Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 5




Trình Du Cẩn vào cửa, đầu tiên là bất động thanh sắc quét về phía Trình Nguyên Cảnh liếc mắt một cái. Sau đó nàng cúi đầu, vô cùng đoan trang mà hành lễ với Trình lão hầu gia:"Cháu gái thỉnh an tổ phụ, mong thân thể tổ phụ mau bình phục."

Nói xong, Trình Du Cẩn hơi hơi xoay người, chào hỏi Trình Nguyên Cảnh:"Cháu gái gặp Cửu thúc, tham kiến Cửu thúc."

Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt mà nâng tay, nói:"Miễn."

Trình Du Cẩn có chút ngoài ý muốn, Trình lão hầu gia còn đang ở đây, mà Trình Nguyên Cảnh lại lên tiếng làm chủ? Nàng lặng lẽ liếc qua Trình lão hầu gia, phát hiện đối phương tỏ vẻ bình tĩnh thản nhiên, tựa hồ một chút cũng không ý thức được có gì không ổn.

Thôi đi, nếu ngay cả Trình lão hầu gia còn không thèm để ý bản thân bị nhi tử mạo phạm, thì nàng sợ cái gì. Trình Du Cẩn đứng lên, cười nói với Trình Nguyên Cảnh:"Cháu gái không biết hôm nay Cửu thúc về, không có tiếp đón từ xa. Dọc đường đi Cửu thúc có mệt không?"

Trình Nguyên Cảnh nhìn Trình Du Cẩn miệng cười như hoa, trong lòng âm thầm nghĩ, hắn quả thực là rời khỏi kinh thành lâu quá rồi, không thể theo kịp động thái trong kinh thành. Tiểu cô nương này, tuổi không lớn, nhìn tổng thể thì có một bề ngoài rất xinh đẹp. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trình Nguyên Cảnh cũng không tin, một tiểu cô nương ôn nhu xinh đẹp như vậy, sẽ tát một cái lên mặt vị hôn phu.

Trình Nguyên Cảnh nói:"Không sao. Chuyện bên ngoài, vốn dĩ cũng không cần bề dưới như ngươi nhọc lòng."

Trình Du Cẩn nghe được hai chữ "Bề dưới" này từ trong miệng Trình Nguyên Cảnh nói ra, trong lòng không nói nên lời. Trình Nguyên Cảnh thoạt nhìn không lớn hơn nàng bao nhiêu, lại tự nhiên mà gọi nàng là bề dưới, Trình Du Cẩn thật sự không thể bình tĩnh tiếp nhận.

Nhưng ai bảo tổ phụ nàng khó quên tình cũ đâu, Trình Du Cẩn chỉ có thể đành chấp nhận vị thúc thúc lớn hơn nàng 5 tuổi này.

Vừa lúc Trình Du Cẩn ở đây, Trình lão hầu gia liền hỏi:"Cháu gái, ta hỏi cháu, chuyện cháu cùng tiểu tử Hoắc gia kia là thế nào?"

Trình Du Cẩn im lặng khẽ liếc nhìn Trình Nguyên Cảnh một cái, Trình lão hầu gia không quan tâm việc trong nhà, mà lại biết được chuyện này, tất nhiên là do Trình Nguyên Cảnh mang đến. Trình Du Cẩn cho rằng động tác nàng vừa bí mật vừa nhanh chóng, nhưng mà Trình Nguyên Cảnh lại chuẩn xác quay đầu lại, còn cười với Trình Du Cẩn một cái.

Trình Du Cẩn càng thêm khẩn trương. Nàng không biết Trình Nguyên Cảnh đã nói những gì với Trình lão hầu gia, vì thế cứ đưa ra biện pháp an toàn trước:"Tổ phụ, cháu cùng Hoắc hầu gia. . .đã không còn quan hệ."

"Cái gì?" Trình lão hầu gia nhíu mày:"Tuổi nhỏ mà nói bừa cái gì, ngươi đã là vợ chưa cưới của hắn, về sau sẽ sống cả đời bên hắn, sao lại nói là không có quan hệ?"

Trình Du Cẩn cúi đầu, vào thẳng chủ đề, bi thương nói:"Hôm nay Hoắc hầu gia. . .là tới cửa từ hôn."

"Cái gì!" Trình lão hầu gia lần này càng giật mình, ngay cả giọng cũng cao hơn. Trình Nguyên Cảnh cũng ngạc nhiên chớp mắt một cái, hóa ra là từ hôn, trách không được nàng nhắm ngay vào mặt đối phương tát một cái. Nếu là như thế, lúc ấy thật sự nên đánh.

Trình lão hầu gia thế nhưng không biết chuyện từ hôn, nhìn dáng vẻ hình như cũng không biết nàng đánh Hoắc Trường Uyên một cái. Bây giờ Trình Du Cẩn liền an tâm rồi, hóa ra Trình Nguyên Cảnh cũng không mách lẻo với lão hầu gia như nàng đoán.

Trình Du Cẩn buông thõng tay xuống, thấp giọng lên án:"Cháu gái thật sự không biết có chuyện gì, rõ ràng lúc trước vẫn tốt, nhưng sáng sớm hôm nay, Hoắc hầu gia đột nhiên tới cửa, vừa vào cửa liền buông lời lạnh nhạt nói muốn từ hôn. Cháu gái thất thố mờ mịt, nghĩ tới việc nên hỏi hắn một chút đây là chuyện gì, kết quả nghe được hắn nói với tổ mẫu. . ."

