Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 453




"..." Nhìn Niệm Niệm đáng yêu như vậy, lập trình viên lại càng cảm thấy khó xử hơn.
Lập trình viên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan*, chẳng lẽ tổng giám đốc Giang nhỏ coi chỗ của mình là một quầy bán quà vặt sao? Bằng không tại sao luôn thích mua đồ của anh ấy, chưa kể luôn là đồ ăn vặt? Thực ra chỗ của anh ấy còn có bánh kẹo, socola và trái cây nhưng vì sao tổng giám đốc Giang nhỏ luôn thích mì ăn liền hoặc là que cay lớn, anh ấy thực sự không muốn bán những đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe cho Tiểu Niệm Niệm đâu.
(*)tiến thoái lưỡng nan: tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong
Tuy nhiên, bạn nhỏ này rất đáng yêu, anh ấy không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô bé.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của chú lập trình viên, Niệm Niệm đành phải nói: "Không sao đâu, Niệm Niệm đi nơi khác mua là được."
Kiểu gì cũng có thể nếm thử được mà.
"..." Lập trình viên nghe vậy, không còn cách nào khác đành phải đưa một gói que cay lớn đến trước mặt Niệm Niệm, dù sao cô bé cũng muốn mua, có thể mua được ở bất cứ đâu, vậy chi bằng mua ở chỗ anh ấy.
Niệm Niệm thấy cuối cùng chú lập trình viên cũng chịu bán, cô bé vui vẻ đưa tiền.
Lập trình viên không muốn nhận nhưng Niệm Niệm nhất quyết muốn đưa tiền, cuối cùng anh ta không còn cách nào khác ngoài nhận tiền như lần trước.
Niệm Niệm mua được que cay lớn nổi tiếng trên mạng còn vui hơn cả khi mua mì ăn liền. Cô bé đi thẳng lên tầng cao nhất, đến phòng làm việc của ba, mở cửa phòng làm việc, trước tiên thò đầu vào. Khi thấy trong phòng không có ai, Niệm Niệm lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé chạy lon ton đến ghế sofa, chiếc túi nhỏ cô bé đang đeo không đựng nổi một túi lớn như vậy. May là hôm nay cô bé đã mang cặp sách đến công ty của ba, cô bé có thể giấu que cay lớn nổi tiếng ở trên mạng vào trong cặp sách, để ba cô bé không phát hiện ra.
Niệm Niệm cũng biết thứ này hẳn là đồ ăn vặt mà ba mẹ cô bé nói, nhưng Niệm Niệm cũng muốn thử, cô bé chỉ nếm thử một chút thôi, chắc chắn sẽ không ăn nhiều đâu.
Sau khi giấu đồ xong, Niệm Niệm giống như một đứa trẻ vừa làm chuyện xấu, thành thật ngồi trên ghế sofa chờ ba trở về.
Nhưng Niệm Niệm không biết là ba cô bé đã sớm phát hiện ra việc cô bé mua que cay.
Giang Trầm từ phòng họp đi ra, khi anh đang muốn đưa Niệm Niệm tan làm thì đột nhiên bị người khác chặn đường.
Lập trình viên bán que cay lớn nổi tiếng trên mạng cho Niệm Niệm, trước khi tan làm vẫn có chút bất an nên anh ta chạy đến phòng họp và định đợi tổng giám đốc Giang họp xong rồi mới kể cho anh nghe câu chuyện, để anh ngăn Niệm Niệm lén ăn đồ ăn vặt.
Tổng giám đốc Giang vừa họp xong, tất cả lãnh đạo cấp cao của công ty đều đi theo sau anh, lập trình viên cũng nhìn thấy lãnh đạo bộ phận kỹ thuật của họ ở bên trong, lập trình viên ngăn ông chủ lại rồi đột nhiên anh ta không biết phải nói gì.
Giang Trầm hỏi: "Có chuyện gì không?"
Lập trình viên nhìn những người xung quanh và cảm thấy tốt hơn hết là anh ta nên nói chuyện riêng với ông chủ về vấn đề này.
Lãnh đạo trực tiếp của lập trình viên nhìn thấy nhân viên của mình ngăn cản ông chủ nhưng lại ấp úng không nói được lời nào, lập tức nghiêm túc nói: “Có gì muốn nói thì anh cứ nói đi, đừng có chần chừ nữa.”
Giang Trầm sốt ruột nhìn đồng hồ.
Lập trình viên sợ tổng giám đốc Giang thật sự sẽ rời đi, đành phải thành thật nói: "Tổng giám đốc Giang, tôi đã bán một gói que cay lớn nổi tiếng trên mạng cho tổng giám đốc Giang nhỏ!"
Giang Trầm: "..."
Một nhóm quản lý cấp cao của tập đoàn ở xung quanh: "..."
"...Chuyện là như vậy đó, tổng giám đốc Giang nhỏ vẫn còn nhỏ, không biết có thể ăn cay được không. Cho nên hy vọng tổng giám đốc Giang có thể khuyên can tổng giám đốc Giang nhỏ một chút, dặn cô bé đừng ăn nhiều!" Lập trình viên nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra.
Lập trình viên nói xong, lãnh đạo trực tiếp của anh ấy nắm tay thành quyền để ngăn nụ cười trên khóe miệng, nhân viên dưới quyền ông ấy rất có năng lực làm việc nhưng thường ngày chỉ biết vùi đầu vào việc viết chương trình phần mềm, chỉ số EQ thấp không chịu được.
