Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 25: Chương 25:






Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Lẽ nào hôm nay mặt trời mọc hướng tây? Hắn mà tốt bụng như vậy? Anh Minh không tin Hoàng đế sẽ thay đổi thái độ trong vòng một đêm.
Nhìn dáng vẻ của hắn gần như là nghẹn hỏng rồi, có đôi khi nàng cảm thấy mình rất bất lực, chuyện ở nhà không phải suy nghĩ gì, có hoàn cảnh tương đối thoải mái cho nàng tự sinh tự diệt, mỗi ngày nàng có thể thành thành thật thật cảm thán tháng năm yên tĩnh thật tốt. Bây giờ thì sao, đến trong chốn phú quý này, tính tình lơ đễnh lại chậm rãi trở nên cảnh giác, giống như một cây cung được giương lên, dây cung bị kéo căng ra, gió thổi qua đều có thể phát ra tiếng nức nở kéo dài. Thảo nào lúc còn ở khuê phòng tính tình thoải mái như vậy, khi vào cung rồi tâm tư lại ngày càng nặng nề. Hoàn cảnh thật sự có thể thay đổi con người, Anh Minh có chút lo sợ, sợ tương lai mình cũng sẽ giống như Thâm Tri, sợ phần tâm tư cởi mở đến mức có thể phi ngựa kia của mình cuối cùng sẽ bị hao mòn đi như một cây châm thêu hoa.
Đồ ngự dụng luôn tinh xảo lộng lẫy, trúc xanh bện thành lồng hấp đặt trong hộp đựng thức ăn điêu khắc từ ngà voi, lộ ra há cảo trong suốt như thủy tinh, đặt ở trên bàn chính là một màu xanh mềm mại, cảnh đẹp thanh tú động lòng người.
Thật ra mặc dù Anh Minh không quá thích những thứ tao nhã như trà với hí văn [1] gì đó, nhưng lại rất thích loại đồ ăn nhẹ lung linh này. Nàng nhìn thoáng qua, há cảo làm rất đẹp mắt, nhìn giống dáng vẻ một cái túi phúc, phần cổ có dây buộc màu vàng nhạt, phần viền được làm xoay tròn như mép váy.  
[1] Hí văn: loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa.
Điểm tâm mới ra lò, còn phảng phất tản ra khói nhẹ, nhưng mà không ngửi được rốt cuộc nhân bánh là cái gì, chỉ nhìn dáng vẻ thì đoán rằng hương vị chắc không kém.
Tiểu cung nữ dâng đũa mới lên, Anh Minh nâng đũa nhìn Thái hoàng Thái hậu gắp một cái đặt vào đĩa giấm lá sen nho nhỏ. Hương giấm chua nhanh chóng tỏa ra, càng không thể phân biệt được mùi vị của nhân bánh, Anh Minh liền chờ xem phản ứng của Thái hoàng Thái hậu, tới lúc bà lớn tiếng tán thưởng thì nàng nghĩ có lẽ mình cũng nên tuân lệnh Hoàng đế mà ăn thử một cái.
Con vịt nướng lúc trước kia rõ ràng là uổng phí, đó cũng do nàng không có cách nào, Hoàng đế dứt khoát truyền đạt để cho nàng xách về nguyên một đường, chỉ e là muốn biến nàng thành trò cười nhiều hơn. Lúc này lại không giống thế, há cảo được làm tinh xảo, cắn một cái rất vừa miệng. Lần trước Anh Minh cô phụ ân thưởng của Hoàng đế, nếu lúc này lại không biết điều, chỉ sợ là thật sự không sống nổi trong cung này nữa rồi.
Thái hoàng Thái hậu nói: “Thứ đồ chơi nhỏ này ngon lắm, ngươi nếm thử xem.”

Anh Minh ngại ngùng gắp một cái lên, đặt vào đĩa giấm nhỏ của mình, tay trái đặt lên tay trên bàn nhẹ nhàng dập đầu một cái: “Nô tỳ tạ ơn Vạn tuế gia ban thưởng.”
