Ba bạn nhỏ Niệm Niệm, Khương Húc và Lỗ Tư Mậu đều học cùng lớp năng khiếu, khi Giang Trầm tới đón Niệm Niệm vừa hay có thể tiện đường đưa hai nhóc qua đó.
Lớp năng khiếu mà Niệm Niệm đang theo học là lớp Taekwondo, sau khi các bạn nhỏ tới phòng Taekwondo thì lập tức đi thay đồng phục. Giang Trầm chỉnh lại quần áo giúp Niệm Niệm, sợ con gái mệt, Giang Trầm hỏi: “Niệm Niệm, hay là hôm nay học xong lớp Taekwondo thì chúng ta về nhà luôn, không học lớp múa sau đó nữa nhé?”
“Tại sao lại không học vậy ạ?” Niệm Niệm hỏi.
“Ba sợ con vất vả.” Trước đây, lúc trò chuyện với phụ huynh của các bạn nhỏ khác, Giang Trầm phát hiện hình như bọn trẻ bây giờ đều học thêm lớp năng khiếu, vì thế anh cũng thuận miệng hỏi Niệm Niệm có muốn học lớp năng khiếu không, kết quả Niệm Niệm không nói hai lời liền bảo muốn học lớp múa.
Giang Trầm cũng không biết tại sao, người có thiên phú nhảy múa bằng không như Niệm Niệm lại đặc biệt yêu thích bộ môn này.
Con gái muốn học, tất nhiên Giang Trầm sẽ để Niệm Niệm học.
Còn về lớp Taekwondo khác, lớp học này nói ra cũng liên quan đến bạn nhỏ mập mạp Lỗ Tư Mậu ở bên cạnh.
Sau khi Niệm Niệm chính thức đi học ở nhà trẻ được vài ngày, Giang Trầm đã được giáo viên ở trường mời phụ huynh đến một lần, nguyên nhân là vì Niệm Niệm đánh nhau với bạn nhỏ khác ở nhà trẻ, bạn nhỏ đánh nhau với Niệm Niệm lại chính là Lỗ Tư Mậu. Bạn nhỏ Lỗ Tư Mậu lớn lên mập mạp, sức lực cũng lớn, Niệm Niệm không đánh thắng được người ta. Cô bé buồn bã trở về nhà nói với ba rằng Niệm Niệm muốn học võ, muốn đánh thắng người khác, sau đó Giang Trầm liền đăng ký một lớp Taekwondo giúp Niệm Niệm.
Có lẽ là do không đánh không quen biết, nhóc mập lúc đầu đánh nhau với Niệm Niệm sau này lại trở thành bạn tốt của cô bé. Niệm Niệm còn nhỏ, mục đích Giang Trầm đăng ký lớp năng khiếu cho Niệm Niệm là bởi vì anh hy vọng Niệm Niệm sẽ tiếp xúc với một số sở thích, để xem rốt cuộc bản thân cô bé yêu thích bộ môn nào. Ngược lại anh thật sự không mong chờ trẻ con sẽ học được những kỹ năng gì đó từ nhỏ hay thật sự muốn bồi dưỡng Niệm Niệm trở thành một hạt giống vũ công chuyên nghiệp, Giang Trầm không muốn con gái phải chịu vất vả. Tuy nhiên, kể từ khi Niệm Niệm đăng ký học, cô bé luyện tập vô cùng chịu khó, đặc biệt là múa, cô bé luyện tập phải gọi là rất nghiêm túc, nhưng Niệm Niệm càng nghiêm túc, giáo viên dạy múa của cô bé lại càng phát sầu.
Bởi vì tiểu bảo bối Niệm Niệm này thật sự không có thiên phú nhảy múa.
“Niệm Niệm không vất vả.” Niệm Niệm cảm thấy nhảy múa chơi rất vui, sao lại vất vả được chứ: “Hôm nay Niệm Niệm còn phải học điệu múa mới, chờ đến khi học xong, con còn muốn múa cho mẹ xem nữa cơ.”
“Niệm Niệm, cậu múa đẹp lắm hả?” Lỗ Tư Mậu chỉ theo học một lớp năng khiếu Taekwondo, mỗi lần học xong cậu bé luôn là người về nhà đầu tiên, từ trước đến nay cậu bé chưa từng thấy Niệm Niệm nhảy múa bao giờ.
“Đương nhiên.” Ánh mắt của Niệm Niệm sáng như sao, cô bé nói: “Tớ múa rất đẹp, ngay cả cô giáo cũng khen tớ, cô ấy nói điệu múa của tớ rất độc đáo. Cô ấy còn nói cô ấy chưa từng dạy học sinh nào giỏi như tớ cả, lát nữa cậu có muốn đến lớp múa cùng tớ không, tớ dạy cậu múa nha.”
“Được, được.” Lỗ Tư Mậu vui vẻ vỗ bàn tay mập mạp của mình, cậu bé nói: “Chắc chắn tớ sẽ học tập thật chăm chỉ theo cậu.”
“Ừm, chắc chắn tớ sẽ dạy cậu thật nghiêm túc.”
Giang Trầm và Khương Húc biết được thực lực nhảy múa thật sự của Niệm Niệm: “...”
Giang Trầm nghĩ thật sự là một người dám dạy, người kia dám học.
Tiểu bảo bối Niệm Niệm không những đặc biệt yêu thích với nhảy múa. Cô bé còn có một đặc điểm, đó chính là vô cùng tự tin, tin tưởng rằng chắc chắn mình múa rất đẹp, tự tin đến mức hiện giờ muốn làm cô giáo nhỏ cho người khác luôn.