Giống như tình cảnh hiện tại, anh ấy ở chỗ này nói với tổng giám đốc rằng đứa con cưng quý giá của anh muốn ăn que cay, đây là muốn làm xấu mặt tổng giám đốc trước mặt mọi người sao? Không chỉ lãnh đạo trực tiếp, mà cả những lãnh đạo cấp cao khác đều đang nhìn lên trần nhà hoặc nhìn xuống chân một cách không tự nhiên, nhưng đôi tai của họ đều vểnh lên như thể họ đang mong được nhìn thấy ông chủ lớn xấu hổ.
Nhưng hiển nhiên, tâm lý của ông chủ lớn rất mạnh, trên mặt Giang Trầm không hề thể hiện cảm xúc gì bất thường, chỉ là gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
Lập trình viên thở phào nhẹ nhõm. Dưới ánh mắt dồn ép của ông chủ lớn và ánh mắt của lãnh đạo các phòng ban đang tập trung vào mình, lập trình viên chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, có điều khi anh ấy muốn quay người lại để rời đi thì đột nhiên tổng giám đốc Giang gọi anh ta lại.
“Người bán mì ăn liền cho tổng giám đốc Giang nhỏ lần trước cũng là anh à?”
"..." Lập trình viên buộc phải gật đầu.
Giang Trầm nói: "Được, tôi sẽ nhớ kỹ anh."
Lập trình viên sắp khóc không ra nước mắt: Không, trong tình huống này, thà ông chủ đừng nhớ đến tôi còn hơn!
**
Sau khi Giang Trầm đưa Niệm Niệm về nhà, cô bé ăn tối và tắm rửa xong, trong khi ba cô bé đang tắm, rốt cuộc Niệm Niệm cũng có thể thử món ăn vặt vừa mới mua của cô bé.
Nhưng khi cô bé đi tìm trong cặp sách, cô bé phát hiện bên trong chẳng có gì ngoài hai cuốn sách.
Ai đó đã động vào cặp sách của cô bé.
Niệm Niệm cau mày suy nghĩ một lúc, cô bé biết que cay lớn của mình nhất định đã bị ba lấy mất, người khác sẽ không lục cặp sách của Niệm Niệm.
Niệm Niệm bĩu môi không vui.
Sau khi tắm xong, Giang Trầm vừa mở cửa phòng tắm ra thì nhìn thấy một cái bánh bao nhỏ tức giận đang đứng ở cửa.
Hai tay Niệm Niệm khoanh trước n.g.ự.c và nhìn ba với vẻ mặt nghiêm túc.
Giang Trầm không để ý đến bánh bao nhỏ đang tức giận, anh vừa lau tóc vừa đi xuống lầu để chuẩn bị sữa bò.
Sau đó Niệm Niệm đi theo sau chân của ba cô bé, ba đi đến đâu Niệm Niệm sẽ đi theo đó, đợi đến khi Giang Trầm dừng lại nhìn cô bé, Niệm Niệm lại làm ra vẻ mặt vô cùng tức giận.
"..." Ngón tay Giang Trầm cử động, anh vô cùng muốn nhéo khuôn mặt nhỏ đang tức giận của con gái.
Dáng vẻ này của Niệm Niệm thật sự rất thú vị.
Thấy không thể tức giận được nữa, Niệm Niệm đành phải dùng chiêu khác, hai tay cô bé ôm sát lấy đùi ba, ngẩng đầu lên nhìn ba bằng ánh mắt đáng thương: “Ba..."
Lúc này Giang Trầm căn bản không có sức phản kháng, cô con gái đáng yêu ở trước mặt, anh chỉ có thể đầu hàng.
Giang Trầm sờ cái đầu nhỏ của Niệm Niệm: "Niệm Niệm thật sự muốn thử sao?"
Anh nhìn bao bì của que cay nổi tiếng trên mạng, trên đó ghi nguyên liệu vừa ngọt vừa cay, anh nghĩ chắc cũng không cay quá. Anh còn đặc biệt lên mạng tìm kiếm, trên đó nói rằng trẻ con thử một chút cũng không sao, miễn là không quá cay và không nên ăn quá nhiều.
Niệm Niệm là một đứa trẻ luôn tò mò với mọi thứ, thích ăn, chơi, sử dụng... Chỉ cần có hứng thú là cô bé sẽ muốn thử.
Lúc đó phần lớn Giang Trầm sẽ để cho Niệm Niệm dũng cảm nếm thử. Nhưng đối với một số đồ ăn vặt nguy hiểm, cho dù Niệm Niệm có hứng thú, người lớn cũng cần phải có thái độ kiên quyết nói cho Niệm Niệm biết, cái này không thể ăn được. Niệm Niệm cũng rất hiểu chuyện. Dù cô bé có hơi thất vọng nhưng với thái độ kiên quyết của người lớn, cô bé sẽ biết mình không thể chạm vào đồ ăn vặt này và sẽ từ bỏ nó.
Nếu thái độ của người lớn không kiên quyết như vậy, không nói rõ ràng “không thể được” thì Niệm Niệm sẽ biết rằng chuyện này vẫn có khả năng thương lượng, khi đó Niệm Niệm sẽ cố gắng hết sức thương lượng.
Dường như người lớn và trẻ em giống như đang chơi kéo co, đôi khi người lớn thắng cũng có đôi khi trẻ em sẽ thắng.
Sau khi Niệm Niệm thể hiện rằng cô bé nhất định phải ăn thử, Giang Trầm lấy ra gói que cay lớn nổi tiếng trên mạng.
Vỏ đậu ngâm dầu đỏ được đặt trên đĩa sứ trắng, d.a.o và nĩa đặt bên cạnh.