Lấy tay thay quỳ gối, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn. Hoàng đế ừ một tiếng, trong mắt mơ hồ lộ ra nét cười bỡn cợt: “Nghe Lão phật gia nếm thử đi.”
Đương nhiên Thái hoàng Thái hậu hi vọng nàng có thể ăn nhiều, dù sao ăn được thì thân thể mới khỏe mạnh, thân thể khỏe mạnh thì cái gì cũng đều đủ cả. Thế là lão thái thái cười tủm tỉm, cổ vũ nàng lần nữa: “Mau nếm thử đi, nếu mà thích thì chút nữa bảo chủ tử ngươi mỗi ngày cho ngươi một lồng.”
Bọn họ đều nhìn, ngược lại làm cho Anh Minh không được tự nhiên. Nàng là cô nương được dạy dỗ, đi đứng ăn đều phải chú ý dáng vẻ. Thế là một tay nàng che trước môi, một tay gắp há cảo đưa vào trong miệng, thầm nghĩ to nhỏ thật vừa vặn, tránh việc xấu hổ khi chỉ cắn được một nửa. Kết quả mới nhai một cái, dường như mùi vị có hơi quái dị... Không đúng! Không đúng!
Người có ăn kiêng đều biết, vị giác luôn có ký ức khắc sâu đối với loại đồ vật không thích ăn kia, chỉ cần hơi dính một chút thì gần như chỉ trong nháy mắt là có thể truyền tin tức gặp loại đồ này đến đại não. Hoàng đế nhìn đôi mắt cười kia trong chớp mắt mở thật lớn, giống như có ai đó vào lúc nàng không để ý véo nàng một cái, khiếp sợ kia, thống khổ kia, sợ hãi kia, quả thực phức tạp rắc rối, có thể nói vô cùng đặc sắc.
Hoàng đế sung sướng, rất có cảm giác một mũi tên báo được thù. Thái hoàng Thái hậu hỏi nàng thế nào, có hợp khẩu vị hay không, Hoàng đế lập tức trưng ra dáng vẻ hiểu ý, kính cẩn thuận theo nói: “Nhìn trong mắt nàng đầy kinh hỉ, chắc là rất hợp khẩu vị rồi! Nếu đã thích thì cứ vâng theo chỉ thị của Hoàng tổ mẫu, từ mai sẽ sai người mỗi ngày đưa một lồng qua Đầu Sở. Dù sao thiện phòng cách Đầu Sở không xa, lúc tới nơi có lẽ vẫn còn nóng.”
Sau đó Hoàng đế bắt đầu chờ xem tiếp theo đây nàng ứng đối như thế nào. Hắn có chút kiêu căng liếc nhìn nàng một cái, thậm chí còn âm thầm mong chờ nàng trừng mắt ngang ngược với hắn, như vậy hắn càng có lý do chính đáng để trừng trị nàng.
Kết quả nàng lại không như hắn mong chờ là lập tức nhổ cái há cảo này ra. Nàng cứ như vậy nuốt luôn, rồi chấm chấm miệng, rũ mắt nói: “Đa tạ Lão phật gia cùng Vạn tuế gia, tay nghề của đầu bếp vô cùng tốt, nô tỳ vừa ăn thấy nhân bánh là thịt dê, nô tỳ rất thích ăn cái này. Nhưng mà nô tỳ có chứng khó thở, mấy năm trước liền kiêng ăn thịt dê thịt bò, nếu bây giờ ngừng kiêng, quay đầu bệnh lại phát tác thì không tốt.”
Không tốt thì tất nhiên là phải xuất cung, dù nàng không nói rõ ra nhưng chỉ mới vài câu đã hòa với Hoàng đế một chiêu. Trong lòng Hoàng đế không vui, chuyển tầm mắt hớp một ngụm trà. Nàng dịu dàng cười khẽ ngay cả nhìn cũng không nhìn Hoàng đế một cái.
