Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 459




Giáo viên cũng cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ là cô ấy thật sự không còn cách nào khác. Mặc dù vừa rồi xếp Niệm Niệm ở hàng chính giữa, nhưng bọn trẻ ở hàng sau vẫn sẽ nhảy theo Niệm Niệm. Cô ấy rơi vào bước đường cùng, đành phải xếp Niệm Niệm ở hàng cuối cùng, vậy thì lúc bọn trẻ nhảy sẽ không nhìn thấy Niệm Niệm, đương nhiên cũng sẽ không bị Niệm Niệm làm cho nhảy lệch nữa.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Niệm Niệm, giáo viên tốt bụng giải thích: "Niệm Niệm, con rất thông minh, vừa học đã hiểu hết các bước nhảy và động tác mà cô dạy rồi. Tiến độ học tập của Niệm Niệm là nhanh nhất lớp, nhưng tiến độ của các bạn khác phải chậm lại một chút, cho nên Niệm Niệm thông minh cũng phải chờ các bạn khác, đúng không? Niệm Niệm ở hàng cuối cùng không làm cho cô lo lắng, như vậy cô sẽ có thêm sức lực để chú ý những bạn khác, để mọi người cùng theo kịp tiến độ, Niệm Niệm có hiểu chưa nào?"
Nghe giáo viên nói như vậy, Niệm Niệm lập tức cảm thấy rất vui, giáo viên đổi vị trí cho cô bé là bởi vì Niệm Niệm học quá nhanh, nhảy quá tốt nên giáo viên mới xếp cô bé xuống hàng cuối cùng.
Thì ra Niệm Niệm vốn đã nhảy giỏi như vậy à?
Niệm Niệm mím môi, căn bản không thể kìm nén được ý cười trên khóe môi, cô bé gật đầu như giã tỏi, giọng nói vô cùng hào hứng: "Dạ, được ạ, vậy sau này Niệm Niệm sẽ đứng ở hàng cuối cùng."
Vị trí cuối cùng là vị trí được để lại cho một mình Niệm Niệm, người nhảy giỏi nhất, về sau Niệm Niệm cần phải giữ vững vị trí này!
Thấy Niệm Niệm ngoan như vậy, giáo viên mỉm cười xoa đầu của cô bé.
Sau khi đổi vị trí, bọn trẻ rất ít khi bị Niệm Niệm làm cho nhảy lệch nữa, cuối cùng lớp học nhảy cũng khôi phục lại bình thường.
Lúc Giang Trầm tới đón Niệm Niệm tan học. Ở ngoài cửa phòng học nhảy, anh đã nhìn thấy Niệm Niệm đứng một mình ở hàng cuối cùng trong nhóm, cô bé đang chăm chú nhảy, chỉ là điệu nhảy của Niệm Niệm và điệu nhảy của những đứa trẻ khác trong phòng học nhảy, hình như là hai điệu nhảy hoàn toàn khác nhau, là hai phong cách riêng biệt.
Dường như Niệm Niệm lại không nhận ra chuyện này, chỉ tập trung vào điệu nhảy của bản thân, vẻ mặt say sưa trên khuôn mặt như thể đang nói: Niệm Niệm chính là đứa nhóc nhảy đẹp nhất trong phòng!
"..." Giang Trầm nhịn cười, lấy điện thoại di động ra, quay lại cảnh Niệm Niệm đang nhảy điệu nhảy của người máy nhỏ rồi gửi cho vợ.
Sau khi Thẩm Minh Dữu nhận được video mà Giang Trầm gửi tới, cô trả lời anh: [Con gái của em nhảy giỏi quá!]
Năng khiếu nhảy múa của Niệm Niệm hoàn toàn được di truyền từ Thẩm Minh Dữu. Lúc Thẩm Minh Dữu còn nhỏ, cô vẫn luôn cho rằng mình nhảy vô cùng giỏi. Mãi đến khi lớn, cô mới biết điệu nhảy của mình độc đáo cỡ nào, nhưng hết lần này tới lần khác gà mờ lại cứ nghĩ mình chuyên nghiệp, không biết nhảy nhưng vẫn rất thích nhảy.
