Đường Khiêm rất thích đóng những bộ phim như thế này. Có thể làm nam chính, không bị lưu lạc đến mức đóng vai phụ cho các diễn viên khác, chất lượng cũng như danh tiếng của toàn bộ bộ phim cũng sẽ không bị ảnh hưởng vì kỹ năng diễn xuất dở tệ của anh ta.
Lúc này nam chính Đường Khiêm đang đứng cạnh nữ chính, sau khi chụp ảnh xong cũng là lúc trang điểm cho các diễn viên chính, Đường Khiêm đuổi theo bước chân của Thẩm Minh Dữu: “Này, cô Thẩm ơi, chuyện lần trước tôi thật sự xin lỗi.”
Hai ngày trước Đường Khiêm mới biết nữ chính của《Vấn Thiên》chính là Thẩm Minh Dữu. Đường Khiêm đã không gặp lại Thẩm Minh Dữu kể từ khi quay xong quảng cáo cho Khoa học kỹ thuật Tam Diễm.
Lúc ấy Lâm Tịnh đã yêu cầu Đường Khiêm xin lỗi Thẩm Minh Dữu, nhưng dù anh ta có gọi thế nào, Thẩm Minh Dữu cũng không bắt máy, cuối cùng Đường Khiêm đành phải gửi vài tin nhắn xin lỗi cho Thẩm Minh Dữu, cũng không biết cô có nhìn thấy không.
“Cô Thẩm, chuyện lần trước, Tịnh Tịnh đã mắng tôi rồi.” Đường Khiêm đi đến trước mặt Thẩm Minh Dữu, chân thành xin lỗi: “Thật sự xin lỗi cô.”
Thẩm Minh Dữu đương nhiên nhìn thấy tin nhắn xin lỗi của Đường Khiêm, nhưng cô không muốn để ý tới. Thẩm Minh Dữu không thích kiểu người không đối xử “bình đẳng” với mọi người như Đường Khiêm, nếu không phải anh ta là của bạn trai của Lâm Tịnh, Thẩm Minh Dữu sẽ không thèm nói chuyện với anh ta.
“Rốt cuộc Lâm Tịnh thích điểm nào ở anh thế?” Ánh mắt Thẩm Minh Dữu bắt bẻ đánh giá Đường Khiêm, trong lòng cô đang nghĩ như vậy, cũng đã nói thẳng ra.
Theo quan điểm của cô, một người thông minh, gia thế tốt, ngoại hình đẹp như Lâm Tịnh... mặt nào cũng tốt, muốn tìm kiểu người nào mà chả được, nhưng hết lần này tới lần khác cô ấy lại chọn Đường Khiêm làm bạn trai.
Chẳng lẽ vì Đường Khiêm có khuôn mặt đẹp?
Đường Khiêm trả lời rất nghiêm túc: “Chắc chắn là do nhìn trúng khuôn mặt của tôi.” Sở dĩ Lâm Tịnh hẹn hò với anh ta, nói cho cùng vẫn là vì ta anh có khuôn mặt đẹp trai. Nếu không có khuôn mặt này, chắc chắn Lâm Tịnh sẽ không thèm liếc nhìn anh ta lấy một lần. Đường Khiêm tự nhận thức rõ được điều này. “...” Bước chân Thẩm Minh Dữu hơi khựng lại, có lẽ Đường Khiêm cũng không phải người chỉ hơi ngu ngốc thôi đâu.
Câu này người khác nói thì không sao, nhưng khi chính người trong cuộc là anh ta nói ra thì có vẻ hơi ngớ ngẩn.
“Cô Thẩm này, thật ra tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi với cô vì hợp đồng quảng cáo lần trước, cũng không phải muốn hủy hoại hợp đồng quảng cáo của cô. Tôi đã tính toán hết rồi, chỉ cần cô nói xin lỗi, chúng ta đều sẽ bình an vô sự, hợp đồng quảng cáo vẫn là của cô, chúng ta vẫn là mối quan hệ hợp tác với nhau.”
Đường Khiêm cũng không hề nói dối, anh ta thực sự chỉ muốn Thẩm Minh Dữu nói lời xin lỗi với mình. Nếu Thẩm Minh Dữu xin lỗi, anh ta chắc chắn sẽ không dây dưa thêm nữa, hợp đồng quảng cáo là của ai thì vẫn là của người đó. Anh ta thực sự không tệ đến mức đấy, chỉ vì chuyện đó mà phá hoại công việc của người khác.
Nhưng ai có thể ngờ Thẩm Minh Dữu lại cứng đầu như vậy, cứ nhìn anh ta khoa chân múa tay, đợi đến lúc anh ta khoa chân múa tay đủ rồi, người ta chỉ cần một cú điện thoại đã khiến anh ta knock out. Đường Khiêm cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì là tự lấy đá đập vào chân mình.
Cuối cùng hợp đồng quảng cáo của anh ta cũng không còn, còn vì chuyện này mà đắc tội Thẩm Minh Dữu. Quan trọng nhất là đã mấy ngày rồi nhưng Lâm Tịnh không trả lời điện thoại của anh ta.
“Tại sao anh nhất định phải bắt tôi nói xin lỗi với anh?” Thẩm Minh Dữu không biết vì sao Đường Khiêm lại khăng khăng bắt cô xin lỗi cho bằng được.
Chẳng lẽ là vì trước đây cô chê anh ta xấu xí?
Đường Khiêm: “Bởi vì cô chê tôi xấu.”
Thẩm Minh Dữu: “...”
“Cho nên bây giờ tôi còn cần phải nói lời xin lỗi với anh nữa không?”