Thám Hoa

Chương 53: Đã có một chút tư cách để yêu ngươi




Editor: Thùy Thanh – Beta: Linh Nhi

***

Đêm đã khuya, mây đen che khuất vầng trăng khuyết, khiến cho màn đêm càng tối đen như mực.

Trên cành cây ở ngoại ô kinh thành, một con cú đêm tung cánh bay ngang qua, khiến đàn chim bay tán loạn, một con chim sẻ chui vào trong nghĩa trang, dừng lại trên một chiếc quan tài để quan sát xung quanh.

Cánh cửa nghĩa trang bị gió thổi mở ra, chim sẻ sợ hãi biến mất trong bầu trời đêm.

Vài gã đàn ông bước vào, một trong số họ đang khiêng xác một người phụ nữ, người đàn ông thô lỗ ném xác người phụ nữ vào quan tài.

“Lưu gia, ngươi nhất định muốn bỏ thê tử ở nơi hoang vắng này sao? Hay là mở lòng đưa nàng về nhà mẹ đẻ, tốt xấu gì cũng có thể lá rụng về cội xuống mồ an yên.”

Người đàn ông được gọi là Lưu gia cất giọng thô lỗ: “Tiện nhân này còn muốn chết yên sao? Ta không phơi thây nàng ta cho chó ăn đã là nhân từ rồi!”

“Aiii.” Người khác khuyên giải nói, “Ngươi nói nàng ta dan díu với người đàn ông khác, dù sao cũng là do ngươi nghi ngờ, ngươi đánh mắng nàng ta, nàng ta đương nhiên nghĩ quẩn trong lòng, có dũng khí nhảy sông, ít nhiều chứng minh nàng trong sạch.”

“Trong sạch cái gì, nàng ta chết cũng không chịu nói ra tên nam nhân kia là ai!” Lưu gia mắng, “Trong bụng cũng không biết là con hoang của tên khốn kiếp nào!”

Những người khác khuyên can không được, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

“Đáng tiếc một xác hai mạng, bụng to như vậy, có lẽ đã đủ tháng? Sau khi chết không có mộ phần, chỉ có thể làm một cô hồn dã quỷ…”

Lưu gia tức giận nói: “Tiện nhân này không thể tiến vào mộ phần Lưu gia ta, đừng hòng vấy bẩn nơi thanh tịnh của tổ tiên ta!”

Bên ngoài, tiếng cú đêm phát ra thê lương, bọn họ đồng loạt rùng mình một cái.

“Đi nhanh đi, đi nhanh đi, nơi này âm khí nặng quá……”

Một đám người sợ đi chậm hơn người khác, nắp quan tài cũng không thèm đóng lại.

Nghĩa trang tối om, bọn họ cũng không thấy rõ, ngay trong quan tài này còn có một người hôn mê.

Tống Lễ Khanh toàn thân nóng như lửa đốt, gương mặt đỏ bừng, hôn mê phát ra tiếng rên rỉ như muỗi kêu, một thân thể ướt sũng được ném vào, giúp y hạ sốt cao, nhiệt độ cơ thể từ từ hạ xuống.

……

Hơn nửa tháng sau, Quân Kỳ Ngọc đến Lâu Lan Quốc.

Lúc này Lâu Lan Quốc đang quốc tang, Bùi Tinh Húc mặc tang phục, mỗi ngày canh giữ từ đường cho người cha đã khuất.

Cho nên khi Quân Kỳ Ngọc tới đột ngột, hắn nhanh như chớp mà lao đến trước mặt Bùi Tinh Húc.

Bùi Tinh Húc đã lâu không gặp hắn, nhưng lại cảm thấy Quân Kỳ Ngọc so với trước kia như hai người khác nhau, có thể là do bôn ba ngày đêm đến đây, khuôn mặt Quân Kỳ Ngọc có nét phong trần hơn trước, râu ria mọc dài, da ngăm và gầy hơn nhưng trông hắn điềm tĩnh hơn trước rất nhiều.

Bùi Tinh Húc rất ngạc nhiên khi thấy Quân Kỳ Ngọc ở Lâu Lan.

“Lễ Khanh đâu?”

