục kiên trì."
Trắc phúc tấn nói được, tự mình đứng dậy chuẩn bị đút cho Anh Minh nhưng thấy Hoàng đế đi vào, bà vội nghiêm mặt lùi sang bên cạnh thỉnh an.
Hoàng đế vẫy tay: "Không cần đa lễ, trẫm bận công vụ, nhất thời không thể để ý nơi này. Có ngài ở đây trẫm cũng yên tâm hơn chút. Chỉ là làm khó cho ngài, vì chuyện của chúng ta..."
Trắc phúc tấn nghe hắn nói chuyện gần gũi, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi, chỉ nói: "Vạn tuế gia quá lời, dù Hoàng hậu nương nương có tôn quý thì vẫn là khuê nữ của nô tỳ. Khuê nữ bị bệnh, làm gì có chuyện người làm mẫu thân là nô tỳ không tới chăm sóc. Vạn tuế gia bận bịu chính sự, lúc này vẫn nên lấy quốc gia làm trọng, chỗ nương nương không cần lo lắng, có nô tỳ hầu hạ, không có vấn đề gì đâu."
Sắc mặt Hoàng đế ảm đạm, gật đầu, sau một lúc lâu mới nói: "Lòng trẫm hổ thẹn, rất xin lỗi các ngươi. Trẫm là Hoàng đế không sai, nhưng giống như gia đình bình thường, trẫm cũng là con rể. Ngài không cần xưng nô tỳ với trẫm, nói vậy để Anh Minh nghe thấy nàng ấy sẽ không vui. Dù sao ở trước mặt trẫm nàng ấy đã sớm tự xưng ta, không lý nào để trưởng bối tự hạ thấp bản thân như thế. Trẫm yêu thương nàng ấy, nàng ấy gọi ngài là mẫu thân, trẫm cũng học theo nàng ấy. Gọi ngài một tiếng Trắc phúc tấn thì có vẻ xa lạ quá."

Lúc này Trắc phúc tấn thật sự có chút kinh sợ, khoát tay nói không: "Nô tỳ hèn mọn, làm sao nhận nổi!"
Hoàng đế nói đâu có: "Trẫm tới thay phiên ngài. Ngài trông chừng nàng ấy cả một đêm rồi, để người dưới dẫn ngài sang thiên điện nghỉ ngơi, ăn điểm tâm."
Trắc phúc tấn liếc mắt nhìn hắn. Tuy đàn ông trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh nhưng rốt cuộc bên ngoài vất vả, bên trong ưu tư, nhìn hắn đã tiều tụy hơn nhiều so với yến tiệc hôm trung thu. Bà thở dài nói vâng: "Vạn tuế gia cũng phải giữ gìn thân thể. Các thái y đều cố gắng hết sức chữa trị cho nương nương, có lẽ không bao lâu nữa nương nương sẽ tỉnh lại."
Hoàng đế gật đầu, Trắc phúc tấn rời đi cùng cung nhân. Hắn nhấc vạt áo bước tới, sờ trán Anh Minh, nói: "Nàng lười biếng ghê, lúc này giỏi lắm, ăn cũng phải để trẫm đút."
Ngoài miệng oán giận nhưng tay vẫn nhận lấy thìa chén. Đôi khi sinh mệnh giống như một vòng tròn, chuyện đã xảy ra ở nơi này, cắm đầu đi một đoạn đường, cuối cùng vẫn gặp lại oan gia ngõ hẹp. Ví dụ như dầu gạo này, khi đó nàng thật thiếu đạo đức, nói muốn cho hắn ăn cái này để dưỡng tinh. Hiện tại tinh túy của hắn bén rễ nảy mầm trong bụng nàng, lại đến lượt hắn đút dầu gạo cho nàng ăn.
Một công việc làm nhiều thành quen tay. Trước kia vai không thể gánh, tay không thể nhấc thì hiện tại thông qua thực hành, Hoàng đế đã luyện được bản lĩnh đút nước, đút thuốc cho người bệnh. Hắn thong thả ung dung đút được nửa chén, cảm thấy đủ rồi, đút nhiều quá sợ nàng ăn không tiêu. Hắn xoay tay đưa chén cho Thù Lan, vừa lấy khăn lau miệng cho nàng, vừa nói: "Uống đầy một bụng nước, nàng có muốn ăn gì đó không? Trẫm sai Ngự Thiên phòng chuẩn bị điểm tâm nàng thích nhất, nàng tỉnh lại đi."