Niệm Niệm của bây giờ chính xác là phiên bản lúc nhỏ của Thẩm Minh Dữu, gà mờ lại cứ nghĩ mình chuyên nghiệp, quan trọng là cô bé còn không biết mình nhảy rất dở, ngược lại bé con lại cảm thấy mình rất tuyệt.
Giang Trầm cười, trả lời cô: [Đúng vậy, Niệm Niệm nhảy giỏi giống như em vậy, điệu nhảy không có người bình thường nào có thể sánh bằng.]
Thẩm Minh Dữu: [Em sinh nên đương nhiên giống em rồi, chỉ là không biết khi nào em mới có thể may mắn được thưởng thức điệu nhảy của tổng giám đốc Giang.]
Giang Trầm: "..."
Khi còn nhỏ, toàn bộ tâm trí của anh đều đặt vào việc học, nhưng anh chưa từng học nhảy, bảo anh nhảy, khó thế mà vợ cũng nghĩ ra được!
Niệm Niệm nhảy xong, lúc chạy tới cầm bình nước nhỏ của mình lên uống nước, cô bé liền nhìn thấy ba tới đón mình.
Hôm nay Niệm Niệm nhảy rất vui vẻ, thật ra Niệm Niệm vẫn chưa nhảy đã, cô bé còn muốn nhảy thêm một lát, nhưng một tiết học chỉ kéo dài tới đó, học xong ba sẽ tới đón cô bé.
Niệm Niệm thở dài, bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ đạc của mình.
Cô giáo dạy nhảy thấy Giang Trầm tới đón Niệm Niệm, bèn qua chào hỏi, cô ấy nhìn thoáng qua Niệm Niệm đang thu dọn đồ đạc, trong mắt có chút lo lắng nói: "Ngài Giang, tôi thấy Niệm Niệm thật sự rất thích nhảy, mặc dù bé con còn nhỏ như vậy, nhưng mỗi lần đến phòng học nhảy đều rất chịu khó, có thể nói là đứa trẻ siêng năng và chăm chỉ nhất trong phòng." Cô giáo dạy nhảy đắn đo nói tiếp: "Nhưng có lẽ Niệm Niệm thực sự có chút… không có thiên phú nhảy. Lúc tôi dạy, tôi không muốn làm mất hứng thú của bé con nên chủ yếu chỉ có thể khích lệ, nhưng tôi lo lắng việc này sẽ khiến suy nghĩ của Niệm Niệm bị nhầm lẫn, nếu sau này Niệm Niệm muốn làm một vũ công…"
Giáo viên thật sự rất thích đứa nhỏ Niệm Niệm này, hơn nữa Niệm Niệm rất say mê với việc nhảy múa, còn đặc biệt chịu khó như thế. Nếu như không phải vì khuyết điểm của Niệm Niệm quá nghiêm trọng thì cô ấy đã muốn nhận Niệm Niệm làm học trò cưng rồi.
Trong mắt cô ấy, nhảy múa là một việc rất cần năng khiếu, đặc biệt là để trở thành một vũ công xuất sắc thì tài năng thật sự rất quan trọng.
Niệm Niệm là bạn nhỏ năng động và chăm chỉ nhảy nhất lớp, tuy tinh thần đáng khen ngợi, nhưng quả thật cô bé không đủ năng khiếu. Nếu sau này người bạn nhỏ muốn làm vũ công, cô bé sẽ bỏ ra rất nhiều mồ hôi và công sức, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra dù cô bé có bỏ ra nhiều hơn nữa thì có lẽ cũng không thể bằng những đứa nhỏ có thiên phú thật sự kia. Đến lúc đó, đứa nhỏ sẽ phải chịu đả kích rất lớn.
