Thám Hoa

Chương 42: Tại sao ngươi không thể tha thứ cho ta?




Editor: Thùy Thanh – Beta: Vĩnh Nhi

***

Tống Lễ Khanh được mở gông xiềng, đứng ngoài thiên lao, chân có hơi sưng.

Y vươn bàn tay, cảm thụ một chút ấm áp của ánh mặt trời.

“…… Lễ Khanh.”

Đây là giọng của Quân Kỳ Ngọc, ngữ khí hắn không hùng hổ dọa người, tỏ ra rất ôn nhu.

Tống Lễ Khanh thiếu chút nữa nghe nhầm người.

Quân Kỳ Ngọc tự mình giá xe ngựa đến đón y.

“Ta tới đón ngươi.”

Tống Lễ Khanh nghe được, trên mặt không có biểu tình, đối với Quân Kỳ Ngọc thình lình ôn nhu như vậy, y không có bi ai cũng không hề vui vẻ.

Chân tướng hết thảy đều đã sáng tỏ, nên Quân Kỳ Ngọc mới thay đổi thái độ như vậy.

“Cha ta đâu?”

Tống Lễ Khanh chưa nghe thấy giọng nói của Tống Thanh, thì chưa hoàn toàn yên tâm.

“Ông ấy về phủ Đại tướng quân rồi…… ừm, ông ấy đã được rửa sạch oan khuất, khôi phục chức vị ban đầu, tước vị cũng không tổn hại, hết thảy giống như trước đây.”

Giống như trước đây……

Nói thật nhẹ nhàng, Tống Lễ Khanh lại cảm thấy tất cả đều không giống như trước kia.

“Ta muốn về nhà, gặp cha ta.”

Tuy nói như vậy, nhưng không gặp cũng không sao, chỉ cần nghe thấy giọng của Tống Thanh, Tống Lễ Khanh cũng an tâm rồi.

“Nhà của ngươi ở phủ Kỳ Lân, ngươi cùng ta trở về đi.” Quân Kỳ Ngọc dừng một chút lại ôn nhu nói, “Nếu ngươi muốn gặp ông ấy, ta có thể cho Tướng quân tới phủ Kỳ Lân gặp ngươi.”

“Nhưng ta muốn về nhà.”

Tống Lễ Khanh bướng bỉnh.

Quân Kỳ Ngọc bị người chống đối, hơi có chút phẫn nộ, nhưng hắn cố kiềm chế xuống.

“Ngươi kiên quyết đòi về phủ Tướng quân, là không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy ta sao?” Quân Kỳ Ngọc nhịn tính tình, nhẫn nại nói, “Chuyện lúc trước là ta không đúng, ta hiểu lầm ngươi, cũng không nên dùng trọng hình với ngươi, nhưng quan tâm quá ắt sẽ bị loạn, mới làm ra chuyện sai trái, nếu ngươi giận, giờ ta nhận lỗi với ngươi, được không?”

“Ta không giận.”

Tống Lễ Khanh nhàn nhạt nói một tiếng.

Y nơi nào còn sức và thời gian để giận dỗi?

“Vậy ngươi ngoan ngoãn cùng ta về nhà.”

Quân Kỳ Ngọc đi qua, nắm lấy tay y.

Tống Lễ Khanh khẽ nhăn mày, rút tay ra khỏi tay hắn.

Quân Kỳ Ngọc rơi vào khoảng không, tay bị bỏ rơi giữa không trung.

“Ngươi tránh ta? Còn nói không giận dỗi?”

“Chạm tới sẽ đau.”

Tống Lễ Khanh tìm một lý do hợp lý.

Quân Kỳ Ngọc nhìn thoáng qua ngón tay giấu trong áo của y, cũng không nói thêm gì, mà cởi áo choàng của mình, khoác lên người Tống Lễ Khanh.

“Lạnh không?” Quân Kỳ Ngọc thấp giọng nói, “Lễ Khanh, tạm thời ngươi không thể tha thứ cho ta, ta có thể hiểu được, chúng ta đừng ầm ĩ ở bên ngoài, làm ta bẽ mặt nữa, được không?”

Lúc Quân Kỳ Ngọc mở miệng, kề sát rất gần y, Tống Lễ Khanh cảm thấy hơi khó chịu, dứt khoát né tránh tiến lên phía trước, nhưng phía trước chính là bậc thang, bước vào khoảng không, liền lảo đảo muốn ngã.