Đáng tiếc Hoàng hậu không để ý đến hắn, hắn bất đắc dĩ nhìn nàng hồi lâu, thấy hơi thở nàng dồn dập, hắn không nhịn được nghẹn ngào trong họng.
Không làm được gì, thật sự là không làm được gì. Hắn cúi đầu, trán chống lên mặt chăn lụa, cảm giác lạnh lẽo chạy thẳng tới đáy lòng. Hắn chưa từng sợ hãi như vậy, lo lắng nàng còn không tỉnh lại, thân thể sẽ dần trở lên lạnh lẽo như mặt lụa này.
Thù Lan thấy hắn run run không tiếng động, đoán chắc là hắn đang khóc. Nước mắt của Đế vương khiến cho người ta vô cùng chấn động. Đây là tình cảnh cực kỳ thương tâm, người bất tỉnh vô tri vô giác, người tỉnh lại bị giày vò đến mức mất nửa cái mạng. Nàng bi thương khuyên giải an ủi: "Vạn tuế gia, ngài đừng như vậy, nương nương biết phải làm sao đây."
Hắn không sợ nàng biết, nàng biết thì nên áy náy, sau này càng nên đối tốt với hắn hơn. Nhưng để người ngoài thấy điểm sơ xuất của hắn thì không hay, hắn nói: "Nơi này không còn chuyện gì nữa, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi."

Thù Lan khựng lại nói vâng rồi lui ra ngoài, chỉ là cũng không đi xa, đứng bồi hồi ở hành lang. Hiện giờ vừa đúng thời điểm lạnh nhất trong năm, ban đêm sương mù phủ dày đặc, không còn trông thấy ánh trăng trên trời, toàn bộ không gian mờ mờ ảo ảo. Đến đèn lồng cũng bị sương bọc lại, ánh sáng len lỏi giữa tầng hơi nước bao quanh, sương giăng kín trời, không chỗ sơ hở.
Hải Đường trở lại từ thiên điện, thấy nàng ấy đứng dưới hành lang, mới nói: "Lâu như vậy rồi cô nương chưa chợp mắt, sao không trở về nghỉ ngơi một chút?"
Thù Lan lắc đầu: "Nương nương còn chưa tỉnh, lòng ta không yên, sao có thể đi nghỉ ngơi chứ."
Hải Đường không khỏi thở dài: "Đang yên lành, không biết vì sao lại thành ra như vậy. Theo ta thấy, nương nương là bị Di Tần làm cho tức giận. Từ lúc Tiên Hoàng hậu còn sống, Di Tần người này đã quen xúi giục người khác, bản thân núp phía sau, đẩy người ra đón gió. Những chuyện nàng ta làm nương nương biết hết, cô nương thấy hậu cung này thái bình nhưng không biết chủ tử nương nương đã tốn bao nhiêu công sức. Lúc này nếu không phải nàng ta càng ngày càng quá đáng, nương nương cũng sẽ không xử trí nàng ta như vậy." Nói xong nàng ấy hơi dừng lại, mím môi nói: "Cô nương trở về ngủ một chút đi, ngài là khách, không cần giống chúng ta. Khiến cô nương mệt mỏi là chúng ta thất lễ rồi."
Thù Lan à một tiếng, mặt nóng bỏng. Tuy miệng lưỡi nàng vụng về nhưng lời ẩn ý của người khác nàng vẫn nghe ra được, đoán chừng Hải Đường đang ám chỉ nàng. Lời ngày đó Di Tần nói với nàng ở Ngự Hoa viên Hoàng hậu nương nương đã biết, lúc này mới nổi trận lôi đình xử trí Di Tần. Còn mình có quan hệ họ hàng với Hoàng đế, không tiện đắc tội nhưng rốt cuộc trong lòng Hoàng hậu đã sinh ác cảm... Nàng quay đầu liếc nhìn Đông noãn các, buồn bã cân nhắc, đây là vì Hoàng hậu bỗng nhiên ngã bệnh, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra, sợ là bản thân không thể tiếp tục ở lại trong cung.
