Niệm Niệm mở mắt ra: "Ngủ không được. ”
Giang Trầm: "..."
Giang Trầm chưa bao giờ dỗ con gái ngủ, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra tìm vài câu chuyện cổ tích đọc cho Niệm Niệm nghe.
Đọc mấy lần liên tiếp mà Niệm Niệm vẫn không ngủ.
Lúc anh đọc xong, muốn tiếp tục đọc cuốn khác, Niệm Niệm liền nói: "Ba, đừng đọc nữa.”
Giang Trầm cho rằng con gái không thích câu chuyện anh đọc, liền nói: "Vậy ba hát ru cho con ngủ nha? ”
Niệm Niệm lắc đầu nói: "Không cần, ba đừng làm phiền Niệm Niệm ngủ. ”
Được rồi, con gái không thể ngủ được cũng đổ lên đầu anh.
[Đừng mà, Niệm Niệm không muốn nghe ba hát, nhưng chúng ta muốn nghe, Giang tổng kệ đi, hát một chút!]
[Có phải Niệm Niệm nhớ mẹ nên mới không ngủ được không?]
[Đã gần mười giờ rồi, Niệm Niệm còn chưa ngủ, Niệm Niệm rốt cuộc làm sao vậy, nhất định là có gì đó không thoải mái.]
Giang Trầm nhìn đồng hồ, cũng có chút lo lắng, anh đắp chăn cho Niệm Niệm, "Niệm Niệm mau ngủ đi, ba không làm phiền con”
Nhưng Niệm Niệm vẫn là ở trên giường lăn qua lộn lại, thậm chí còn có chút nôn nóng.
Giang Trầm xuống giường, đi ra ngoài nói chuyện với tổ chương trình, muốn gọi điện thoại cho vợ.
Rất nhanh, thông qua chương trình, Giang Trầm đã liên lạc được với Thẩm Minh Dữu.
Tối nay Thẩm Minh Dữu cũng hơi khó ngủ, bình thường giờ này Niệm Niệm đã sớm ngủ rồi, nhưng cô lại có chút lo lắng, sợ tối nay không thấy mẹ, Niệm Niệm sẽ khóc tìm mẹ.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Minh Dữu không ở bên cạnh con gái kể từ khi Niệm Niệm được sinh ra.
Mãi cho đến khi tổ tiết mục đưa điện thoại qua, Thẩm Minh Dữu nghe Giang Trầm ở đầu dây bên kia nói Niệm Niệm không khóc cũng không tìm mẹ, cô mới yên lòng.
Tuy yên tâm, lại có một chút mất mát.
Có vẻ như không phải con bé không thể rời cô, mà là cô không thể rời khỏi nó.
Thẩm Minh Dữu vừa thở phào nhẹ nhõm, Giang Trầm lại nói: "Nhưng đêm nay, Niệm Niệm mất ngủ, đến bây giờ vẫn chưa ngủ được. ”
"Sao có thể lại mất ngủ?" Chất lượng giấc ngủ của Niệm Niệm rất tốt, mỗi đêm đúng chín giờ liền đi ngủ, cô nhìn đồng hồ, hiện tại đã mười giờ, Niệm Niệm còn chưa ngủ, tim Thẩm Minh Dữu lại nhói lên. "Có thể là do nhớ mẹ." Giang Trầm nói, "Có cách nào dỗ Niệm Niệm ngủ không? ”
Nếu giờ mà để Niệm Niệm nói chuyện điện thoại với mẹ, chỉ sợ Niệm Niệm sẽ thật sự khóc nháo, Thẩm Minh Dữu nhất thời cũng không trở về được, Giang Trầm cũng chỉ có thể hỏi vợ cách để dỗ con gái ngủ.
"Trước tiên anh lấy s.ú.n.g b.ắ.n nhiệt độ đo cho Niệm Niệm, xem Niệm Niệm có chỗ nào không thoải mái không." Thẩm Minh Dữu suy nghĩ một chút nói, "Nếu như thân thể không thoải mái, anh có thể thử kể chuyện nghe hoặc cho Niệm Niệm nghe hai bài ru ngủ, xem có thể dỗ dành con bé ngủ không. ”
"Nếu như vẫn không được, chờ lát nữa em sẽ liên lạc với tổ tiết mục, gọi điện thoại video với Niệm Niệm, xem có tác dụng không."
"Được." Giang Trầm an ủi, "Niệm Niệm có lẽ nhớ em, cho nên không ngủ được, em đừng quá lo lắng. ”
Sau khi cúp máy, Giang Trầm dựa theo lời Thẩm Minh Dữu nói, đo nhiệt độ cơ thể cho Niệm Niệm, phát hiện mọi thứ đều bình thường, bản thân Niệm Niệm cũng nói cô bé không thấy khó chịu.
Giang Trầm gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Dữu, nói cho cô biết con bé không sao.
Anh vừa buông điện thoại xuống, lập tức lại nhận được tin nhắn của vợ: Mỗi đêm trước khi đi ngủ, em sẽ hôn lên trán Niệm Niệm, nói em yêu con bé, có lẽ Niệm Niệm đã quen hành vi này, anh thử xem có ích không.
Giang Trầm đi tới trước giường, ánh mắt Niệm Niệm thoạt nhìn có chút mệt mỏi, rõ ràng đã rất mệt mỏi, nhưng mà lại mở to hai mắt không ngủ được, Giang Trầm ngồi xuống, cúi người hôn lên trán Niệm Niệm, nói: "Niệm Niệm, ba yêu con. ”
Niệm Niệm mở to đôi mắt màu nho tím nhìn ba, "Ư" một tiếng, tỏ vẻ Niệm Niệm đã biết.
Một giây trôi qua, một phút trôi qua, mười phút trôi qua...
Niệm Niệm vẫn không ngủ.
Giang Trầm thở dài, xem ra biện pháp của vợ cũng vô dụng.
Khi anh nghĩ để Niệm Niệm nói chuyện video với vợ, đầu óc Giang Trầm khẽ động, giống như đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Anh một lần nữa cúi đầu xuống, lại hôn lên trán Niệm Niệm, nói: "Niệm Niệm, mẹ yêu con. ”
Niệm Niệm chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một giây, hai giây, ba giây.
Ngáy...
Niệm Niệm ngủ thiếp đi, còn ngáy nhỏ rất đáng yêu.
[Cho nên, Niệm Niệm không ngủ được, là vì không nghe được câu "Mẹ yêu con" này sao?]
[Niệm Niệm: Ba yêu con thì có lợi gì, con muốn mẹ yêu con! Ha ha ha, địa vị của anh rể Dữu trong lòng Niệm Niệm, hoàn toàn không thể so sánh với chị Dữu.]
[Ba yêu con VS mẹ yêu con, ba yêu con đã hoàn toàn thất bại!]