Ngày đại hạ ăn há cảo thịt dê, đây không phải cố ý chỉnh nàng thì là gì? Trong lòng Anh Minh hận hắn đến ngứa răng ngứa lợi, nhưng vì thân phận địa vị của hai người chênh lệch xa, ngay cả trừng mắt với hắn nàng cũng không dám làm. Đồ vừa nuốt xuống bắt đầu cuộn lên trong dạ dày, đưa tới cuống họng, đây là bệnh cũ, không nôn một lần thì tuyệt đối không thể đỡ được. Mà hiện tại phải nhịn xuống, nếu làm ra trò cười ở trước mặt nhóm chủ nhân này thì chắc lại phải chịu Hoàng đế kẹp dao giấu kiếm [2] quở trách.

[2] Kẹp dao giấu kiếm: Ý chỉ trong lời nói bóng gió mỉa mai.
Thái hoàng Thái hậu vừa nghe thấy nàng nói như vậy mới nhớ ra, dáng vẻ hối hận không thôi: “Là ta sơ xuất, lại quên mất điều này. Hoàng đế cũng là có ý tốt, ngươi cũng không nên oán trách chủ tử của ngươi.”
Đều là người thông minh, trong lòng Thái hoàng Thái hậu vô cùng rõ ràng. Tề gia nói dối hài tử có chứng khó thở để trốn tuyển tú, bây giờ đã vào cung, dù sao vẫn còn phải tiếp tục giả bộ. Hài tử Anh Minh này vô cùng kín đáo, hôm nay nàng có biểu hiện này chỉ có hai khả năng, một là nàng luôn không quên “Chứng bệnh” của mình, hai đó là thịt dê phạm vào kiêng kỵ của nàng, là Hoàng đế cố ý chỉnh nàng.
Đây là thế nào chứ, hai người âm thầm phân cao thấp như vậy, thật là làm Thái hoàng Thái hậu bà buồn chết mất. Bà nhìn Hoàng đế một cái, một vị đế vương ngồi trên ngai vàng mười bảy năm lại bắt nạt cô nương người ta không nương tay. Nhưng bà lại không thể nói được, dù sao cũng phải đế ý đến thể diện của Hoàng đế, dù sao cũng là tổ tôn, có một số việc cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.
Anh Minh vẫn cười ngọt ngào, nhưng lần này thở ra lại mang theo chút mùi vị thịt dê. Nàng nói sao có thể chứ: “Chủ tử thương nô tỳ, nô tỳ chỉ nhớ kỹ chủ tử tốt với nô tỳ thôi.”
Cái chữ tốt này có chút nghiến răng nghiến lợi, nàng nói lời trái lương tâm một cách lưu loát, ngược lại làm cho Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng một cái.
Đâm vào tai hắn à? Nói chủ tử thương nàng, có lẽ muốn làm Hoàng đế hắn buồn nôn chết. Anh Minh cũng không quản được những thứ đó, nàng thực sự buồn nôn, mùi vị kia chậm rãi xộc lên đầy cuống họng lẫn mũi nàng. Nàng không ngồi nổi nữa, đứng dậy nhún người nói: “Nô tỳ đi pha trà Đỗ Trọng cho Lão phật gia, để làm mát dạ dày. Nghe nói ở hoa viên phía trước chỗ Lâm Khê đình có lá sen tươi non, chút nữa nô tỳ hái vài lá để Lão phật gia làm cháo lá sen ăn.”
Ở nhà Anh Minh thường xuyên hầu hạ trước mặt Phúc tấn, dưỡng thành tính tình thức thời hiểu ý như bây giờ. Thái hoàng Thái hậu thấy nàng tri kỷ lại ngoan ngoãn, dường như cũng không còn kiêng kỵ chuyện nàng tới từ Nạp Tân gia mà phòng bị nàng khắp nơi như trước nữa.
