Nhưng sự xuất hiện của Giang Trầm lại khiến Quý Ôn Luân cảm giác được nguy cơ, anh ấy không muốn chờ đợi thêm nữa.
Anh ấy đã bỏ lỡ hết lần này đến lần khác rồi nên lần này, anh ấy sẽ không buông tay nữa.
"Xem ra ngài Giang cảm thấy hôn nhân của mình rất hạnh phúc nhỉ. Nếu thật sự hạnh phúc thì Thẩm Minh Dữu sẽ đòi ly hôn với anh à?” Quý Ôn Luân nhìn anh gằn từng chữ một: “Thẩm Minh Dữu cô ấy vốn dĩ không hề hạnh phúc chút nào.”
"Bốp" một tiếng, Giang Thần đ.ấ.m vào mặt Quý Ôn Luân.
Nắm đ.ấ.m của Giang Trầm gần như đã sử dụng chín phần sức mạnh, khóe miệng của Qúy Ôn Luân nhanh chóng chảy máu.
"Chuyện của vợ chồng chúng tôi không đến lượt người ngoài như anh xen vào, anh tự quản tốt bản thân mình đi.” Giang Trầm thu nắm đ.ấ.m lại, anh sớm đã thấy Quý Ôn Luân không vừa mắt rồi: “Lần sau tôi sẽ không khách sáo như vậy nữa đâu!”
“Tổng giám đốc Giang thẹn quá hóa giận à?” Quý Văn Luân giơ tay lau m.á.u trên khóe miệng, mỉa mai nói: “Nếu là một người chồng đủ tư cách thì sẽ không để vợ mình bị trầm cảm chứ đừng nói đến chuyện vợ mình bị bệnh mà không quan tâm, cô ấy vất vả thoát khỏi đó để bắt đầu lại cuộc sống mới. Nếu anh thật sự muốn tốt cho cô ấy thì nên hoàn toàn buông tay đi, đừng dùng danh nghĩa hôn nhân để khóa chặt cô ấy.”
Mày Giang Trầm nhíu chặt, anh cử động ngón tay hỏi: "Bệnh trầm cảm là sao?"
Ánh mắt Quý Ôn Luân hiện lên một tia ngạc nhiên: "Anh không biết à?"
Giang Trầm không trả lời.
“Ồ, anh thậm chí còn không biết rằng vợ anh đã từng bị bệnh trầm cảm à?” Quý Ôn Luân lẩm bẩm: “Thì ra cô ấy đã tự điều trị bí mật một mình…”
Trong lần gặp nhau ở nước ngoài ấy, thật ra là Thẩm Minh Dữu cũng không hề nhận ra Quý Ôn Luân. Khi đó trong lòng Quý Ôn Luân rất phấn khích, bác sĩ tâm lý nói gì anh ấy cũng không quan tâm, muốn ra ngoài sớm chờ Thẩm Minh Dữu thì đột nhiên nghe được cuộc nói chuyện giữa hai nhân viên công tác về Thẩm Minh Dữu. Từ miệng của hai nhân viên đó, Quý Ôn Luân mới biết được rằng Thẩm Minh Dữu cũng đang được điều trị chứng trầm cảm ở đây.
Có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ. Sau khi Quý Ôn Luân bỏ ra một ít tiền, lại biết thêm được từ trong miệng nhân viên công tác rằng Thẩm Minh Dữu thường xuyên đến viện tâm lý để điều trị bệnh tâm lý, đôi khi cô còn dẫn con gái của mình theo nữa. Con gái cô hơn hai tuổi nhưng chưa biết nói, nghe nói là có khả năng mắc bệnh tự kỷ, vậy mà đến nhiều lần rồi vẫn không thấy chồng cô đến cùng cô một lần nào cả.
Trước kia anh ấy cho rằng Giang Trầm bận công việc nên không quan tâm đến bệnh tình của Thẩm Minh Dữu, nhưng cuối cùng thật ra là Giang Trầm vốn không hề biết bệnh tình của Thẩm Minh Dữu!
"Nếu không tin, anh có thể hỏi Thẩm Minh Chương. Nếu tôi đoán không lầm thì Thẩm Minh Chương chính là bác sĩ điều trị của Thẩm Minh Dữu."
Nhìn thấy Giang Trầm ngơ ngác đứng đó, Quý Ôn Luân chế giễu nói: "Anh không xứng làm chồng của Thẩm Minh Dữu!"
Khi Thẩm Minh Chương đang giúp biên kịch sửa lại phương diện liên quan đến tâm lý của kịch bản mà anh ấy am hiểu ở trong phòng khách sạn thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Vừa mở cửa ra, anh ấy phát hiện người đứng bên ngoài chính là Giang Trầm.
Sắc mặt Giang Trầm âm trầm đáng sợ, Thẩm Minh Chương nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Giang Trầm đi vào phòng, nhìn Thẩm Minh Chương đóng cửa lại, sau khi xác nhận trong phòng không có ai khác, anh mới khó khăn mở miệng: "Dữu Dữu, cô ấy đã từng bị trầm cảm đúng không?"
Sau khi nghe được câu hỏi của Giang Trầm, trong mắt Thẩm Minh Chương hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Anh ấy đi đến trước bàn trà, chậm rãi rót cho Giang Trầm một ly nước: "Cậu nghe ai nói vậy?"
Giang Trầm không trả lời, anh chỉ nhìn Thẩm Minh Chương bằng ánh mắt bình tĩnh, muốn nghe được từ trong miệng anh ấy một đáp án.