Thật ra trở về nàng cũng không sợ, nghe nói Doanh Trại phúc tấn bị chèn ép cho không dám ngẩng đầu. Phúc tấn lấy độc trị độc, cưới cho a mã một phòng thiếp, hiện giờ a mã đã không thèm quan tâm tới Doanh Trại phúc tấn, không ra khỏi cửa, hết sức chuyên chú dính lấy tiểu di nương kia. Mấy ngày nay ở trong cung đã được mở rộng tầm mắt, nhìn thấy thủ đoạn làm việc của Hoàng hậu, về sau có người gây khó dễ với nàng, nàng cũng sẽ không khúm núm vâng vâng dạ dạ như trước kia. Rời cung... thật có chút tiếc nuối, nàng rất hâm mộ tình cảm của Đế Hậu, trong lòng lại sinh ra suy nghĩ, sợ ra ngoài không gặp được người thứ hai tốt như hắn.
Trong lòng phiền muộn, thấy Chu Hưng Tổ và mấy vị thái y bưng thuốc đi ra từ phòng bên phía tây, nàng vội đi trước một bước vào chính điện, vén rèm cửa dày nặng cho đám thái y. Chu Hưng Tổ khom người nói cảm ơn, sau khi tiến vào lại bắt mạch cho Hoàng hậu rồi vén tay áo kiểm tra trán Hoàng hậu. Hắn đắn đo nói: "Thưa Hoàng thượng, tuy mạch tượng của nương nương còn yếu ớt nhưng đã vững vàng hơn lúc trước, sốt cũng đã hạ một chút. Thần và chư vị thái y mới nghiên cứu chế ra bột tiêu độc, tác dụng trừ gió giải nhiệt, phòng ngừa vết thương ăn sâu."
Hoàng đế nói tốt: "Mau cho Hoàng hậu dùng."
Chu Hưng Tổ đáp vâng, tiến lên vén chăn lên, gỡ băng gạc trên đùi Hoàng hậu ra. Vốn tưởng rằng vết thương ít nhiều sẽ có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng kết quả nằm ngoài dự kiến, miệng vết thương không kết vảy, vùng da xung quanh sưng vù, dần có xu hướng chuyển thành ung mủ.
Chu Hưng Tổ nghiêng đầu tặc lưỡi, vô cùng khốn đốn. Hoàng đế nhìn vết thương kia, tròng lòng bất an: "Theo ý kiến của ngươi thì bao lâu có thể tiêu sưng?"
Vấn đề này tương đối phức tạp, thái y phải trần thuật sự thật, đồng thời cũng phải trấn an cảm xúc của Hoàng đế. Nếu không lại giống hôm qua, nói ba câu đã muốn tịch thu gia sản, chém đầu cả nhà tất cả mọi người, bọn họ có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ cho vị Vạn tuế gia này xả giận.
Chu Hưng Tổ liếm môi nói: "Hình như bên ngoài có dấu hiệu khép miệng, nhưng sưng phù xung quanh miệng vết thương không giảm, thần sẽ đổi phương thuốc khác, lấy bạch hạc đằng thêm thương truật sắc lấy nước đắp vào vết thương, rồi lại tiếp tục theo dõi hiệu quả."

Hoàng đế suy sụp gật đầu, chỉ cần còn có phương thuốc thì vẫn còn hy vọng. Các thái y lại vội vàng lui ra, hắn xoay người nhìn người trên giường, nàng vẫn luôn nhíu mi, có lẽ muốn tỉnh nhưng lại không đủ sức lực!
Hắn tiến lên, ngồi ở bục để chân, tay xoa xoa ấn đường của nàng. Cả người mệt mỏi, hắn gối đầu bên gối, gọi nàng. Gọi tiếng Anh Minh ngắn ngắn dài dài, kỳ quái, trước kia vẫn luôn gọi là Hoàng hậu, người kém cỏi, thậm chí còn gọi bằng biệt hiệu ngỗng ngốc. Lúc này là lần đầu tiên đứng đắn gọi tên nàng, thì ra tên nàng nghe êm tai như vậy, cái gì mà Anh Minh tìm bạn, không hề liên quan tới Tiết Thâm Tri, vốn chỉ là tên của nàng mà thôi.
