Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 229




Bề ngoài Triệu kỳ tỏ ra rất tôn trọng bà ta, nhưng Phương Ký Cần biết đó cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.
Nếu như Triệu Kỳ đối xử hời hợt qua loa với bà ta, thì tất nhiên Phương Ký Cần cũng đối xử qua loa hời hợt với Triệu Kỳ.
Bà ta không muốn làm lớn chuyện cũng chỉ vì không muốn làm Triệu Chấn Hải phải khó xử.
Thật ra Triệu Chấn Hải hoàn toàn không nhớ bức tượng màu đen đó được đặt ở trong nhà từ khi nào, xưa nay ông ấy chưa bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy. Khi biết được là do bức tượng đó nên Phương Ký Cần mới ngã bị thương, Triệu Chấn Hải cau mày dặn dò quản gia: “Vứt bức tượng đó đi, sau này đừng để thứ đồ xuất hiện ở trong nhà nữa.”
Ông ấy lại quay về hướng Triệu Kỳ nói: “Nội thất đồ đạc trong nhà đều sắp xếp theo ý dì Phương của con, nếu như con có ý muốn thay đổi gì đó thì nhất định phải nói trước với dì Phương một tiếng, để tránh lại xảy ra tình huống như ngày hôm nay.”
Triệu Kỳ cúi đầu trả lời: “Con biết rồi.”
Triệu Chấn Hải không nói gì thêm nữa, ông ấy quay người về phía Phương Ký Cần, bắt đầu ân cần hỏi han. Thẩm Minh Chương và Thẩm Minh Dữu ngồi đó thỉnh thoảng cũng nói một hai câu với Phương Ký Cần.
Triệu Kỳ tìm cơ hội đi đến phòng khách nhỏ bên ngoài phòng bệnh, cô ta không thể trực tiếp rời đi, may thay là phòng bệnh riêng đủ sang trọng, có một phòng khách nhỏ để cô ta có thể nghỉ ngơi.
Một lúc sau, Triệu Diễm cũng từ phòng bệnh đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Triệu Kỳ đột nhiên lên tiếng nói: “Anh, em muốn dọn ra ngoài ở.” Triệu Diễm nghe thấy vậy thì suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói: “Được, dọn ra ngoài ở cũng tốt.”
Vài năm trước Triệu Diễm đã sớm dọn ra khỏi nhà, sống một mình ở bên ngoài. Lúc trước trong nhà chỉ có ba người là Triệu Chấn Hải, mẹ của Triệu Kỳ và Triệu Kỳ sống, Triệu Diễm chỉ thường xuyên về nhà thăm bọn họ.
Bây giờ Phương Ký Cần đã trở thành bà chủ của nhà họ Triệu, con trai Thẩm Minh Chương của bà ta cũng đã sớm sống tự lập như Triệu Diễm, đều sống một mình ở bên ngoài thỉnh thoảng mới về nhà, còn Triệu Kỳ thì vẫn sống ở trong nhà như lúc trước.
Triệu Diễm suy nghĩ một lúc, mẹ của Triệu Kỳ cũng đã không còn, Triệu Chấn Hải và Phương Ký Cần mới kết hôn, lại thêm việc Triệu Kỳ thật sự không phải là con gái ruột của Triệu Chấn Hải, mà mẹ của cô ta cũng không còn nữa., Thân phận của Triệu Kỳ trong nhà này mà nói thì thế nào cũng có chút khó xử, Triệu Kỳ muốn chuyển ra ngoài sống cũng tốt, ít nhất cô ta sống một mình sẽ không phải chịu sự gò bó của người lớn, chẳng phải như thế sẽ tự do thoải mái hơn sao.
Triệu Kỳ vốn tưởng rằng sau khi cô nhắc đến chuyện dọn ra ngoài ở thì Triệu Diễm sẽ hỏi cô ta tại sao lại muốn dọn ra ngoài. Sau đó chắc chắn sẽ khuyên cô ta, nói nhà họ Triệu chính là nhà của cô ta, cô ta không cần phải dọn đi, muốn ở nhà họ Triệu bao lâu thì ở bấy lâu, thậm chí còn có khả năng sẽ hỏi cô ta, có phải gần đây ở trong nhà có người khiến cô ta phải chịu sự bất công nào không…
Nhưng phản ứng của Triệu Diễm lại khác hoàn toàn với dự đoán của cô ta, ánh mắt của Triệu Kỳ trống rỗng trong giây lát.
Nếu như rời khỏi nhà họ Triệu thì cô ta đâu còn tính là cô chủ của nhà họ Triệu nữa.
Chỉ là chuyện dọn ra ngoài ở là do cô ta đề nghị, Triệu Diễm lại đồng ý dứt khoát như vậy khiến cô ta rất bị động. Nếu như bây giờ nói không dọn ra nữa thì chẳng phải là cô ta đang tự vả vào mặt mình sao.
Triệu Kỳ thật sự là đã đ.â.m lao thì phải theo lao, cuối cùng dưới ánh mắt của Triệu Diễm, cô ta chỉ đành gật đầu nói: “Ừm, em sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài.”
Phòng bệnh không cần nhiều người chăm nom như vậy, sau khi đến thời gian nghỉ ngơi của Phương Ký Cần, Thẩm Minh Chương nhanh chóng đuổi người đi: “Mọi người đều về hết đi, có tôi ở đây trông là được rồi.”