Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 470




Nhưng cuối cùng mọi người phải thất vọng rồi, vì sau đó, có lẽ là Niệm Niệm dùng quá nhiều sức lực nên cái ghế làm việc ở dưới chân bị cô bé dùng lực đạp một cái, không nghĩ là cái ghế trượt ra ngoài, Niệm Niệm ngồi trên ghế mất đi chỗ để chống vào, xém chút là ngã…

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi, nhưng ngay sau đó vì Niệm Niệm có kỹ năng tốt nên đã dùng hai tay bám chặt vào bàn, chỉ thấy đôi chân ngắn của cô bé đang treo lơ lửng ở dưới bàn, không ngừng mà đong đưa, giống như con vịt nhỏ đang cố gắng lên bờ, cực kỳ đáng yêu.

Những người trong phòng họp cố gắng nhịn cười: "..."

Rất nhanh Giang Trầm đã nghe thấy tiếng động ở bên cạnh, anh quay đầu qua, liền nhìn thấy Niệm Niệm đang treo lơ lửng ở trên bàn, đôi chân ngắn đong đưa. Giang Trầm dở khóc dở cười, lập tức kéo cái ghế đã trượt đi quay trở lại. Nhờ sự trợ giúp của ba, Niệm Niệm đã được giải cứu, lại ngồi lên ghế một lần nữa, mà cây bút không nghe lời kia cuối cùng cũng bị Niệm Niệm lấy được.

Chỉ là lúc này Niệm Niệm nghĩ lại hành vi vừa rồi của mình… rất mất mặt.

Bây giờ Niệm Niệm giống với ba, là ông chủ ngồi trên ghế ông chủ, nhất định là có rất nhiều đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm vào Niệm Niệm, nếu bị mất mặt thì mọi người sẽ nhìn thấy hết. Niệm Niệm vừa mới làm ra hành động buồn cười như vậy, không phù hợp với thân phận ông chủ, những nhân viên trong phòng họp chắc chắn là muốn cười nhạo Niệm Niệm.

Niệm Niệm đang cúi đầu buồn bã sau đó lại ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn xung quanh thì phát hiện tất cả mọi người trong phòng họp đều đang cúi đầu, có người đang dùng điện thoại đánh chữ, có người đang ghi chép, có người thì đang lật xem tài liệu… hình như không có ai chú ý đến dáng vẻ lúng túng vừa rồi của Niệm Niệm.

Niệm Niệm mang trọng trách là ông chủ ngay lập tức thở phào một hơi, mọi người không nhìn thấy Niệm Niệm mất mặt là được.

Niệm Niệm tưởng rằng đã bảo vệ được hình tượng ông chủ, nhưng lại không nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của mọi người. Cô bé cầm lấy cây bút máy không dễ dàng gì lấy được, học theo dáng vẻ của mọi người, bắt đầu nghiêm túc làm việc, vẽ mẹ, vẽ ba, cuối cùng vẽ Niệm Niệm và Tiểu A Hoàng lên trên giấy…

Sau khi cuộc họp dài đằng đẵng kết thúc, mọi người chú ý đến tổng giám đốc Giang nhỏ của bọn họ sau khi làm việc, trong lúc không ai hay biết cô bé đã cuộn người trên cái ghế lớn của ông chủ ngủ thiếp đi rồi.

**

Niệm Niệm nghĩ cùng ba làm việc một chút vào buổi trưa là có thể tan làm về nhà rồi, nhưng trước khi tan làm thì lại có một vị khách không mời mà đến.

Lúc Tiêu Hàng bước vào phòng làm việc của Giang Trầm không hề chú ý đến Niệm Niệm cũng ở trong đó.

Cậu ta ngồi đối diện bàn làm việc của Giang Trầm, nói: "Vì sợ tối nay cậu lại phải về nhà chăm sóc cho con gái nên tôi cố tình đến đây để tìm cậu."

Hôm nay có một người bạn trong nhóm của bọn họ về nước, vài người đã bàn bạc với nhau là sẽ tổ chức một buổi tiệc chào đón cho người bạn kia, sợ Giang Trầm lại không đi nên Tiêu Hàng cố ý chạy đến đây để bắt người.

