Thám Hoa

Chương 15




“Ta lập tức... lập tức đi phối thuốc cho ngươi, dùng loại dược liệu tốt nhất, ngươi yên tâm thái y viện có dược liệu trân quý nhất thiên hạ nhất định có thể đem bệnh của ngươi dưỡng tốt, đúng rồi còn có sư phụ, trên thế gian không có bệnh gì là hắn không thể chữa,ngươi đừng ưu sầu...”

Tề Mạc đang nói cái gì, Tống Lẽ Khanh không có nghe quá rõ, đều là trấn anY thôi.

Tống Lễ Khanh dâng lên khóe môi nói: “ Tốt”

Tề Mạc lảo đảo đứng dậy, đi ba bước lại quay đầu.

“Tề thái y”

Tống Lễ Khanh gọi hắn, Tề Mạc từ cuối hao viên chạy đén ,xém chút nữa thì té ngã.

“Chuyện này là bí mật giữa ta và ngươi, phiền ngay thay ta giữ bí mật, đừng nói cho người khác biết,được không?”

“Nhưng là...ngay cả Tống đại tướng quân cũng không nói sao?” Tề Mạc hỏi.

Tống Lễ Khanh gật gật đầu: “cũng tính, không nói, nếu như chữa khỏi, vạn sự không ngại; nếu như chữa không khỏi, nói với bọn họ, trên đời liền tăng thêm hai sự lo lắng. Bọn họ nuôi dưỡng ta, ta không thể hảo hảo hiếu thuận bọn họ, cố gắng không để bọn họ lo lắng.”

“Vậy thái tử điện hạ thì sao? Hắn là người bên gối với ngươi, ngay cả hắn cũng không nói sao?”

Quân Kỳ Ngọc sao?

Tống Lễ Khanh chứ có nghĩ tốt.

Y tưởng tưởng không được phản ứng của Quân Kỳ Ngọc khi biết tin tức này, là thương hại hắn, đối với hắn thái độ hòa hoãn một chút? Hay là cho rằng Y lại đang giả bệnh tác quái? Hoặc là cao hứng chờ Y chết liền có thể tự do?

“Ta suy nghĩ lại một chút” Tống Lễ Khanh chỉ có thể nói như vậy.

“Được”

Tề Mạc gật đầu cam kết, biến mất trong tầm mắt.

Xung quanh im ắng,bầu trời rất oi bức,Tống Lễ Khanh mới vừa vặn cập quan, hắn tự biết thiên tư có hạn, không có thần cơ diệu toán, khong ngờ được sinh tử, cũng nghĩ không thông tình yêu.

Chỉ có mờ mịt một mảnh.

Tề Mạc rất nhanh đã trở lại, hắn một tay cầm một tờ giấy, tay khác cầm một hộp đồ ăn,

“Đây là đơn thuốc tạm thời, về sau có tốt hơn ta liền cho ngươi. Thuốc ta phối tốt về sau,hôm nay liền đưa cho ngươi, ngươi nhất định phải theo đơn thuốc, mỗi ngày sắc một thang. Cón có.....còn có nhiều thứ,ta nhất thời không nhớ ra, nghĩ được ta sẽ nói với ngươi.”

Tề Mạc bối rối không ít so với mình.

“Đa tạ”

Tống Lễ Khanh là thành tâm, trên đời này ngoại trừ song thân có một người thương nhớ hắn,đây là may mắn.

“Lễ Khanh, ngươi không cần cùng ta khách khí, ngươi luôn là dáng vẻ lạnh nhạt như vậy, cùng ai cũng đều không thân thiết, ta sẽ khó chịu.” Tề Mạc cúi thấp đầu, nghĩ cái gì đó, “ à phải rồi, đây là hoa quế tô ta sáng sớm mua, là thứ ngươi thích ăn nhất.”

Y thích ăn đồ ngọt,nhưng kỳ thực không phải thích ăn hoa quế tô nhất.

Là bởi vì khi còn bế Quân Kỳ Ngọc đem theo hắn trốn học,ở trên phố lạc đường,Quân Kỳ Ngọc hung hăng khóc, lại áy náy mời hắn hoa quế tô .không biết sao, cái tiểu ma đầu này lại liếʍ ăn mảnh hoa quế dính trên miệng Y, nói dính trên miệng Y là ngọt nhất, còn nhao nhao la hét muốn hắn lại dính một chút lên miệng, lại muốn nếm thử.

