Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 400




"Tại sao cô nhất định phải so sánh với tôi? Dù cô thắng hay thua, những người thích cô thì vẫn thích cô, những người ghét cô vẫn sẽ ghét cô thôi." Thẩm Minh Dữu nhìn xuống điện thoại của mình, phát hiện Giang Trầm vẫn chưa trả lời điện thoại của cô, thế là cô lại ngẩng đầu nhìn người đối diện: "Giống như tôi không thích cô, dù cô có làm gì đi chăng nữa, không thích vẫn là không thích, chúng ta sẽ không bao giờ làm bạn bè được."
Cố Ngải Phỉ lập tức nói: "Tôi cũng không thích cô."
"Tôi biết, nhưng như vậy thì sao, sự ghét bỏ của cô chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả, tại sao tôi phải quan tâm."
Cố Ngải Phỉ sửng sốt một lát.
Đúng như Thẩm Minh Dữu đã nói, sự ghét bỏ của Thẩm Minh Dữu sẽ không ảnh hưởng gì đến cô ta, tại sao cô ta lại phải canh cánh trong lòng, tại sao cô ta nhất định phải tranh thắng thua với Thẩm Minh Dữu.
"Cô là cô, tôi là tôi, mọi người nước sông không phạm nước giếng không phải tốt hơn sao?" Thẩm Minh Dữu cười nhạo một tiếng nói: "Đương nhiên, nếu cô thật sự muốn phạm, tôi sẽ không nương tay."
Sau khi Thẩm Minh Dữu rời đi, Cố Ngải Phỉ ở tại chỗ một lúc lâu rồi mới cất bước rời đi.
**
Bữa tiệc kết thúc cũng đã hơn mười một giờ.
Sau khi Thẩm Minh Dữu trở lại ghế ngồi, cô bị đạo diễn và nhân viên công tác khác ép uống mấy ly rượu. Khi ra khỏi khách sạn, cô bị gió lạnh thổi nên Thẩm Minh Dữu mới nhớ ra hình như cô đã quên nói chuyện điện thoại với Niệm Niệm.
Nhìn điện thoại, cô phát hiện Giang Trầm thế mà không trả lời điện thoại của cô, ngay cả tin nhắn cũng không có, không biết anh đang làm gì.
Thẩm Minh Dữu đang cầm điện thoại định gọi cho Giang Trầm, sự chú ý của cô đều tập trung vào điện thoại, dưới chân không cẩn thận giẫm phải thứ gì đó vấp ngã, khi cô sắp ngã về phía trước. Lúc này, Quý Ôn Luân tình cờ đứng cách đó không xa, anh ấy bước nhanh về phía trước hai bước muốn đỡ Thẩm Minh Dữu.
Nhưng động tác của anh ấy vẫn chậm một bước, trước mặt đột nhiên có một bóng người xuất hiện, Thẩm Minh Dữu đang ngã về phía trước lại vô tình đụng vào n.g.ự.c của người này.
Giang Trầm ôm Thẩm Minh Dữu, anh liếc nhìn bàn tay bên cạnh đang vươn ra muốn kéo vợ mình.
Quý Ôn Luân ngước mắt nhìn Giang Trầm rồi cũng thu tay mình lại.
"Tổng giám đốc Giang, là anh à." Tần Tùng cười nói: "Tổng giám đốc Giang đến vừa kịp lúc, nếu chậm một bước, chắc lão sư Thẩm của chúng ta sẽ ngã xuống thật đó."
Trong mấy tháng quay phim vừa qua, thỉnh thoảng Giang Trầm sẽ đến thăm phim trường với tư cách là người nhà, mọi người ở trường quay đều biết tổng giám đốc Giang và Thẩm Minh Dữu ân ái đến mức nào. Không chỉ mỗi cuối tuần dắt theo con đến phim trường thăm ban mà anh còn tự mình mang đồ ăn và đưa đón Thẩm Minh Dữu đi làm, mọi người đã ngầm hiểu rằng chỉ cần ngày nào Giang Trầm xuất hiện thì ngày đó bữa trà chiều cho đoàn làm phim của bọn họ sẽ rất thịnh soạn.
Người ta hay nói ăn người miệng ngắn*, cho nên đoàn làm phim có ấn tượng rất tốt với Giang Trầm, nhìn thấy Giang Trầm ôm Thẩm Minh Dữu, trên mặt mọi người đều nở nụ cười hiền lành.
(*): trong câu cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay nghĩa là: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Nhà sản xuất cười nói: “Lão sư Thẩm bị chúng tôi rót vài ly rượu, chắc là đã say rồi, vừa hay tổng giám đốc Giang đến đây vậy thì không cần chúng ta phải tiễn nữa.”
Thẩm Minh Dữu hoàn toàn không có say nên nghe thấy như vậy, cô đẩy Giang Trầm ra, muốn thoát khỏi vòng tay của anh. Nhưng Giang Trầm không những không buông ra mà còn ôm cô vào trong n.g.ự.c chặt hơn.
Giang Trầm chào hỏi với bọn họ mấy câu rồi nói: "Vậy tôi sẽ đưa lão sư Thẩm về trước, lần sau nếu có cơ hội sẽ mời mọi người ăn cơm."
Sau khi tạm biệt, Giang Trầm nắm tay Thẩm Minh Dữu đi thẳng tới bãi đậu xe.