"Tôi không đi đâu." Giang Trầm đến đầu cũng không ngẩng lên mà nói.

"Đừng mà." Tiêu Hàng biết bình thường Giang Trầm không thích tham gia những buổi họp mặt như này, mười lần thì có đến chín lần anh không đi. Nhưng lần này Giang Trầm không đi, mà Tiêu Hàng lại rất muốn đi, chỉ là vợ của cậu ta không yên tâm, sợ cậu ta ra ngoài đi chơi với bạn bè lại gây rắc rối. Tiêu Hàng liền lấy Giang Trầm, người có hình tượng người đàn ông tốt ra làm bia đỡ đạn, nói rằng Giang Trầm cũng sẽ tham gia cho nên vợ của cậu ta mới miễn cưỡng mà đồng ý.

Nếu như Giang Trầm không đi, vậy thì vợ cậu ta có kiểm tra thì không phải đã bị lộ rồi sao.

"Buổi họp mặt này cậu nhất định phải đi." Tiêu Hàng thuyết phục: "Thật sự là ở nhà chăm sóc con cái có gì thú vị chứ, nhóc con phiền như vậy, chúng ta là người lớn thỉnh thoảng cũng nên biết thư giãn một chút…"

Giọng nói của Tiêu Hàng vừa dứt, cũng không biết từ góc nào truyền đến giọng chất vấn của một đứa trẻ.

"Niệm Niệm rất phiền sao?"

Sau khi biết là chú Tiêu Hàng bước vào, Niệm Niệm vội vội vàng vàng trốn ở dưới bàn làm việc, bởi vì lần trước đã chăm sóc cho em trai Tiểu Diệp Tử một lần, sau đó thì Niệm Niềm liền thường xuyên nhận được điện thoại của chú Tiêu Hàng, muốn cô bé đến nhà của cậu ta chăm sóc cho em trai.

Niệm Niệm sợ bị chú Tiêu Hàng tóm được nên phản ứng đầu tiên chính là trốn đi.

Nhưng cô bé lại nghe thấy chú Tiêu Hàng muốn ba của cô bé đến tham gia một buổi họp mặt gì đó, còn nói Niệm Niệm là một nhóc con làm phiền người khác nữa chứ!

Niệm Niệm đứng lên từ phía sau bàn làm việc, để lộ ra một cái đầu nhỏ, đôi mày nhỏ chau lại nhìn chú Tiêu Hàng ở phía đối diện và hỏi thêm một lần nữa: "Niệm Niệm làm phiền người khác lắm sao?"

Tiêu Hàng đang nói xấu về nhóc con: "..."

"Niệm Niệm không làm phiền người khác." Tiêu Hàng nói: "Chú nói nhóc con làm phiền người khác là em trai Tiểu Diệp Tử, Niệm Niệm không phải là nhóc con làm phiền người khác."

Niệm Niệm: "Vậy chú Tiêu Hàng tự mình đi thư giãn là được rồi, tại sao phải gọi ba của con đi nữa?"

" y da, nhóc con này, ba con ngày ngày đều ở nhà chăm sóc con, mặc dù không làm phiền người khác nhưng cũng cần thư giãn một chút chứ." Tiêu Hàng suy nghĩ nói: "Không thì như thế này, buổi họp mặt lần này cũng dẫn theo Niệm Niệm, con cảm thấy được không?"

Niệm Niệm đang không muốn ba đi đến buổi họp mặt, vừa nghe thấy mình cũng có thể đi thì ngay lập tức liền trở nên do dự.

Ba vẫn chưa dẫn cô bé đến buổi họp mặt nào như vậy, có lẽ là sẽ rất vui, nhưng ba bị bệnh rồi, có lẽ là không đi chơi được…

Lúc Niệm Niệm còn đang do dự, Giang Trầm nhìn ra được tâm tư của Niệm Niệm thì liền đóng văn kiện lại, quyết định nói: "Vậy thì cùng đi thôi."

Cuối cùng, ba người đã nhanh chóng đến nơi tổ chức buổi họp mặt đúng giờ.