Lúc này, Chu Hưng Tổ nhanh nhẹn mang chén thuốc mới tới. Thấm ướt băng gạc, chườm lạnh, Hoàng đế không mượn tay người khác, tất cả đều tự mình xử lý. Rịt thuốc nửa canh giờ rồi lại rắc thuốc bột chế từ bạch diệp hỏa thảo [4], bận rộn một hồi, cả người đều mệt mỏi.
[4] Bạch diệp hỏa thảo hay còn gọi là Thiên lý quang trắng: có tác dụng thanh nhiệt, định suyễn, sát trùng, giải độc, lợi tiểu.
Trắc phúc tấn không thể yên tâm, nghỉ ngơi một lát lại đi vào, thấy sắc mặt Hoàng đế không tốt, bà nhỏ giọng nói: "Vạn tuế gia nghỉ ngơi một chút đi, không biết bao giờ nương nương mới tỉnh, ngài cứ như vậy không quản ngày đêm, thân mình sẽ không chịu nổi mất."
Ngồi trong noãn các hồi lâu đúng là hơi khó chịu, Hoàng đế cặn dặn Hải Đường mở cửa sổ rồi xoay người nói với trắc phúc tấn: "Vậy trẫm ra ngoài ngồi một lát, sau nửa đêm tới sáng sẽ do trẫm trông nàng ấy." Sau đó hắn bước ra khỏi noãn các.
Không khí bên ngoài rất lạnh, hơi lạnh mãnh liệt ập đến, hơn nữa thời gian dài không chợp mắt, đột nhiên hắn thấy trời đất quay cuồng, thân thể lảo đảo. May mắn có người đỡ lấy, chỉ cảm thấy một mùi đinh hương đập vào mặt, hắn đảo mắt nhìn, thì ra là Thù Lan.
Cô nương trẻ tuổi, chưa bao giờ kề sát đỡ lấy nam nhân, bị hắn nhìn như vậy, mặt càng ửng đỏ. Nàng nhỏ nhẹ nói: "Vạn tuế gia cẩn thận". Hoàng đế ngẩn người, phát hiện khuỷu tay đặt trên đôi gò bồng đảo mềm mại của nàng ta, lập tức hoảng loạn, giơ tay đẩy người ra, lúng túng nói: "Trẫm không cần ngươi đỡ, ngự tiền có người hầu hạ, ngươi mau về Tĩnh Khế trai đi."
Thù Lan ngây người, hiển nhiên không tiêu hóa được câu "Trẫm không cần ngươi đỡ". Tất cả mọi chuyện xảy ra rất bất ngờ, nàng tới đỡ vốn cũng không có ý khác, chỉ là ý nghĩ nảy ra đúng lúc đó. Nàng và hắn là biểu huynh muội, lúc trước coi như hai đứa nhỏ vô tư, đến nay mỗi người đều đã lớn, đáng lý ra sẽ càng thân thiết hơn người khác. Nàng lấy hết can đảm, làm ra chuyện nữ nhân ở Câu Lan viện [5] mới làm, vốn đã thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Đơn giản là vì bản thân ăn nói vụng về, nghĩ rằng như vậy ít nhiều hắn có thể hiểu ra tình cảm của nàng, nhưng không ngờ hắn phản ứng tới mức này.
[5] Câu Lan viện: nơi hát hý kịch, ý là so sánh bản thân với ca kỹ.
Không cần nàng đỡ? Bỗng chốc nàng mặt đỏ tai hồng, màn vừa rồi trở nên không chút kiềm diễm, thậm chí có cảm giác đáng hổ thẹn. Nàng muốn giải thích mấy câu nhưng lại không thể nói ra lời, chỉ đành cúi đầu nói vâng, cuống quít rời khỏi Khôn Ninh cung, vội vàng đi về Tĩnh Khế trai.
 Hoàng đế phất ống tay áo, trong lòng rất không vui. Dù nữ nhân hậu cung chờ đợi thánh sủng cũng sẽ không làm ra loại hành động này. Trước đó Thù Lan làm như vậy, rốt cuộc là nàng ta cố ý hay chỉ là phản ứng tức thời? Nếu là vế trước, hắn rất có lý do để tức giận, nếu là vế sau thì thật có lỗi với người ta. Dù sao bất luận thế nào, không thể để nàng ta ở lại trong cung nữa, chờ Hoàng hậu tỉnh lại, nhanh chóng đuổi nàng ta về nhà đi thôi.