Đây là câu đầu tiên Quân Kỳ Ngọc mở miệng nói, cũng là câu mà hắn nghĩ trong lòng mỗi ngày trên suốt chặng đường đi về phía Tây Bắc.

Bùi Tinh Húc có chút địch ý nói: “Quân Kỳ Ngọc, ngươi phát điên cái gì, chạy đến chỗ ta để tìm người?”

Quân Kỳ Ngọc lúc này chỉ quan tâm đến sự an toàn của Tống Lễ Khanh, nhắm mắt làm ngơ trước lòng thù địch của Bùi Tinh Húc.

“Lễ Khanh ở đâu? Ngươi cho ta gặp y.”

“Ta không có dẫn y đến Lâu Lan!” Bùi Tinh Húc cũng nhận ra có gì đó không đúng, “Ý ngươi là gì? Ngươi tìm không thấy y? Lễ Khanh lẽ ra phải ở kinh thành Cảnh Quốc mới đúng, y sao lại…… không tìm được?”

“Không phải ở Lâu Lan sao?”

Quân Kỳ Ngọc không thể tin được, bởi vì hắn ôm hy vọng cuối cùng của mình, chính là Tống Lễ Khanh đã bình yên tới Lâu Lan, dù cho là bỏ trốn theo Bùi Tinh Húc, Quân Kỳ Ngọc cũng sẽ cảm thấy tốt hơn.

“Không ở Lâu Lan thì ở đâu? Bùi Tinh Húc, ngươi đừng gạt ta, ta lo lắng cho y, ngươi chỉ cần nói cho ta biết y bình an là được, ta không bắt ép y trở về Cảnh Quốc, ta thề.”

Quân Kỳ Ngọc gần như là cầu xin, nếu Tống Lễ Khanh không đi cùng Bùi Tinh Húc, thì y…… Chỉ sợ y lành ít dữ nhiều.

Hơn nữa đã hơn nửa tháng kể từ khi Quân Kỳ Ngọc xuất phát tới Tây Vực, thời gian đã quá chậm trễ!

Bùi Tinh Húc cũng hiểu rõ mọi chuyện không ổn, trong lòng trầm xuống, bắt lấy tay Quân Kỳ Ngọc.

“Ta nói cho ngươi biết, nửa tháng trước, y tiễn ta đến rừng mai ngoại ô, nhưng không chịu cùng ta tới Lâu Lan!”

“Tống Lễ Khanh mất tích ở rừng mai kia. Ta phái người cứ hai canh giờ truyền tin tức, cho đến hôm nay, phía kinh thành vẫn chưa tìm được y. . . “

Quân Kỳ Ngọc nản lòng che đầu, giọng nói trở nên khàn đi rất nhiều, không còn trong trẻo như trước.

“Ngươi…… Ngươi……”

Bùi Tinh Húc nắm cổ áo hắn, liền vung nắm đấm.

Nhưng Bùi Tinh Húc nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Quân Kỳ Ngọc cùng dáng vẻ thất thần của hắn, bây giờ đánh nhau với Quân Kỳ Ngọc thì có lợi ích gì?

Bùi Tinh Húc hận chết cái tên thủ phạm Quân Kỳ Ngọc này, không phải tại hắn Tống Lễ Khanh sẽ mắt mù thân tàn thế này sao? Nhưng nếu oán trách, Bùi Tinh Húc cũng không thể đổ hết lên đầu Quân Kỳ Ngọc, chỉ trách bản thân vì đã không cẩn thận hơn.

“Là ta bất cẩn, ta biết y đi đứng khó khăn… Làm sao có thể để y tiễn ta đến tận ngoại ô kinh thành?”

Quân Kỳ Ngọc không có thời gian để buồn, hắn một khắc cũng không muốn ở yên, xoay người rời đi.

“Thay ta chuyển lời chia buồn đến người thân của ngươi.” Quân Kỳ Ngọc nói thêm một câu, “Ta nhất định phải tìm được Tống Lễ Khanh.”

Bùi Tinh Húc nhìn bóng lưng Quân Kỳ Ngọc có một cảm giác kỳ lạ.

Nếu là trước kia, Quân Kỳ Ngọc sao có thể cư xử tốt như vậy, nếu hắn ta đến, thì sẽ ra tay, ép mình nói Tống Lễ Khanh ở đâu.

Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tính tình hắn đột nhiên bình tĩnh rất nhiều, ánh mắt trong sáng, nội tâm ôn hòa, thần sắc trước kia u ám hơn, phong thái bây giờ cũng không còn lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Có thể thấy được Tống Lễ Khanh rời đi, đã ảnh hưởng nặng nề tới hắn.

“Quân Kỳ Ngọc.”

Bùi Tinh Húc gọi hắn.

“Nếu ngươi có thể tìm được Lễ Khanh, ta sẽ đồng ý với ngươi, từ đây về sau không dây dưa với y nữa, chủ động rời khỏi cuộc sống của y, cả đời không rời khỏi Lâu Lan.”

Quân Kỳ Ngọc quay đầu, hỏi: “Ngươi muốn thừa kế vương vị Lâu Lan, bỏ Lễ Khanh sao?”

Hắn nghĩ như vậy cũng là bình thường.

Bùi Tinh Húc buồn bã cười, lắc đầu nói: “Ngươi là Thái tử Cảnh Quốc, năng lực của ngươi mạnh hơn ta rất nhiều, chỉ cần y còn sống, ta cũng không cầu cái gì, ngươi không cần lo lắng tại sao ta lại làm điều này, chỉ cần ngươi hứa rằng ngươi có thể dùng thời gian cả đời này bù đắp thật tốt cho Lễ Khanh, chuộc lại mọi sai lầm quá khứ, ngươi có dám hứa không?”

“Có gì không dám?”

Trong nửa tháng qua, Quân Kỳ Ngọc không có suy nghĩ lung tung, những chuyện quá khứ hiện rõ trong đầu hắn, sự hoảng hốt của hắn ngày càng rõ ràng, hắn hoàn toàn chắc chắn một điều, hắn đã yêu Tống Lễ Khanh từ lâu, và không thể tha thứ cho chính mình.

“Được.” Bùi Tinh Húc trực tiếp nói, “Cũng giống thế, nếu ta tìm được Lễ Khanh trước, ta hy vọng ngươi cũng tuân thủ lời thề, từ đó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt y nữa, không được quấy rầy cuộc sống an bình của y.”

Quân Kỳ Ngọc sững người một lúc.

Muốn hắn buông bỏ Tống Lễ Khanh…… có lẽ cả đời hắn cũng không làm được.

Nhưng lần này hắn sẽ dốc hết sức lực, hắn cũng không tin mình sẽ thua.

“Ta hứa với ngươi.”

Quân Kỳ Ngọc đồng ý, đây là cuộc cá cược của họ.

Sau khi Quân Kỳ Ngọc rời đi, trong lòng Bùi Tinh Húc có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn.

“Lễ Khanh, ta xin lỗi, ta không nên mang ngươi ra đặt cược. Ta chỉ là cảm thấy, Quân Kỳ Ngọc bây giờ, đã có một chút tư cách để yêu ngươi.”

Còn lý do vì sao Bùi Tinh Húc chủ động đánh cược với Quân Kỳ Ngọc.

Lý do, chỉ có bản thân Bùi Tinh Húc hiểu rõ.

……

Thái tử mất tích một tháng, khi trở về Cảnh Quốc cũng không biểu thị gì, chỉ có mệnh lệnh, tống Lễ Bộ thượng thư và chủ sự, chính là Trạng Nguyên và Bảng Nhãn, hai người vừa mới được nhậm chức vào ngục, không ra bất kỳ công bố nào, cũng không thi hành bất kỳ hình phạt gì.

Thái tử Quân Kỳ Ngọc tự mình thẩm tra xét xử, hắn cũng chỉ nói một câu với hai người này.

“Tống Lễ Khanh đâu? Ai nói thật trước sẽ được sống. Nói dối thì liên lụy cửu tộc.”

Trạng Nguyên đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.

Bảng Nhãn thì ngồi bệt xuống đất, đái cả ra quần, gào khóc.