Những người bạn khác đều đã đến hết rồi, chỉ còn thiếu hai người Giang Trầm và Tiêu Hàng. Tiêu Hàng vừa mở cửa bước vào, sau khi nhìn thấy cậu ta và Giang Trầm xuất hiện, mọi người đều nở nụ cười và đứng dậy nghênh đón hai người.

Nhưng giây tiếp theo, có một đứa trẻ ba bốn tuổi lại từ phía sau người của Giang Trầm đi ra.

Mọi người: "..."

Sau khi chào hỏi xong, Niệm Niệm ngồi ở bên cạnh ba, hiếu kỳ nhìn trái ngó phải, thấy buổi họp mặt của mọi người giống như là cùng ăn một bữa cơm, Niệm Niệm thoáng chốc có hơi thất vọng, cô bé còn tưởng là sẽ có hoạt động gì vui nữa chứ.

Ban đầu, đêm nay đã chuẩn bị rất nhiều các hoạt động, nhưng bởi vì Giang Trầm đã đưa theo đứa trẻ tới nên chỉ đành tạm dừng các hoạt động đó lại, những người bạn chỉ có thể cười khổ mà muốn chuốc rượu kẻ đầu sỏ Giang Trầm.

Nhưng vừa mới lên tiếng ép rượu thì em bé ngồi bên cạnh Giang Trầm liền lên tiếng.

"Ba của con bị bệnh rồi, cơ thể rất yếu ớt, không thể uống rượu."

Những người bạn không cảm nhận được Giang Trầm yếu ớt chỗ nào: "..."

Giang Trầm cầm đồ uống ở trên bàn lên: "Thật ra có chút cảm vặt, rượu này không uống nữa."

Nhưng lúc này Niệm Niệm lại lên tiếng: "Ba bị bệnh rồi, không thể uống nước lạnh."

Giang Trầm: "..."

Cuối cùng, trong ánh mắt kỳ quặc của mọi người, hai ba con Giang Trầm và Niệm Niệm, mỗi người cầm lấy một ly sữa nóng. Giữa không gian buổi tiệc linh đình của người khác, hai ba con bọn họ chậm rãi uống sữa nóng, không ăn nhập gì với buổi tiệc.

Niệm Niệm thấy ba thật sự thực hiện lời hứa, ngoan ngoãn để Niệm Niệm chăm sóc nên cả buổi tối tâm trạng của cô bé đều rất tốt.

Chỉ là tâm trạng của Giang Trầm thì không được tốt đẹp như vậy, bởi vì cả một buổi tối Niệm Niệm đều bắt chước theo giọng điệu và ngữ khí mà lúc bình thường ba chăm sóc cho cô bé.

"Ba bị bệnh rồi, cái này cay, không ăn được."

"Ba nên ăn nhiều rau xanh, không được kén chọn, như vậy cơ thể mới khỏe mạnh được."

"Ba hôm nay thật ngoan, ba nghe lời thì sẽ có thưởng nha."



Mọi người vẫn luôn vểnh tai lên chú ý nghe hai ba con tương tác với nhau ở bên này mà sắp cười đến c.h.ế.t rồi.

Giang Trầm cũng rất bất lực, anh chỉ là bị cảm vặt thôi. Niệm Niệm lại giống như coi anh là bệnh nhân có sức khỏe vô cùng yếu ớt vậy, cái này không được, cái kia cũng không được, giống như một nữ quản gia nhỏ lúc nào cũng trông coi ba.

Giang Trầm bị trông nom, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông.

Anh có chút nghi ngờ là Niệm Niệm đang cố ý, có lẽ trong khoảng thời gian này bị ba trông coi đến phiền rồi, cho nên cô bé chắc là đang trả thù ba một chút.

Tiêu Hàng không nhịn được mà cười ha hả: " y da, ông chủ Giang, cậu nói xem sao cậu lại yếu ớt như vậy chứ, nói bệnh là bệnh, nếu không thì con gái cậu cũng sẽ không lúc nào quan tâm đ ến cậu như bây giờ, cậu nói đúng không?"