Đường Khiêm rất thích cách Lâm Tịnh ngồi trò chuyện thành thật với anh ta như vậy, bây giờ trông cô ấy dịu dàng hơn bình thường rất nhiều, không còn là Lâm Tịnh luôn mạnh mẽ thờ ơ với thế giới bên ngoài nữa.
Đường Khiêm thấy tư thế ngồi của cô có hơi lệch, đưa tay đỡ cô ấy, đáp: “Đúng vậy, tại sao cô ấy lại đồng ý kết hôn thương mại nhỉ?”
Lâm Tịnh cố gắng ngồi thẳng dậy, cô ấy khịt mũi, còn có thể bởi vì cái gì nữa?
Đương nhiên là vì thích rồi!
Giang Trầm thấy Đường Khiêm đưa người đi rồi, anh mới bước tới cõng Thẩm Minh Dữu trên lưng rời đi.
Thẩm Minh Dữu dựa vào lưng anh, sau khi rời khỏi khách sạn, lúc bị gió đêm thổi qua, cơ thể cô càng thấy khó chịu hơn.
“Đừng nhúc nhích.” Giang Trầm vỗ m.ô.n.g cô, ra hiệu người sau lưng thành thật một chút.
Nhưng người ở sau lưng sau khi anh nghe được lời anh nói, càng không thành thật, cô vùi đầu vào giữa vai và cổ anh, cọ qua cọ lại, sau đó lại hỏi: “Anh đánh m.ô.n.g em làm gì?”
Giang Trầm trả lời cô: “Anh không đánh.”
“Không đánh?” Giọng Thẩm Minh Dữu càng to hơn: “Vậy đó chính là sàm sỡ!”
“...” Giang Trầm nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh không có ai mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ vợ anh đã là ngôi sao lớn, nếu tiêu đề tin tức ngày mai ghi là “Thẩm Minh Dữu lớn tiếng mắng chửi vì chồng sờ mông”, sau khi Thẩm Minh Dữu tỉnh rượu tỉnh e là sẽ thật sự muốn ly hôn với anh!
Vất vả lắm cũng tới được bãi đỗ xe, Giang Trầm bế người lên xe. Sau khi xe khởi động, Thẩm Minh Dữu cũng ngoan ngoãn hơn.
Nhưng một lát sau, Thẩm Minh Dữu lại bắt đầu không ngồi yên.
Cô cảm thấy buồn nôn, loạng choạng ngã vào người Giang Trầm, Giang Trầm thuận thế ôm cô vào lòng.
Thẩm Minh Dữu tìm tư thế thoải mái nhất, hoàn toàn nằm trên người anh, lúc này mới cảm giác thoải mái hơn đôi chút.
Giang Trầm cảm nhận được hơi thở của người trong lòng đang phả vào n.g.ự.c mình, anh hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Nhưng anh không thể bình tĩnh được.
… Giang Trầm muốn giở trò lưu manh.
Lúc tỉnh táo Thẩm Minh Dữu chắc chắn không cho anh hôn, nhưng bây giờ cô đã say, lén lút hôn một cái, chắc là sẽ không bị phát hiện đâu.
Dù sao hai vợ chồng cũng đã năm sáu tháng không hôn nhau. Nếu không hôn nữa, ngay cả Niệm Niệm cũng sẽ nghi ngờ bọn họ sắp ly hôn.
Giang Trầm cúi đầu xuống, hai tay anh ôm lấy cơ thể Thẩm Minh Dữu kéo cô ngửa đầu lên, vừa chuẩn bị hôn một cái, lại bị Thẩm Minh Dữu đột nhiên động đậy cho một cái tát vào mặt.
Giang Trầm: “...”
Thẩm Minh Dữu nhéo mặt anh, hung dữ hỏi: “Anh là ai? Anh muốn đưa tôi đi đâu. Tôi nói cho anh biết, buôn bán phụ nữ và trẻ em là hành vi phạm pháp, sẽ phải ngồi tù!”
“...” Giang Trầm chặn bàn tay đang vung vẩy loạn xạ của cô lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh là chồng của em đây!”
“Chồng?” Thẩm Minh Dữu mở to đôi mắt mơ màng, lẩm bẩm: “Chồng tôi đã c.h.ế.t rồi.”
Anh là một người sống sờ sờ đang ngồi đây, tại sao lại thành người c.h.ế.t rồi?
Giang Trầm thấy Thẩm Minh Dữu cuối cùng cũng không lộn xộn nữa, anh buông bàn tay đang nắm tay cô ra, giúp cô vén mớ tóc rối bù trên trán ra sau tai, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi cô: “… Chết như thế nào?”
Thẩm Minh Dữu: “Bị tôi mắng chết.”
“... Em mắng anh ta cái gì rồi?” Giang Trầm đoán trong lòng Thẩm Minh Dữu đã từng mắng mình. Từ trước đến nay anh chưa từng thấy dáng vẻ Thẩm Minh Dữu mắng người là như thế nào, không biết trong lòng cô đang mắng anh cái gì. Nhưng có thể mắng người sống đến mức c.h.ế.t đi, điều đó chứng tỏ bị mắng không hề nhẹ.
“Đồ lưu manh!” Quanh năm không về nhà, về nhà là lại làm mấy hành động lưu manh rồi lại đi, không phải đồ lưu manh thì là cái gì?
Thẩm Minh Dữu ngã vào trong n.g.ự.c Giang Trầm, mơ màng nói: “Giang Trầm là một tên lưu manh!”
Giang Trầm - người mới vừa nãy còn muốn giở trò lưu manh: “...!!!”