Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 484




Kỹ năng câu cá của Giang Trầm rất tốt, sau một giờ trong thùng đã có rất nhiều cá. Thấy anh đã câu được kha khá, Thẩm Minh Dữu dứt khoát đi về nhà mang ra một bếp nướng nhỏ và một số đồ dùng cần thiết, cô muốn nướng cá tại chỗ câu luôn.

Đương nhiên đầu bếp vẫn là Giang Trầm, Thẩm Minh Dữu vẫn tiếp tục với công việc chụp ảnh của mình.

Giang Trầm hỏi: “Em chụp cái gì vậy?”

“Dĩ nhiên là chụp anh nấu cơm đó.”

“Lúc nấu cơm có gì đẹp đâu mà chụp?”

“Ai da, anh quan tâm nhiều như vậy làm gì, anh chỉ cần phụ trách nướng cá thật ngon là được.” Thẩm Minh Dữu tiếp tục nghịch điện thoại.

Khi nướng cá xong, Giang Trầm đang chuẩn bị hạ đũa thì Thẩm Minh Dữu vội vàng kéo tay anh lại rồi cô tiếp tục chụp mấy tấm liền. Đợi cô chụp thêm mấy tấm nữa thì hai người mới bắt đầu ăn.

Giang Trầm có chút bất ngờ, hóa ra Thẩm Minh Dữu cũng giống như mấy cô gái trẻ bây giờ, làm gì cũng lấy điện thoại chụp mấy bức ảnh. Trước đây anh chưa từng thấy Dữu Dữu có thói quen này hoặc có thể sau này cô đã sửa thói quen nhỏ này.

Cá nướng nhìn khá ngon, Thẩm Minh Dữu ăn thử một miếng thì phát hiện mùi vị rất tuyệt, cô thắc mắc: “Rốt cuộc anh học nấu ăn như thế nào vậy?”

Theo như cô hiểu thì Giang Trầm phải là người không giỏi việc nấu nướng mới đúng, anh thà dành thời gian để kiếm tiền còn hơn dùng nó để học nấu ăn.

Giang Trầm gắp cho cô miếng cá đã được gỡ xương: “Anh biết làm rất nhiều thứ. Thời gian của chúng ta sau này còn dài, em cứ từ từ tìm hiểu.”

Nghe anh khẳng định như vậy, Thẩm Minh Dữu hỏi: “Vậy anh còn biết làm gì nữa? Anh nói cái gì lợi hại chút.”

Giang Trầm suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Anh có thể lái máy bay thì có được xem là lợi hại không?”

Thẩm Minh Dữu kinh ngạc: “Anh có thể lái máy bay à?”

Giang Trầm gật đầu thật mạnh khẳng định.

Thẩm Minh Dữu thật sự không biết Giang Trầm còn có thể lái máy bay. Chồng mình ngầu quá đi! Nếu có thể ngồi trên máy bay anh điều khiển rồi bay lên bầu trời, chắc chắn sẽ rất k1ch thích.

Thẩm Minh Dữu gắp miếng cá ngon nhất vào bát của anh, rồi chớp chớp mắt nhìn anh.

“...” Giang Trầm nhanh chóng hiểu được ý cô, anh chầm chậm ăn miếng cá “Yêu thương”, hỏi cô: “Em muốn ngồi sao?”

Thẩm Minh Dữu nhanh chóng gật đầu.

Giang Trầm buông bát xuống rồi tiến tới nói nhỏ vào tai cô. Cái tay đang định gắp cá của cô khựng lại giữa không trung, vành tai nhanh chóng đỏ lên..

Quả nhiên Giang Trầm chính là một tên lưu manh!

Giang Trầm nhìn vợ mình bị trêu đến đỏ cả tai thì giơ tay lên xoa xoa vành tai của cô, cười cười: “Dữu Dữu, chúng ta đã là vợ chồng rồi, còn rất nhiều chuyện còn chưa thử mà em cứ xấu hổ như vậy thì phải làm sao bây giờ?”

“Anh im miệng.” Thẩm Minh Dữu tức giận, trừng mắt với anh.

Cái gì mà cô dễ xấu hổ chứ, rõ ràng là Giang Trầm không biết xấu hổ thì có!