Quân Kỳ Ngọc nhiều năm luyện võ, tay mắt lanh lẹ, ôm lấy eo y, kéo vào ngực.

Sau khi Tống Lễ Khanh đứng vững, y đẩy Quân Kỳ Ngọc ra.

Nhưng công bằng mà nói, Tống Lễ Khanh tính tình trầm ổn, không phải người lỗ mãng, không có khả năng không nhìn thấy bậc thang, Quân Kỳ Ngọc sinh nghi, hắn nhìn đôi mắt Tống Lễ Khanh, đồng tử y luôn lơ đễnh, Quân Kỳ Ngọc còn tưởng y không muốn nhìn thấy mình, hiện tại xem ra……

“Lễ Khanh.” Quân Kỳ Ngọc thử hỏi, “Hai mắt của ngươi……”

“Ừ, ta không nhìn thấy.”

Tống Lễ Khanh nói xong liền nghiêng mặt đi, y không muốn Quân Kỳ Ngọc nhìn chằm chằm y, cũng không cần sự đồng cảm thương hại của hắn.

Quân Kỳ Ngọc sửng sốt, thứ quan trọng nhất với Tống Lễ Khanh, chính là tay và mắt của y, đôi tay cầm bút, đôi mắt đọc sách, hiện tại…… Hiện tại đều bị thương.

Nếu không trị khỏi, về sau y không thể đọc sách viết chữ nữa, nửa đời trước y dốc hết tâm huyết lấy được công danh, giờ đây hết thảy đều tan thành mây khói.

Quân Kỳ Ngọc biết y rất để tâm điều này, nhưng vì sao y lại thản nhiên như vậy?

“Bọn hắn…… Bọn hắn dụng hình làm mắt ngươi bị thương sao?!” Quân Kỳ Ngọc chất vấn.

“Điện hạ đừng có tự trách, mắt ta mấy năm nay đã bệnh, giờ chỉ là bệnh cũ phát tác thôi.” Tống Lễ Khanh lại nghĩ tới điều gì, như là tự giễu mà nói, “Trước kia rơi lệ nhiều như vậy, nói không chừng là khóc đến hỏng mắt.”

“Trước kia? Tại sao ta không biết? Ngươi không nói cho ta chuyện mắt ngươi có bệnh.” Quân Kỳ Ngọc quan tâm hỏi.

Tống Lễ Khanh cười cười, không đáp lại.

Quân Kỳ Ngọc biết y có ý gì, y đang nói mình căn bản không có quan tâm đến y.

“Không…… Không sao, chúng ta về nhà chữa trị.” Quân Kỳ Ngọc an ủi nói, “Ta đã bảo Tề Mạc chờ ở phủ Kỳ Lân, y thuật hắn cao siêu, không phải ngươi cũng tin hắn sao?”

Không chờ Tống Lễ Khanh nói, Quân Kỳ Ngọc liền bế y lên, Tống Lễ Khanh tuy rằng kháng cự, nhưng sao có thể chống lại sức lực của Quân Kỳ Ngọc.

Quân Kỳ Ngọc bế y lên xong, lập tức đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích.

Tống Lễ Khanh không quen bị hắn ôm như vậy, liền thúc giục hắn.

“Sao lại không đi? Ta nặng quá hả?”

“Ngươi……”

Quân Kỳ Ngọc không thốt thành lời, y quá nhẹ!

Nhẹ đến nỗi Quân Kỳ Ngọc đơ người tại chỗ, Tống Lễ Khanh cũng không thấp, lại chỉ có thể trọng như một đứa trẻ, nhẹ bẫng, phảng phất như gió thu, thổi cái là bay đi luôn.

Tống Lễ Khanh ngồi trong xe ngựa, dựa vào ghế, suốt đoạn đường đều nhắm mắt, không nói chuyện.

Quân Kỳ Ngọc mấy lần muốn mở miệng, nhưng không tìm ra lời để nói, chỉ là ánh mắt luôn không rời Tống Lễ Khanh.

Nước da y rất trắng, nhưng từ thiên lao đi ra, cả người xanh xao, mặt đầy mệt mỏi, tinh thần uể oải, nói chuyện hô hấp cũng nhẹ nhàng.

Sau khi trở về phủ Kỳ Lân, Quân Kỳ Ngọc như cũ ôm Tống Lễ Khanh, bế y đặt nhẹ lên giường.

