"Anh không có say." Giang Trầm tự đứng lên, mới đi được hai bước, dường như sắp ngã sang một bên, Thẩm Minh Dữu nhanh chóng bước lên đỡ anh.
Giang Trầm còn muốn thoát khỏi tay cô, lẩm bẩm nói: "Anh thật sự không có say."
"Được rồi được rồi, anh không say." Thẩm Minh Dữu lại đỡ anh, bình thường người say rượu đều nói mình không có say.
Tiêu Hàng đi theo Thẩm Minh Dữu cùng nhau đỡ Giang Trầm lên xe, nhìn bóng của chiếc xe rời đi, Tiêu Hàng cười to tại chỗ, cậu ta không ngờ Giang Trầm còn có thủ đoạn này.
Vừa nãy ngay cả cậu ta cũng suýt chút nữa đã bị Giang Trầm lừa, tưởng rằng anh thật sự say quắc cần câu rồi đó chứ.
Thẩm Minh Dữu lái xe một mạch đưa người về nhà, Giang Trầm ngồi ở ghế lái phụ, nhưng lại rất im lặng không giống như người đang say rượu, anh dựa lưng vào ghế, không biết là đang nhắm mắt thư giãn hay là ngủ thiếp đi.
"Đến rồi." Sau khi về đến nhà, Thẩm Minh Dữu lái xe vào gara, cô đụng nhẹ vài cái để đánh thức Giang Trầm, nhìn ánh mắt mơ màng của anh rồi hỏi: "Có ổn hơn chưa?"
Mặc dù Giang Trầm không say, nhưng tối nay anh có uống nhiều rượu hơn bình thường một chút, mặc dù uống rượu giỏi, nhưng bây giờ chất cồn đang phát huy tác dụng, đầu có hơi choáng váng, nhưng ý thức của anh vẫn còn tỉnh táo.
Đối với anh đây chỉ là hơi say, khác xa với việc say hoàn toàn.
Nhưng nếu muốn giả vờ say thì phải giả vờ triệt để một chút.
Giang Trầm ngẩng đầu xoa trán, nhìn Thẩm Minh Dữu rồi tỏ ra đáng thương nói: "Anh đau đầu."
"Ai kêu anh uống nhiều như vậy làm gì." Thẩm Minh Dữu tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe đi sang bên kia đỡ Giang Trầm xuống, nhưng còn chưa đợi cô kịp mở cửa xe, Giang Trầm đã nắm lấy tay cô.
"Đừng vội về nhà." "Sao thế?"
Giang Trầm nắm lấy tay cô rồi dựa vào ghế, học theo dáng vẻ làm nũng lúc sáng của Niệm Niệm, giống như rất khó chịu mà lẩm bẩm hai tiếng. Thẩm Minh Dữu nghĩ rằng anh thật sự không thoải mái, giơ tay lên rồi đặt lên trán của anh, muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể của anh.
Nhiệt độ cơ thể rất bình thường.
Cô muốn rút tay về, nhưng Giang Trầm giữ lại không chịu buông ra.
Thẩm Minh Dữu bất lực hỏi: "Rốt cuộc anh muốn cái gì đây?"
Giang Trầm lại khó chịu mà lẩm bẩm hai tiếng.
"…" Thẩm Minh Dữu đành phải kiên nhẫn giống khi dỗ dành Niệm Niệm, nhẹ giọng an ủi: "Anh nghe lời đi, về nhà uống chút canh giải rượu, rất nhanh sẽ không thấy khó chịu nữa."
Nghe giọng điệu của Thẩm Minh Dữu như đang dỗ dành một đứa trẻ, trong lòng Giang Trầm có chút buồn cười nhưng lập tức cảm thấy có hơi chán nản.
Anh nắm lấy tay cô, cuối cùng vẫn nhờ sự trợ giúp của rượu mà hỏi được câu muốn hỏi ở trong lòng: "Dữu Dữu, người em thích là Hoắc Tinh Trạch hả?"
Buổi chiều sau khi nhìn thấy Thẩm Minh Dữu và Hoắc Tinh Trạch lên hot search, trong lòng Giang Trầm giống như bị đổ chai giấm. Anh không khỏi bắt đầu suy nghĩ linh tinh, người mà Thẩm Minh Dữu đã phải lòng lúc trước có phải chính là Hoắc Tinh Trạch hay không?
Lúc trước họ từng là chị em hàng xóm, một tình yêu giữa nam và nữ được tạo ra giữa một chàng trai và một cô gái ngây thơ cũng không phải là chuyện không thể, nhưng Thẩm Minh Dữu vẫn luôn là người có lý trí. Điều đó có nghĩa là sau khi nhận ra bản thân thích một em trai nhỏ tuổi hơn cô, cảm thấy hai người không có khả năng cho nên mới buông bỏ mối tình đầu này, sau đó quay lại gả cho anh?
"Cái gì?" Thẩm Minh Dữu nghe không hiểu lời nói của Giang Trầm là có ý gì, nói cái gì mà cô thích Hoắc Tinh Trạch chứ?
"Anh biết, em đã từng phải lòng một người từ rất lâu rồi, người đó có phải là Hoắc Tinh Trạch không?"
"Đương nhiên không phải." Lông mày Thẩm Minh Dữu nhíu chặt lại, giữa cô và Hoắc Tinh Trạch không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào cả. Ở trong lòng cô, Hoắc Tinh Trạch giống như em trai ruột của mình vậy, cho dù cô có thích thì cũng chỉ là loại tình cảm dành cho em trai mà thôi.