“Ta biết ngay mà! Ta biết ngay mà!” Bảng Nhãn chỉ vào Trạng Nguyên chửi ầm lên, “Đi theo ngươi sớm muộn gì cũng gặp xui xẻo! Ta đã nói với ngươi không được hại người, không được hại người mà, giấy không gói được lửa! Là đạo lý nhân quả báo ứng! Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ! Thần nói! Ngày hôm đó, bọn thần ở rừng mai ngoại ô kinh thành gặp Tống Lễ Khanh đang hôn mê, là hắn sinh lòng xấu xa, thà là không làm, nếu làm thì phải làm đến cùng hại chết Tống Lễ Khanh, đem người mang đến nghĩa trang cách mười mấy dặm ngoài kinh thành, ném y vào quan tài……”

“Ngươi nói bậy!” Trạng Nguyên cũng không thèm khách khí nữa, “Là ai cõng y chứ? Là ngươi, cái tên ngu ngốc này! Ngươi ghen ghét Tống Lễ Khanh mới làm ra chuyện này, còn muốn lấy ta ra che giấu thay ngươi sao!”

Bảng Nhãn tức giận đến hộc máu: “Ngươi ngươi ngươi! Ngươi đổi trắng thay đen! Ngươi sợ chức quan của mình sẽ bị Tống Lễ Khanh thay thế, là ngươi sai khiến ta!”

Hai người cãi cọ giằng co, thậm chí quên mất mình là người đọc sách, xông vào đấm đá lẫn nhau.

Quân Kỳ Ngọc đã có kết quả từ cuộc cãi vã của bọn họ.

Bảng Nhãn bị tước bỏ chức quan, lưu đày ngàn dặm.

Trạng Nguyên ngày đó cũng bị xử tử, treo đầu trên thành thị chúng, người thân mấy đời của hắn không được phép vào kinh, cấm tham gia khoa cử.

Mới đậu Trạng Nguyên được một năm, đã lầm đường lạc lối dẫn tới họa sát thân, khiến người người tiếc nuối.

Quân Kỳ Ngọc vội vã đến nghĩa trang, tìm kiếm tất cả quan tài.

Tống Lễ Khanh…… Biến mất.

Theo lời thú tội, thì Tống Lễ Khanh đáng lẽ phải ở trong quan tài ở ngoài cùng bên phải, nhưng bây giờ, không có ai kể cả còn sống hay đã chết!

Thay vào đó, bên trong là một thi thể nữ, trên thi thể còn có vết máu bẩn đã khô.

Quân Kỳ Ngọc suy sụp.

Khiến hắn bận tâm nhất chính là hắn đã từng đi ngang qua nghĩa trang này, nhưng hắn không vào tra xét, nếu ngày đó hắn đi vào, kết quả nhất định sẽ khác bây giờ.

Vào đầu mùa đông, bỗng nhiên Cảnh Quốc và Lâu Lan huy động lực lượng, họ bắt đầu càn quét các con đường và ngõ hẻm, thậm chí cả những ngôi làng xa và vùng hoang dã.

Sau này dân chúng mới biết những người này không phải đang đánh nhau mà chỉ là đi tìm người, chỗ nào cũng dán thông báo tìm người mất tích, trên đó vẽ hình một công tử tuấn tú, chỉ nhìn qua bức tranh đã thấy còn đẹp hơn cả Phan An. Số tiền thưởng tìm người cũng lớn đáng kinh ngạc.

Không ai biết công tử này là ai, là người quan trọng như thế nào mà khiến quân đội hai nước dốc sức tìm kiếm.

Chỉ là ngày qua ngày, công tử tuấn tú này vẫn chưa được tìm thấy, tiền thưởng thì càng ngày càng nhiều hơn.

Dân chúng đọc cáo thị cùng nhau bàn luận.

“Treo thưởng mười vạn lượng vàng…… Này…… Này, Hôm qua không phải cái giá này mà!”

“Nếu ta mà là công tử này, bị truy nã nhiều đến như vậy cũng rất đáng giá!”

Có người lén lút nói: “Nghe nói là Hoàng thái tử phi đó, người thân ta làm quan đã từng nhìn thấy y.”

“Tại sao Thái tử phi lại mất tích?”

“Nói không chừng là sau khi hòa ly với Thái tử, nghĩ quẩn trong lòng rồi tự sát.”

“Đã hòa ly, còn treo thưởng vạn lượng vàng sao? Thái tử cũng thật si tình quá……”