Lúc ấy Tống Lễ Khanh không chịu, tiểu ma đầu tức hổn hển,còn trực tiếp từ trong miệng Y giành lấy....

Từ đấy Tống Lễ Khanh đối với hoa quế tô tình hữu độc chung.

“Ngươi còn nhớ rõ. Là liên hương lâu sao? Nhà bọn hắn làm là ngon nhất.”

“Phải!” Tề Mạc lấy ra một cái nói “ngươi trước nếm thử,có phải là mùi vị trước kia ?”

Tề mạc đưa hao quế tô đến trược miệng hắn, Tống Lễ Khanh đưa tay nhận lấy đưa tới miệng cắn một miếng, nhai hai lần,thơm ngọt ngon miệng.

“Hoa quế vị rất đủ , ăn thật ngon.”

“Phải không” Tề Mạc nhìn hắn ăn si ngốc nói: “ta luôn cảm thấy hoa mùi hương hoa quế giống ngươi, mùi thơm ngào ngạt nhưng không nồng đậm, thanh nhã nhưng không thanh cao”

Tống Lễ Khanh rất ít bị người tán dương như vậy.

“ngươi đem ta vi von đến tốt quá phận”

“Một chút đều không quá phận” Tề Mạc phản bác.

Tống Lễ Khanh đón lấy hộp điểm tâm, Tề Mạc lại nắm chặt hộp điểm tâm không có buông tay,hắn cúi đầu, bả vai lay động, cẩn thận kiềm chế tiếng khóc.

Tống Lễ Khanh bị hắn mang ra buồn vô cớ, thiếu chút nữa rơi nước mắt.

“ Ai, đại ngốc tử, ta đều không khóc ngươi khóc cái gì?”

Tề Mạc ngẩng đầu nước mắt đã rơi đầy mặt.

“ Ta khóc.....bởi vì ta luyến tiếc, ta vốn dĩ nghĩ, vốn dĩ muốn đợi Tống đại tướng quân từ Tây Bắc trở về, liền đi phủ tướng quân hướng ngươi đề thân,ô ô...”

Tề Mạc khóc không thành tiếng, lại không quá nghĩ đến tình thế,chỉ có thể lấy hai tay loạn xạ lauddi nước mắt.

“ Đề thân” Tống Lễ Khanh kinh ngạc.

Tề Mạc không chút che lấp nói: “Ân,ta biết ngươi vẫn luôn thích hỗn tiểu tử kia, ta liền không dám nói với ngươi. Mà ta đi đến phủ tìm ngươi, ngươi luôn là làm bài tập đọc sách, ta lại sợ quấy rầy ngươi, sau này ngươi cuối cùng cũng hết khổ, kết quả Quân Kỳ Ngọc trở về.....nói cho cùng,chậm một bước, chung quy vẫn là bỏ qua.”

Kỳ thực Tề Mạc không thua kém gì Quân Kỳ Ngọc, tướng mạo ngây thơ bên trong mang theo chính khí, đoan chính tuấn lãng, tính cách ổn trọng lại rộng rãi sáng sủa, là một lang quân như ý tốt.

“ngươi sau này sẽ gặp người tốt hơn ta, sẽ có một đoạn lương duyên tốt”

Tống Lễ Khanh vỗ vỗ lên cánh tay hắn,Tề Mạc từ đầu tới cuối không dám nhìn thẳng hắn.

Tống Lễ Khanh bỗng nhiên lý giải được loại tâm thái nơm nớp lo sợ này, người yêu nhiều luôn muốn khúm núm một chút, mà người được yêu có thể vênh vang đắc ý.

Hắn với Quân Kỳ Ngọc chính là như vậy

Sau khi Tề Mạc rời đi,Tống Lễ Khanh ở trong hoa viên nhỏ lưu lại thật lâu,thất vọng mất mát.

Đúng lúc Y chuân bị xuất cung trở về phủ Kỳ Lân,trên núi giả bõng nhiên nhảy xuống một thân ảnh màu trắng,người này thân thủ nhanh nhẹn, động tác lưu loát tiêu sái, chặn trước mặt mình.

