Chu Tử Dục thấy ba phạt mình, nhóc tránh qua một bên, cảm xúc càng bùng nổ, nhóc dậm mạnh chân hét lên: "Không muốn, hu hu, con không muốn bị phạt!"
Chu Cảnh Hành quát lớn: "Không được khóc nữa! Đứng yên! ”
Anh ta nắm lấy cánh tay con trai mình, để nhóc đứng quay mặt vào tường suy nghĩ về lỗi lầm của mình.
Chu Cảnh Hành vẻ mặt vô cùng nghiêm túc dạy dỗ con trai, giọng nói cũng rất nghiêm khắc, ngay cả Chu Tử Ngải trong n.g.ự.c anh ta cũng bị ba mình làm hoảng sợ quên cả khóc.
Niệm Niệm cũng sửng sốt, cô bé nhích cơ thể bé nhỏ của mình giấu sau cột, không để ba của Tử Ngải nhìn thấy bé.
[Hình như Chu Cảnh Hành hơi bị nghiêm khắc với Tử Dục quá rồi, trong năm đứa nhỏ chỉ có Tử Dục liên tục làm việc, nghỉ ngơi rất ít, ngay cả Triệu Nhất Dương lớn nhất cũng có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn nhóc, cậu nhóc mới ba tuổi rưỡi thôi, Chu Cảnh Hành không cần phải nghiêm khắc với nhóc như vậy.]
[Nghiêm khắc cũng không sao, mấu chốt là Chu Cảnh Hành quá nghiêm khắc với con trai, lại quá mức khoan dung với con gái,phân biệt đối xử như vậy thực sự không tốt, chưa kể rõ ràng là Tử Ngải khóc trước, Chu Cảnh Hành lại chỉ nổi giận với Tử Dục, thật sự không công bằng chút nào.]
[Đây sao có thể xem là nổi giận được, chỉ là đang dạy con mà thôi.Thực ra, việc các ông bố nghiêm khắc và khắt khe hơn với con trai là điều hoàn toàn dễ hiểu.]
[Chu Cảnh Hành đã làm rất tốt, cặp song sinh nhỏ tuổi nhất, hơi chút liền khóc, mùa hè Chu Cảnh Hành vừa phải làm công việc đồng áng, vừa phải chăm sóc con, xem như là người vất vả nhất trong năm ông bố.]
[Chu Cảnh Hành một là không đánh Tử Dục, hai là không mắng Tử Dục, chỉ muốn để nhóc bình tĩnh lại mà thôi, dù sao khóc cũng không phải là cách giải quyết vấn đề, không thể để đứa nhỏ hình thành thói quen hơi tí liền khóc, Chu Cảnh Hành làm vậy không có gì sai.]
Sau khi Chu Cảnh Hành để Tử Dục đứng phạt xong, bế con gái đến dưới một gốc cây lớn cách đó không xa, vừa dỗ con gái, vừa làm cho bản thân cũng bình tĩnh lại.
Chu Tử Dục đối mặt với cây cột nức nở một hồi..
Sau khi nhóc từ từ nín,một bàn tay nhỏ bé đột nhiên từ phía sau cây cột vươn ra, trong lòng bàn tay bẩn thỉu đó còn có một viên kẹo.
Cái đầu nhỏ của Niệm Niệm ló ra từ sau cột, cô bé cảnh giác nhìn ba của Tử Ngải cách đó không xa, thấy anh ta không có nhìn bên này mới nhỏ giọng nói với Tử Dục: "Kẹo nè, cho em đó. ”
Viên kẹo này là lúc ba đi ra ngoài, để ở trong túi bé, Niệm Niệm cũng quên luôn.
Thấy Tử Dục cứ khóc mãi, Niệm Niệm mới nhớ tới viên kẹo này, nên đã đưa cho cậu nhóc. Tử Dục bóc vỏ rồi bỏ kẹo vào miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi làm tâm trạng nhóc ngay lập tức khá lên.
Chu Tử Dục l.i.ế.m môi, nhóc ngồi xuống bên cạnh Niệm Niệm, sau khi ăn kẹo tâm tình tốt lên, đung đưa hai chân.
"Em ghét ba." Chu Tử Dục tâm sự với chị gái nhỏ ở bên cạnh, "Ba chỉ thích em gái, không thích em. ”
Niệm Niệm không có anh chị, cũng không có em trai hay em gái nên cô bé không thể hiểu được tâm tình của Tử Dục bây giờ, nhưng bé cũng hùa theo Tử Dục: "Chị cũng ghét ba. ”
Tử Dục hỏi: "Ba chị cũng chỉ thích em gái không thích chị sao? ”
"Không" Niệm Niệm không có em gái.
"Ba chị cũng sẽ hung dữ với chị, phạt chị đứng sao?"
"Không luôn." Niệm Niệm lắc đầu, bé lớn đến từng tuổi này nhưng lần duy nhất ba tức giận với bé là lần bị chó rượt ở resort, ba hung dữ bảo Niệm Niệm "Nín dứt", nhưng mà so với ba Tử Ngải vừa rồi thì hình như ba của bé cũng không phải quá dữ, càng chưa bao giờ có chuyện phạt đứng.
"Vậy ba chị có bắt chị làm việc cả ngày, không cho chị nghỉ không?"
"Không có." Niệm Niệm lại lắc đầu, ba sợ bé bị cháy nắng, sợ bé mệt mỏi, sao có thể để cho bé tiếp tục làm việc đây.
Chu Tử Dục không tìm được chỗ giống nhau nào giữa hai đứa cậu nhóc bĩu môi, khó hiểu hỏi: "Vậy tại sao chị lại ghét ba chị? ”
Niệm Niệm cũng tự hỏi.
Phải, tại sao cô bé lại ghét ba?
Hình như cũng không phải ghét, chỉ là rất giận mà thôi.
Nhưng mà bây giờ ngẫm lại, hình như không còn tức giận như vậy nữa.
Giang Trầm làm xong việc trước, những ông bố khác vẫn còn đang bận nhưng anh không có ý định giúp bọn họ làm việc, sau khi dọn dẹp xong, anh vội vàng đi tới chòi nghỉ mát.