Cô giáo dạy múa còn chưa nói xong nhưng Giang Trầm vừa nghe đã hiểu ý tứ của cô ấy. Thật ra giáo viên đang lo lắng, sợ rằng cứ khen ngợi và khuyến khích đứa nhỏ một cách mù quáng sẽ khiến Niệm Niệm ảo tưởng bản thân rất có tài năng nhảy múa, như thế ngược lại sẽ không tốt cho đứa nhỏ.
Suy cho cùng, sự tự tin và say mê của Niệm Niệm lúc nhảy khiến cho bất kỳ người nào nhìn vào cũng sẽ đoán rằng Niệm Niệm có khả năng thật sự trở thành một thiên tài nhỏ nhất nhảy siêu giỏi.
Giang Trầm vẫy tay với Niệm Niệm đang thu dọn cặp sách, Niệm Niệm chạy vài bước đến trước mặt ba, ngẩng đầu lên nhìn ba.
Bởi vì cô bé vừa nhảy nên khuôn mặt của Niệm Niệm đỏ bừng, trên mũi còn đổ cả mồ hôi, Giang Trầm giúp Niệm Niệm lau mồ hôi, hỏi cô bé: "Niệm Niệm, sau này con muốn làm nghề gì?"
Mặc dù Niệm Niệm không biết tại sao ba lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời: "Sau này Niệm Niệm lớn lên sẽ làm bà chủ lớn ạ."
Cô giáo ở một bên lo lắng Niệm Niệm say mê nhảy múa, sau này nhất định sẽ muốn làm vũ công: "..."
Cô giáo không nhịn được mà hỏi cô bé: "Niệm Niệm thích nhảy như vậy, chẳng lẽ sau này con không muốn làm vũ công và tiếp tục nhảy múa sao?"
Trong mắt Niệm Niệm có chút nghi hoặc, nhưng nhìn giáo viên dạy nhảy của mình, Niệm Niệm lập tức nghĩ ra: Nhất định là Niệm Niệm nhảy quá giỏi đến mức ngay cả cô giáo dạy nhảy cũng muốn tập trung bồi dưỡng Niệm Niệm trở thành vũ công!
Tuy trong lòng Niệm Niệm rất vui vẻ nhưng cô bé chưa từng nghĩ tới việc muốn trở thành vũ công, Niệm Niệm cảm giác bản thân như đang phụ sự kỳ vọng của cô giáo dành cho mình. Cô bé nhìn cô giáo, hơi nhẹ giọng nói: "Nếu không thì sau này Niệm Niệm lớn lên, sáng làm bà chủ lớn, chiều tan làm lại đi nhảy nhé?"
Cô giáo dạy nhảy sợ Niệm Niệm say mê nhảy múa: "..."
Xem ra cô ấy quá lo lắng rồi.
Giang Trầm đón Niệm Niệm từ lớp nhảy về nhà, sau khi ăn cơm tối xong, Giang Trầm nghỉ ngơi một lúc, đang định đến thư phòng tăng ca, Niệm Niệm đột nhiên đi tới kéo tay anh và nói: "Ba ơi, chúng ta đi dạo đi."
Giang Trầm có chút ngạc nhiên, sau khi ăn cơm tối xong, bình thường Niệm Niệm sẽ không bảo ba dẫn mình ra ngoài chơi, hôm nay không biết sao lại đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo.
Nhưng Giang Trầm cũng không từ chối cô bé, trẻ nhỏ ra ngoài đi dạo sau bữa tối cũng rất tốt cho cơ thể, vì thế anh bèn thu dọn một chút, dắt Niệm Niệm ra ngoài.
Khu biệt thự Phong Lâm Loan mà nhà bọn họ sinh sống có diện tích rất lớn, cây xanh phát triển rất tốt, không khí bên ngoài trong lành, tản bộ trên con đường nhỏ cũng có cảm giác khoan khoái.
Giang Trầm bị Niệm Niệm dắt tay, cô bé đi phía trước ba, bước chân có hơi lớn giống như ở phía trước dẫn đường, định dắt tay ba đến nơi nào đó.
Giang Trầm mặc cho Niệm Niệm dắt đi, hai cha con chậm rãi đi về phía trước, đi mãi, hai người liền đi tới một quảng trường.