Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 409




Rất nhanh, máy khởi động lại lần nữa.
Lần này, Thẩm Minh Dữu chưa kịp thay đổi biểu cảm, kết quả khuôn mặt đã bị Giang Trầm xoay lại, trong khi Thẩm Minh Dữu chưa kịp phản ứng thì anh thoáng đặt nụ hôn lên môi cô, Giang Trầm cười nói: "Anh nghĩ đây mới đúng là cách chụp ảnh lấy liền của nam nữ yêu nhau."
Thẩm Minh Dữu: "... "
Trong lúc Thẩm Minh Dữu cảm thán về khả năng học hỏi nhanh của Giang Trầm, anh lại hôn cô một lần nữa.
Kết quả cuối cùng của những ảnh lấy liền là đủ các kiểu hôn, Thẩm Minh Dữu nhét tất cả những ảnh lấy liền vào túi xách của cô, kéo Giang Trầm đi xem phim.
Lại tiếp tục hôn, phim cũng sắp bắt đầu rồi.
Lúc mà họ đến, phim đã bắt đầu, đèn đã tắt, hai người cúi xuống, lần mò trong bóng tối để tìm ghế ngồi của mình.
Bộ phim được chọn là một bộ phim kinh dị.
Rạp chiếu phim nhỏ này chỉ có thể chiếu ba, bốn bộ phim. Trong đó có hai bộ phim hoạt hình, vì vậy phạm vi lựa chọn thật sự quá ít. Cuối cùng, Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu đã nhất trí quyết định xem bộ phim kinh dị này.
Trong lòng Giang Trầm thực sự có hơi kỳ vọng.
Thẩm Minh Dữu sợ ma, khi xem phim có lẽ sẽ giống như trong phim truyền hình, bạn gái sợ hãi nép mình vào trong lồng n.g.ự.c của bạn trai, tìm sự an ủi và ấm áp của bạn trai...
Giang Trầm ngồi xuống, đặt đồ uống và bỏng ngô vào chỗ, nói nhỏ vào tai Thẩm Minh Dữu: "Lát nữa sợ thì ôm anh."
Thẩm Minh Dữu nhìn anh một cách kỳ lạ: "Em không sợ."
Giang Trầm nghĩ rằng Thẩm Minh Dữu đang ngại nên không nói thêm gì nữa, đợi lát anh để ý hơn là được.
Phim chính thức bắt đầu, tình tiết phim dần dần được mở ra, vài phút sau, hình ảnh kinh dị đột ngột xuất hiện trên màn hình, kèm theo âm thanh rùng rợn, trong phòng chiếu phim đột nhiên vang lên những tiếng thét chói tai.
Giang Trầm bị người ôm cổ.
Nhưng người ôm anh không phải là bạn gái Thẩm Minh Dữu của anh, mà là một cậu bé ngồi bên cạnh anh! Giang Trầm: "..."
"A!" Cậu bé sợ hãi gào thét: "Chú ơi, cháu sợ quá, thật là kinh dị… a, a, a."
Giang Trầm cố gắng gỡ tay cậu bé đang ôm mình ra: "Bạn nhỏ à, cháu buông chú ra trước đi, cháu sợ thì có thể ôm ba của cháu."
Giang Trầm nhìn vợ bên cạnh, phát hiện Thẩm Minh Dữu đang mỉm cười, nhìn anh lúng túng khi bị một cậu bé lạ ôm lấy.
Rõ ràng, Thẩm Minh Dữu không sợ chút nào.
Không phải đã nói là sợ ma sao.
Thẩm Minh Dữu thực sự sợ ma, nhưng cô không sợ ma trên màn ảnh, có lẽ cô là một diễn viên, biết rằng ma trong phim truyền hình và điện ảnh chỉ là những cảnh quay mà ra. Mỗi khi xem phim ma hoặc phim kinh dị, cô sẽ không sợ.
Cậu bé vẫn ôm chặt Giang Trầm, sợ hãi hét chói tai: "Nhưng mà ba mẹ cháu cũng rất sợ, hai người họ đang ôm nhau để giữ ấm, không có quan tâm tới cháu."
"..." Giang Trầm nói: "Hoặc là cháu có thể lựa chọn không xem tiếp, đi ra ngoài trước được mà?"
"Không được, cháu thích xem phim kinh dị nhất, cháu không muốn đi." Lúc này, trong cảnh phim lại xuất hiện một đoạn kinh dị, cậu bé bị dọa càng ôm chặt hơn nữa: "A! chú ơi, cháu sợ quá!"
Giang Trầm: "... "
Đây có phải là vừa đúng khẩu vị vừa gây nghiện.
Bị cậu bé ôm suốt cả bộ phim, sau khi đi ra, cậu bé cúi đầu cảm ơn Giang Trầm: "Chú ơi, ôm chú có cảm giác thật an toàn, ước gì từ nay về mỗi lần đi xem phim kinh dị đều được ôm chú thì tốt quá."
Giang Trầm chỉ muốn được bạn gái ôm, không muốn bị cậu bé ôm: "..."
Thẩm Minh Dữu ở bên cạnh không nhịn được cười ha ha.
Sau khi xem phim xong, thời gian đã khá muộn.
Khi rời khỏi trung tâm thương mại, hai người tay trong tay đi trên đường, bây giờ đã là mùa thu, cây cối hai bên đường rụng lá rất nhiều. Tiếng va chạm lạo xạo phát ra khi hai người dẫm lên trên những chiếc lá vàng khô.