***

Những ngày ở trên hòn đảo trôi qua rất nhanh. Mỗi ngày, nếu không đi ra ngoài ăn chơi, giải trí thì hai người lại ở nhà dính lấy nhau, rồi làm chút chuyện “nhàm chán” g.i.ế.c thời gian.

Mới qua mấy ngày ngắn ngủi nhưng tình cảm giữa hai người đã tăng lên nhanh chóng. Thẩm Minh Dữu có cảm giác, cô và Giang Trầm đang tiến vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt sau kết hôn, bầu không khí ngọt ngào đó rất dễ khiến người ta đắm chìm.

Nhưng tuần trăng mật vẫn phải kết thúc, Giang Trầm còn có công việc trong nước, Thẩm Minh Dữu cũng không thể ở mãi trên hòn đảo không người, dù sao cô cũng phải giao lưu với thế giới bên ngoài.

Ngày cuối cùng ở trên hòn đảo, Thẩm Minh Dữu vẫn như thường ngày, ngồi trên ghế ở bãi cát, vừa phơi nắng vừa đọc sách. Không biết Giang Trầm đã đến từ khi nào, anh lấy sách của cô đi, nhìn cô với ánh mắt không đồng tình: “Thói quen này không tốt cho mắt, em phải sửa.”

Thẩm Minh Dữu muốn cướp sách về: “Em cũng không phải lúc nào cũng đọc sách như thế này, sẽ không sao đâu.”

“Vậy cũng không được.” Giang Trầm nhìn bìa sách, phát hiện đây là một quyển sách chuyên ngành liên quan đến điện ảnh.

Anh biết Thẩm Minh Dữu thích diễn xuất, nhưng bây giờ cô đã hủy hợp đồng với công ty. Hơn nữa cô cũng đã suy nghĩ đến việc không tham gia vào giới giải trí nữa, cũng không quay phim nữa.

Mặc dù fans của cô vẫn chưa biết được tin này, nhưng chuyện Thẩm Minh Dữu muốn rút lui khỏi giới cũng có một số nghệ sĩ đã biết tin. Chắc không lâu nữa thì tin tức này sẽ được truyền ra ngoài.

Mấy ngày nay, Thẩm Minh Dữu vẫn luôn đọc mấy quyển sách liên quan đến điện ảnh, không ai khác ngoài anh hiểu rõ Thẩm Minh Dữu không muốn từ bỏ diễn xuất đến mức nào.

Giang Trầm cũng như thường ngày, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Minh Dữu rồi ôm cô vào lòng, nói: “Dữu Dữu, sau khi về nước em muốn làm gì?”

Thẩm Minh Dữu không ngờ Giang Trầm lại hỏi cô vấn đề này, đối với chuyện tương lai, kỳ thực chính cô cũng chưa có bất kỳ dự định nào.

Cô đã hủy hợp đồng với công ty, cô thật sự không thích hợp với nghề diễn. Nhưng công việc cô muốn làm thì thực sự chỉ có nghề này. Sau này không diễn xuất nữa, cô cũng không biết nên làm gì.

Thẩm Minh Dữu mờ mịt lắc đầu: “Em không biết nữa, em chưa nghĩ ra.”

Giang Trầm: “Vậy giờ em cứ bình tĩnh suy nghĩ thử xem.”

“Sao tự dưng anh lại hỏi chuyện này? Anh đang sợ em ở nhà làm sâu lúa à?” Thẩm Minh Dữu nói đùa: “Sau này, em chỉ muốn nằm ở nhà, làm một phu nhân giàu có. Mỗi ngày đều tìm vài người đánh mạt chược, không thì đi shopping, quẹt thẻ mua mua mua… Chỉ là không biết ngài Giang đây có thể nuôi được em không, bởi vì em rất khó nuôi nha.”

Giang Trầm nhéo mũi cô: “Nuôi em thì có gì khó chứ, chả nhẽ em còn khó nuôi hơn cả con chúng ta sau này sao?”

“...” Thẩm Minh Dữu đẩy anh một cái: “Ai muốn sinh con cho anh chứ?”

“Em không sinh con cho anh thì còn muốn sinh cho ai hửm?” Giang Trầm xoa xoa bụng cô, anh nghiêm túc nhìn cô nói: “Dữu Dữu, anh chắc chắn sẽ nuôi được em, nhưng anh hy vọng em có thể làm những chuyện mà em thích.”