“Đa tạ điện hạ.” Tống Lễ Khanh nói.

Quân Kỳ Ngọc không vui nói: “Ngươi ta như phu thê nhất thể, sau này đừng nói lời khách sáo như vậy nữa.”

Tề Mạc chờ đã lâu, hắn đặt tay, bắt mạch cho Tống Lễ Khanh.

Được một lát, Tề Mạc liền ngẩng đầu kinh hô thành tiếng.

“Lễ Khanh!” Tề Mạc lại âm thầm sửa lời, “Thái, Thái Tử phi, ngươi……”

“Xuỵt——”

Tống Lễ Khanh hơi lắc đầu, ý bảo hắn đừng có nói.

“Ngươi……” Tề Mạc cả kinh, khó mà nhịn được.

Tống Lễ Khanh trở tay cầm lấy tay Tề Mạc, khẩn cầu nói: “Ta biết, không cần phải nói cho người khác nghe.”

Tề Mạc biết, Tống Lễ Khanh nói “Người khác”, ám chỉ chính là Quân Kỳ Ngọc.

“Ngươi đều biết sao?”

“Ừm.”

Tống Lễ Khanh gật đầu, thân thể của mình, y chính là người hiểu rõ nhất, bệnh huyết kiệt đã trở nặng, sắp dầu hết đèn tắt.

Tề Mạc lại không có cách nào bình tĩnh giống như y, hắn nén bi ai trong lòng, nhưng càng nhẫn nhịn, hốc mắt lại càng ửng đỏ.

“Vì sao?” Tề Mạc nhỏ giọng hỏi, “Lễ Khanh ngươi quá khổ sở, ngươi nên nói cho hắn. Ít nhất hắn sẽ đối tốt với ngươi hơn một chút.”

“Hắn không xứng được biết.”

Tống Lễ Khanh quả quyết nói ra những lời này.

Quân Kỳ Ngọc không xứng biết được thời gian y sống không còn nhiều, y cũng không cần bộ mặt ra vẻ thương hại của hắn.

Cuối cùng Tề Mạc cũng nghe theo y.

Quân Kỳ Ngọc uống một ngụm trà xong, liền đi qua, Tề Mạc vội lau nước mắt.

“Thế nào?” Quân Kỳ Ngọc hỏi, “Tay Lễ Khanh có thể khỏi hẳn không?”

“Da thịt tổn thương dễ dàng khép lại, nhưng vết thương gân cốt vẫn cần thêm thời gian để hồi phục.”

Chỉ là…… Tống Lễ Khanh không còn nhiều thời gian nữa.

“Vậy thì tốt quá! Lễ Khanh ngươi nghe thấy không? Tay ngươi sẽ không phế, vẫn có thể cầm bút viết chữ giống như trước kia.”

Quân Kỳ Ngọc nghe xong rất cao hứng, vui vẻ ra mặt.

“Còn đôi mắt thì sao?” Quân Kỳ Ngọc lại hỏi tiếp.

“Có thể…… Có thể trị hết.”

Tề Mạc không còn cách nào, đành phải nói dối, hắn sợ nói nhiều sẽ bị lộ tẩy.

“Điện hạ, thần bây giờ phải trở về Thái Y Viện, thần muốn tìm một ít thuốc bổ huyết lợi khí, nói không chừng Thái Tử Phi sẽ sớm…… Sớm khôi phục như lúc ban đầu.”

“Được, chờ ngươi chữa khỏi cho Thái Tử Phi, ta sẽ ban thưởng cho ngươi.”

Tề Mạc vừa đi, Tống Lễ Khanh lại phải ở cùng một chỗ với Quân Kỳ Ngọc, Tiểu Địch tiến vào, muốn lau chùi vết bẩn trên người cho Tống Lễ Khanh, đều bị Quân Kỳ Ngọc đoạt lấy, hắn muốn đích thân lau cho Tống Lễ Khanh.

Nhưng hắn chưa làm việc tỉ mỉ này bao giờ, tay lúng ta lúng túng, hắn cả đời sống trong nhung lụa, đã phải hầu hạ người khác bao giờ.

Khi Quân Kỳ Ngọc kéo tay áo Tống Lễ Khanh, nhìn thấy cánh tay y đầy rẫy vết thương, biểu tình ngưng trệ một chút.

“Còn đau không?”

