Thẩm Minh Dữu gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt yếu đuối, đôi mắt trống rỗng không có chút ánh sáng nào, trông cô với Thẩm Minh Dữu mà anh từng thấy trước đây như là hai người khác nhau.
Giang Trầm tự trách mình và hối hận. Anh hận chính mình vì sao không phát hiện sớm hơn một chút, tại sao anh không ở bên vợ con khi họ cần anh nhất, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, anh gần như đã mất đi người mình yêu thương nhất.
Sau đó, Giang Trầm giao công ty cho nhân viên quản lý, còn anh thì mỗi ngày vừa đến viện điều dưỡng để thăm Thẩm Minh Dữu dù cho trước giờ Thẩm Minh Dữu chưa từng muốn gặp anh và vừa phải cùng Niệm Niệm tích cực điều trị.
Nhưng việc điều trị không phải là chuyện đơn giản, hiệu quả của việc trị liệu bệnh trầm cảm của Thẩm Minh Dữu không mấy khả quan lắm.
Hiệu quả điều trị của Niệm Niệm cũng không tốt, cô bé vẫn không nói chuyện hay chú ý đến bất cứ điều gì ở thế giới bên ngoài, mặc dù Giang Trầm rất lo lắng nhưng anh không thể làm gì được ngoài việc đi cùng cô bé, hết thảy mọi việc chỉ có thể nghe bác sĩ.
Có một đêm nọ, lúc ngủ Niệm Niệm gặp ác mộng. Sau khi Giang Trầm bị Niệm Niệm đánh thức mới ngạc nhiên phát hiện ra rằng Niệm Niệm tự nói chuyện trong lúc ngủ, anh cẩn thận lắng nghe mới nhận ra, Niệm Niệm vẫn luôn kêu mẹ trong mơ, Niệm Niệm vừa khóc vừa nói mớ: “Mẹ không cần Niệm Niệm.”
Giang Trầm đau lòng ôm Niệm Niệm, không ngừng an ủi cô bé: “Mẹ không phải không cần Niệm Niệm đâu, trên đời này, mẹ yêu Niệm Niệm nhất.”
Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Niệm Niệm vẫn như trước, không nói chuyện và tiếp tục đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Từ đó về sau, khi Giang Trầm đến viện điều dưỡng gặp Thẩm Minh Dữu thì sẽ dẫn Niệm Niệm đi cùng. Anh cùng Niệm Niệm lặng lẽ trốn trong góc, anh chỉ vào Thẩm Minh Dữu và nói cho Niệm Niệm biết, mẹ rất yêu bé nhưng hiện giờ mẹ đang bị bệnh, cần phải chữa bệnh trước. Đợi sau khi khỏi bệnh rồi thì mẹ sẽ về nhà sống chung với Niệm Niệm ngay… Mặc dù phương pháp này từ đầu không có hiệu quả nhưng Giang Trầm dần nhận ra, mỗi lần đi thăm Thẩm Minh Dữu thì Niệm Niệm sẽ có chút phản ứng, cô bé sẽ lén lút trốn trong góc nhìn về phía Thẩm Minh Dữu. Đến thời gian về nhà, lúc Giang Trầm ôm Niệm Niệm, cô bé sẽ kháng cự đẩy tay ba ra, giống như muốn ở lại đó thêm chút nữa…
Những hành vi này của Niệm Niệm khiến Giang Trầm mừng như điên, anh đưa Niệm Niệm đi gặp Thẩm Minh Dữu thường xuyên hơn nhưng cũng chỉ có thể lén lút đứng nhìn cô. Kéo dài gần một năm như thế, vào một buổi chiều, Thẩm Minh Dữu đang phơi nắng trong vườn hoa, Giang Trầm rốt cuộc cũng để Niệm Niệm đi gặp mẹ.
Niệm Niệm ngồi ngay dưới chân mẹ, Thẩm Minh Dữu nhắm mắt ngủ trưa, không phát hiện dưới chân mình có một đứa bé.
Niệm Niệm ngồi yên lặng hồi lâu, ngay lúc Giang Trầm cho rằng Niệm Niệm sẽ không có cử động gì thì Niệm Niệm đột nhiên duỗi tay ra.
Niệm Niệm cẩn thận giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, chậm rãi duỗi một ngón tay út ra, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của mẹ. Thẩm Minh Dữu hơi giật mình tỉnh lại, sau đó cúi đầu nhìn thấy Niệm Niệm đang ngồi bên chân của cô.
Niệm Niệm cũng ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn mẹ. Sau khi hai mẹ con nhìn nhau một lúc, Niệm Niệm lại dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình do dự nắm lấy bàn tay to lớn của mẹ, thấy mẹ không tránh đi, Niệm Niệm lại cẩn thận từng li từng tí mở bàn tay mẹ ra, đặt khuôn mặt nhỏ của mình vào trong đó, nhẹ nhàng cọ cọ, thấp giọng gọi: “Mẹ ơi.”
Giang Trầm hồi hộp nhìn hai mẹ con cách đó không xa, trong sự mong chờ của anh, cuối cùng Thẩm Minh Dữu cũng để đầu Niệm Niệm trên đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cô bé…
Niệm Niệm nằm trong n.g.ự.c mẹ, tiếp tục nhỏ giọng gọi một tiếng: “Mẹ ơi.”
Thẩm Minh Dữu sờ đầu nhỏ của Niệm Niệm, đáp lại: “Ừ, mẹ đây.”