Thẩm Minh Dữu thấp giọng nói: “Nhưng thích cũng chưa chắc đã là sở trường của mình.”

“Cái này có liên quan gì chứ.” Giang Trầm cười nói: “Nhà chúng ta không thiếu tiền, anh tin sau này anh cũng sẽ không nghèo đến nỗi cần bà Giang phải nuôi gia đình. Nếu đã như vậy thì làm điều mình thích sẽ vui vẻ hơn làm điều mình giỏi. Anh chỉ hy vọng mỗi ngày em đều vui vẻ, chuyện còn lại thì em không cần nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, mọi chuyện đều không thể nói trước điều gì, phải thử nghiệm nhiều lần thì mới biết được. Với lại kết quả mỗi lần chưa chắc đã giống nhau mà, có khi lần này sẽ cho em một kết quả khác.”

Thẩm Minh Dữu lắng nghe cẩn thận lời anh nói, cô biết Giang Trầm đang khuyên cô không nên dễ dàng buông bỏ việc cô yêu thích, nhưng mà cô thật sự có thể thử lại một lần nữa sao?

Cảm giác mỗi lần đều dành hết nhiệt huyết cho nó, nhưng chào đón cô lại là sự thất bại và bất lực. Cô đã thử rất nhiều lần, cũng đã dần dần không muốn thử thêm nữa.

Thẩm Minh Dữu hoang mang nhìn về phía Giang Trầm, anh cũng đang mỉm cười nhìn cô. Giang Trầm vừa xoa đầu vừa chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu nhất, tin tưởng nhất, ánh mắt đó như đang nói với cô rằng anh là chỗ dựa vững chắc nhất trên thế giới này của em.

Thẩm Minh Dữu hỏi anh: “Anh giỏi nhất chuyện gì?”

Giang Trầm suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Anh giỏi rất nhiều chuyện, nhưng giỏi nhất chắc là kiếm tiền.”

“...” Nhìn Giang Trầm tuổi còn trẻ mà đã có rất nhiều tiền, Thẩm Minh Dữu đúng là không thể phản bác, Thẩm Minh Dữu tiếp tục hỏi: “Vậy anh thích chuyện gì nhất?”

Thẩm Minh Dữu tưởng Giang Trầm sẽ trả lời chuyện anh thích nhất cũng là kiếm tiền. Nhưng cô không ngờ Giang Trầm lại không trả lời theo ý cô nghĩ, anh nhìn cô không do dự trả lời: “Anh thích em.”

Mặt Thẩm Minh Dữu hơi đỏ lên: “...”

Rốt cuộc làm thế nào Giang Trầm có thể đưa ra câu trả lời như lẽ đương nhiên mà không một chút do dự vậy chứ. Như thể anh đang đặc biệt chờ cô mở miệng để hỏi câu này thôi vậy.

Thẩm Minh Dữu liếc anh một cái, cô nhấn mạnh: “Em hỏi anh thích làm chuyện gì chứ không phải hỏi anh thích ai.”

Giang Trầm khẽ cười, anh ghé sát vào tai cô, trầm giọng nói: “Chuyện anh thích làm nhất chính là cùng em...”

Thẩm Minh Dữu: “...?!”

Mặt Thẩm Minh Dữu đã hơi đỏ rồi nhưng khi nghe Giang Trầm nói xong thì mặt cô liền đỏ bừng. Cô đã sớm biết Giang Trầm là tên lưu manh mà, đáng lẽ không nên tiếp tục hỏi anh!

Rõ ràng hai người đang thảo luận về triết lý đời người, sao lần nào Giang Trầm cũng đều có thể chuyển đề tài đang nói sang chuyện kia cơ chứ, quả nhiên bản chất vẫn là một tên lưu manh.

Lúc Thẩm Minh Dữu còn đang xấu hổ che mặt thì Giang Trầm đã xoay người lại ôm cô. Khi cô đang không hiểu chuyện gì thì anh đã vừa cúi xuống hôn cô vừa nói mơ hồ: “Bây giờ, chúng ta làm chuyện anh thích đi.”