Quân Kỳ Ngọc có chút hổ thẹn.

“Đau.”

Tống Lễ Khanh chỉ nói một chữ, khẩu khí bình đạm giống như không phải đang nói về mình.

Quân Kỳ Ngọc lại chạm một cái, sắc mặt tự nhiên khó coi.

“Ta mệt rồi, điện hạ để ta nghỉ ngơi một lát đi.”

“Được, ngươi ngủ đi.” Quân Kỳ Ngọc ngồi ở mép giường nói, “Ta ở chỗ này cạnh ngươi.”

Tống Lễ Khanh cũng vô lực quản hắn, xoay người, đưa lưng về phía Quân Kỳ Ngọc.

Quân Kỳ Ngọc nhất thời có chút mất mát, nhìn bóng lưng thon gầy của Tống Lễ Khanh, ủ rũ cúi đầu.

Y vẫn muốn tránh mặt mình.

“Lễ Khanh, ngươi giận ta cũng được, hận ta cũng được, chuyện đến nước này cũng không thể thay đổi, ngươi muốn ta bồi thường ngươi như thế nào ngươi mới hả giận đây? Chỉ cần ngươi nói, ta đều tận lực làm, được không?”

“Ta biết ngươi không ngủ, ngươi muốn tránh mặt ta.”

“Lễ Khanh, ta đã hạ mình, thành tâm nhận sai với ngươi, chuyện này không thể xóa bỏ được sao?”

“Ngươi không đáp là có ý gì? Ngươi biết ta ghét nhất là người khác phớt lờ ta.”

“Được, đều là ta sai, ta chờ ngươi hết giận.”

Quân Kỳ Ngọc không nhịn được nói, nhưng Tống Lễ Khanh vẫn như vậy không đáp một tiếng. Hắn lại lầm bầm lầu bầu.

Tống Lễ Khanh cũng không phải như hắn nói là đang trốn tránh, mà y thật sự vô cùng buồn ngủ, ở thiên lao ngày ngày chịu trọng hình, không có một khắc nào là không lo lắng đề phòng, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, căn bản là không nghe Quân Kỳ Ngọc nói cái gì, đã nặng nề mà ngủ.

Tống Lễ Khanh ngủ đến trưa hôm sau mới tỉnh, y không nhìn thấy, nhưng đôi mắt có thể cảm giác được sương mù lất phất, hẳn là ban ngày.

Y sờ soạng xuống giường, tay lại chạm phải mặt Quân Kỳ Ngọc.

Quân Kỳ Ngọc thật sự ở bên giường, trông y một ngày một đêm.

Quân Kỳ Ngọc tức khắc tỉnh lại, xoa mắt nói: “Lễ Khanh, ngươi đói bụng không? Ta sai người chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngươi rồi, Tề Mạc cũng nói ngươi phải bồi bổ.”

Tống Lễ Khanh bị hắn kéo đến bên cạnh bàn, Quân Kỳ Ngọc gắp một miếng thịt, đưa tới bên môi Tống Lễ Khanh.

Đầu bếp phủ Kỳ Lân là giỏi nhất kinh thành, nhưng Tống Lễ Khanh lại quá mẫn cảm, chỉ ngửi thấy một ít mùi tanh của thịt, dạ dày y liền co rút không ngừng, nôn khan ra tiếng.

“Lễ Khanh!” Quân Kỳ Ngọc hốt hoảng đỡ lấy y, “Thức ăn này nấu tệ vậy sao? Ta lập tức sai người bắt đầu bếp kia đến hỏi tội!”

Tống Lễ Khanh ngăn hắn, thở hổn hển hai hơi mới có thể nói chuyện.

“Là ta ngửi không được mùi thịt, điện hạ không cần vạ lây người vô tội.”

“Đem mấy món mặn này mang xuống cả đi!” Quân Kỳ Ngọc cẩn thận múc một bát canh tẩm bổ, “Ngươi ăn canh này đi, ngoan, há miệng.”

“Ta ăn không vô, điện hạ ngài dùng bữa đi.”

Quân Kỳ Ngọc buông muỗng canh, nhìn vẻ mặt hờ hững của Tống Lễ Khanh, rốt cuộc mất hết kiên nhẫn.

“Lễ Khanh, ta đối với ngươi đã tận tình tận nghĩa, thương thế của ngươi đều có thể chữa khỏi, tại sao ngươi không thể tha thứ cho ta?”