“Vương tử Lâu Lan”

Chính là nam tử gặp mặt buổi sáng,

Tống Lễ Khanh cho rằng trong hoa viên không có người, không nghĩ tới còn có một người lấp sau núi giả.

“Ngươi là một người ngoại bang làm sao có thể tùy tiện đi lại trong hoàng cung?”

Hắn đáp : “ ta được hoàng đế Cảnh quốc ban ân, cho phép tai thái y viện của hoàng cung đọc y thuật sử ký”

“Ngươi lấp ở chỗ này, lén lút nhìn người khác nói chuyện?”

Vương tử Lâu Lan giơ quyển sách thuốc trong tay lên nói: “hầu đọc đại nhân sai rồi, ta tìm một nơi yên tĩnh đọc sách,không có nhã hứng nhìn trộm người khác”

Tống Lễ Khanh lòng nghi ngờ hỏi: “ Vậy ngươi nghe được cái gì rồi”

“Nghe được các ngươi vừa khóc vừa cười, ngươi ngươi ta ta”

“Ngươi ....”

Tống Lễ Khanh nào còn tâm tư cùng hắn đôi co, liền quay người đi.

Vương tử Lâu Lan chủ động đuổi theo, nói: “ người nếu đã là thái tử điện hạ hầu sủng, chí ít hẳn nên an phận thủ thường,lẽ nào trèo lên một thái tử còn chưa đủ? Hay là ngươi trời sinh tính liền bất an tại thất....”

“Chúng ta thanh bạch,không phóng khoáng như người Hồ các ngươi. “TốngLễ Khanh tăng tốc bước chân, “Huống hồ liên quan gì tới ngươi?”

“Ta chỉ cảm thấy biểu hiện bên ngoài của ngươi cùng tác phong của ngươi không tín nhiệm.”vương tử Lâu Lan đuổi theo nói, “bộ dạng không gần người lạnh lùng kiêu ngạo, lại chấp nhận làm hầu sủng,còn thân thiết nam nhân khác, khiến ta cảm thấy đáng tiếc cái xác này”

Tống Lễ Khanh tức đến dừng chân lại quay đầu nhìn về phía hắn một cái.

“Ngươi hiểu rất rõ ta sao?”

“Ta muốn hiểu rõ ngươi”.vương tử Lâu Lan trực tiếp nói, “ nếu không ngươi cho ta cơ hội, nói cho ngươi rốt cuộc là người như thế nào?”

“Ta nếu không cho thì sao?”

Tay của Tống Lễ Khanh bị bắt lấy.

“Ngươi liền không sợ bị thái tử điện hạ biết,hắn hầu sủng sau lưng cùng một cái thái y trẻ tuổi mờ mờ ám ám? Ta nhưng là tận mắt nhìn thấy tình lang của ngươi ghé vào vai ngươi thút thít không ngừng”

Hắn nói như vậy, Tống Lễ Khanh liền biết, hắn căn bản không nghe rõ Tống Lễ Khanh cùng Tề Mạc nói chuyện,chỉ là thông qua cư chỉ phỏng đoán mà thôi.

“Vương tử Lâu Lan vừa rồi còn dạy bảo ta, ta há có thể cùng nam nhân khác dây dưa không rõ?”

Vương tử Lâu Lan bị Tống Lễ Khanh nói đến nghẹn lời, buông lỏng tay ra.

Tống Lễ Khanh nhanh chóng cách xa hắn, chỉ nghe hắn ở sau lưng hô.

“Hầu đọc đại nhân, ta sẽ ở hoàng thành Cảnh quốc nửa năm,sau này thấp đầu không gặp ngẩng đầu gặp.....tên hán của ta là Bùi Tinh Húc, lần sau đừng gọi ta là vương tử.”

“Không hiểu thấu......”

Tống Lễ Khanh nhìn trời đã đến buổi trưa, vội vàng chạy về phủ Kỳ Lân.

Bùi Tinh Húc lưu luyến không nỡ thu hồi tầm mắt.

Sau đó lại ảo não gõ lên trán mình một cái.

“Ta thật là hồ đồ, ta lần này ngàn dặm xa xôi đến Cảnh quốc cầu học, tự có trách nhiệm trên thân,lại dễ như trở bàn tay bị sắc đẹp mê tâm đi.....tiểu hầu đọc, ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Ngay cả tên cùng không nói cho ta biết chứ”