Người mà, có mệnh thế nào thật ra hơn một nửa là nắm trong tay mình. Hiếu Tuệ Hoàng hậu là đích nữ độc nhất của chính phòng, không bị khổ, cũng không phải chịu qua tủi thân, cho nên khó tránh khỏi tính tình cương trực; Anh Minh thì sao, từ nhỏ đã phải biết cách làm đích mẫu vui, cẩn thận chặt chẽ chịu đựng rèn luyện, đến chỗ mới cũng phải kẹp đuôi mà sống. Dạng người này giống như cây cỏ, sống không cần ánh mặt trời lại có tinh thần đánh mãi không chết, trái với tiên Hoàng hậu thà chết không cúi mình, nàng càng thích hợp với hoàn cảnh hiểm nguy trong cung hơn.
Thái hoàng Thái hậu cười nói được: “Ngươi bận thì cứ đi đi. Thời tiết ấm áp cũng không sợ gió, đi ra ngoài một chút, làm cháo lá sen cũng đưa cho chủ tử ngươi một bát.”

Anh Minh thưa vâng, xinh đẹp nhún người thỉnh an, rồi từ trong gian phụ lui ra ngoài.
Vừa ra đến ngoài nàng đã cảm thấy không xong, vội vã tìm một chỗ không người, ngồi xổm ở chân tường mà nôn hết ra. Cái mùi vị này, sau khi lên men trong dạ dày thật sự giống như tai họa, nàng nôn đến hai mắt nổ đom đóm, kém chút nữa nôn cả ruột ra ngoài.
Tùng Cách luống cuống đập đập trên lưng nàng, trong tay bưng chén trà nói: “Chủ tử, nôn ra rồi súc miệng... Đây là làm sao, rõ ràng gọi đi ăn cháo đậu đỏ, sao lại nôn thành dáng vẻ này?”
Anh Minh ngồi xổm ở đó, gần như muốn mệt lả. Nàng không muốn khóc, nhưng mà nước mắt cứ tuôn ra không dứt, đành phải rút khăn ra che mắt lại.
“Không có chuyện gì.” Nàng an ủi Tùng Cách: “Hôm nay dạ dày không tốt, chắc là bị lạnh.”
Tùng Cách có chút hoảng sợ: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nô tỳ đi Thọ Dược phòng để thái y bốc chút thuốc dưỡng dạ dày nhé.”
Anh Minh lắc đầu, để nàng ấy không ồn ào nữa: “Không sao đâu, nôn ra được thì sẽ tốt thôi.”
Tùng Cách biết cái này chắc chắn là lại bị ức hiếp rồi, chỉ là chủ tử của nàng không chịu nói mà thôi. Tính của Nhị cô nương giống Trắc Phúc tấn, đều âm thầm chịu đựng, không phải người cứ có chuyện là sẽ bày ra dáng vẻ ‘trời sập đến nơi rồi’. Giống như Trắc Phúc tấn, làm thiếp cho người ta cũng là chuyện chẳng dễ dàng, cũng là lạnh cái bàn nóng băng ghế (chật vât, cực khổ) mà từng bước đi tới. Cho tới bây giờ được sủng ái ở trước mặt Đích Phúc tấn, bên trong có bao nhiêu chua xót, không ai có thể nói được.
Tùng Cách thương nàng, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ đưa ngài trở lại nghỉ một chút nhé, nếu trong người đã không khỏe, về chỗ Thước Ấn cô cô, để nàng xin phép thay ngài.”
Anh Minh nói không: “Ngươi đừng chỉ để ý ta, cầm ấm đồng đi tới chỗ đun nước đi, nói với Trương am đạt một tiếng, để hắn pha trà Đỗ Trọng, Lão phật gia muốn dùng.”
Tùng Cách không còn cách nào khác, chỉ đành phải cẩn thận lĩnh mệnh đi làm. Nhưng vừa đi tới chỗ ngoặt đã đụng vào người đối diện, nàng hoảng sợ a một tiếng, nhìn kỹ lại thì là Tiểu Phú trước mặt Hoàng thượng, vội vàng nhún người nhận tội: “Xin lỗi am đạt, ta không nhìn thấy ngài...”
Tiểu Phú nói không sao, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh phía bên kia: “Anh cô nương bị sao thế? Trên người có việc gì không? Có muốn truyền Chu thái y không?”

Tùng Cách nói: “Chủ tử nhà ta nói không có việc gì, nghỉ một lát là tốt rồi.” Sau đó lại phúc thân: “Ta còn có việc khác, trước xin từ biệt am đạt.”
Tiểu Phú tùy tiện phất tay hai cái, lại nhìn thêm một chút thấy cô nương không có gì đáng ngại, mới về ngự tiền phục mệnh.
Lúc Anh Minh đứng dậy vẫn choáng váng, chống vào tường một lúc mới đi được chầm chậm. Luận tâm tư, nàng thật sự rất hận Hoàng đế, hành hạ người khác như thế, có mấy cái mạng cũng không đủ cho hắn giày xéo. Nhưng rốt cuộc là hắn dò hỏi được ở đâu chuyện nàng kiêng ăn thịt dê? Vì chèn ép nàng, người làm chuyện lớn như Vạn tuế gia lại đặc biệt phí phần tâm tư này, xem ra nàng nên tạ ơn, đa tạ Vạn tuế gia coi trọng nàng đến thế, vắt hết óc để làm nàng không thoải mái.
Trời còn rất sớm, Anh Minh nghỉ ngơi trong thiên điện một lúc mới đứng dậy đi tới hoa viên trong Từ Ninh cung. Trong cung này bị đè ép khắp nơi, chỉ có lúc đi dạo vườn mới có thể khiến cho người ta có cảm giác mình còn sống.
Nàng là người lúc có thể vui sướng thì sẽ cố hết sức làm cho mình vui vẻ; tuy là vừa mới chịu tội, nhưng vừa thấy màu xanh biếc đập vào mặt thì lập tức quăng tất ra sau đầu.
“Vườn thật đẹp!” Nàng khen ngợi: “Từ lúc tiền triều đóng đô tại Tử Cấm thành này, trước trước sau sau mấy trăm năm qua đi, nơi này xảy ra bao nhiêu chuyện xưa!”
Tùng Cách nói vâng: “Không chừng hơn trăm năm trước cũng có người đi hái lá sen vào tiết trời này, đi cũng chính là con đường dưới chân chúng ta đấy.”
Anh Minh cười gật đầu, đưa mắt nhìn ra xa, cảnh trí nơi này được sắp đặt tỉ mỉ, mỗi bước một cảnh, nói như vậy cũng không sai. Nàng bước trên đường mòn râm mát do cây xanh tạo thành, hoảng hốt nhớ tới lúc cùng Hải Ngân Đài dạo chơi ở hoa viên Quỳnh phủ, con đường cũng tầng tầng lớp lớp như thế này. Nhưng mà lúc đó cành mới đâm chồi, không giống lúc này, trên lá trên ngọn cây sum sê, dày đặc đến nỗi ngay cả ánh nắng cũng không xuyên qua được.
Người cũ có tốt hay không, lúc này đã không thể biết được nữa. Có đôi khi dịp may bỏ lỡ cũng chưa chắc nhất định viên mãn, chỉ bởi vì tiếc nuối nên trong lòng kết thành một vết sẹo nho nhỏ mà thôi...
Không thể suy nghĩ quá nhiều, bây giờ ngay cả nghĩ đến một chút cũng đều là sai lầm. Tùng Cách nhìn về phía trước, nhón chân chỉ chỉ, nói phía trước là đến ao rồi. Đây cũng là lần đầu Anh Minh đến chỗ này, quả nhiên nhìn xa xa thấy một ao nước hình chữ nhật, giữa ao có một cái cầu xây một lỗ bằng đá bắc ngang, bên trên xây một cái đình đỏ mái bốn góc nhọn. Mái đình đỏ thấp thoáng sau cây ngọc lan cao lớn, tươi và đậm sắc như một con dấu trên lạc khoản [3].
[3] Lạc khoản: Phần đề chữ, ghi tên trên bức tranh.