Đầu Trình Du Cẩn càng cúi thấp xuống, tựa hồ là đang kìm nén nước mắt nhưng không muốn người khác nhìn thấy, cho nên cúi đầu không chịu lộ mặt. Trình Nguyên Cảnh cười mà không nói, lẳng lặng nhìn Trình Du Cẩn khóc lóc kể lể, nếu như nàng thật sự khóc.

Trình lão hầu gia quả nhiên lo lắng, hỏi:"Hắn nói cái gì?"

"Hắn nói, không có nguyên nhân gì cả, hắn chỉ là muốn từ hôn với cháu gái. Sau đó hắn còn nói, cháu mua danh chuộc tiếng, trời sinh dối trá, sau khi hắn hủy hôn ước, sẽ không có ai thèm cưới cháu."

Trình Nguyên Cảnh nhướng mày, cười như không cười mà liếc Trình Du Cẩn một cái. Những lời này quả thực hắn cũng nghe thấy, lúc ấy hắn từ bên ngoài tiến vào, vốn dĩ muốn đi thăm bệnh Trình lão hầu gia, kết quả gặp được một đôi nam nữ cãi nhau trên hành lang. Ý thức của Trình Nguyên Cảnh cũng rất tốt, hắn dừng bước chân lại, suy nghĩ chờ hai người trẻ tuổi này ầm ĩ xong rồi mới qua.

Tuy rằng Trình Nguyên Cảnh mới là người tới trước.

Không nghĩ rằng, hắn lại nhìn thấy một vở diễn xuất sắc như thế.

Cho tới bây giờ, vị Đại tiểu thư Trình gia  này còn dám tính kế, "Mua danh chuộc tiếng", "Trời sinh dối trá" đúng là do Hoắc Trường Uyên nói, nhưng không biết là Trình Du Cẩn vô tình hay cố ý mà thay đổi trật tự của nó, dẫn đến ý nghĩa cũng đối lập hoàn toàn. Trình Du Cẩn muốn ở đây giả bộ ủy khuất với tổ phụ, lại sợ bị hắn nói rõ sự thật, cho nên cố ý đùa bỡn chơi chữ.

Trình Nguyên Cảnh, cũng không rảnh như vậy.

Sau khi Trình lão hầu gia nghe được quả nhiên tức giận, mắng to Hoắc Trường Uyên coi trời bằng vung. Trình Du Cẩn nghe xong liền thoải mái, thỉnh thoảng thêm vào mấy câu, con mắt nàng sáng như sao, nhẹ nhàng đảo một vòng, nhìn xung quanh, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Trình Nguyên Cảnh. Nàng nói:"Hoắc hầu gia lập công lớn là nhờ tự thân mình, hầu vị là do thánh thượng giúp đỡ, tiền đồ của hắn không thể tính được, chướng mắt cháu cũng là bình thường. Nhưng mà, hắn nhục nhã cháu thì không sao, lại vô lý mà vấy bẩn toàn bộ Trình gia. Cửu thúc, thúc nói đúng không?"

Trình lão hầu gia vội vàng nhìn thoáng qua Trình Nguyên Cảnh, Hoàng thái tử chỉ biết ra lệnh, trên đời này có ai dám nói chuyện với Thái Tử bằng loại ngữ khí này? Mặt Trình lão hầu gia trầm xuống, khiển trách:"Cháu gái, không được làm càn."

Làm càn? Nàng làm càn chỗ nào? Trình Du Cẩn hoàn toàn bị hỏi đến nghẹn họng, khi nói chuyện phiếm đều là ngươi nói ta trả lời, ai mà không cư xử như vậy, Trình lão hầu gia lại nói nàng làm càn!

Khó trách Trình lão phu nhân hận đến ngứa răng tiểu Tiết thị, sự bất công này của Trình lão hầu gia, không phải là quá rõ ràng sao.

Trình Nguyên Cảnh cảm nhận được rõ Trình đại tiểu thư không vui mà liếc mắt đánh giá hắn một cái, tuy rằng không lộ ra rõ, nhưng tất nhiên trong lòng mắt trợn trắng. Trình Nguyên Cảnh cũng không để ý, ngược lại hỏi:"Hầu vị Hoắc Trường Uyên là thánh thượng giúp?"

"À, chuyện này hả." Trình lão hầu gia giải thích nói:"Chính là chuyện ta đã nói với ngươi lúc trước ấy, thánh thượng ở bữa tiệc khánh công nhìn thấy Hoắc Trường Uyên cũng gần tuổi với Thái Tử, liền hỏi vài câu, sau đó người phía dưới liền đem tước vị trả lại cho Hoắc gia."

Lời này của Trình lão hầu gia là nói qua cho Trình Nguyên Cảnh hiểu, đáng tiếc Trình Du Cẩn không biết, nàng không hề phòng bị mà nói tiếp:"Suy cho cùng, Hoắc Trường Uyên cũng chỉ dính chút hào quang của Thái Tử điện hạ. Hoàng Thượng nhớ Thái Tử, mới đến lượt Hoắc gia hưởng ké, cũng không biết nhà bọn họ đắc ý cái gì."

Trình lão hầu gia hoàn toàn không dự đoán được những lời này, ông giật mình nhìn Trình Du Cẩn, miệng cũng không khép vào được. Miệng lưỡi dám tùy ý nói với Hoàng thái tử như vậy, còn vô cùng nhẹ nhàng, như làm việc nhà, cũng quá to gan rồi.

Trình Du Cẩn hoảng sợ, cho rằng bản thân không cẩn thận phạm phải điều kiêng kị gì:"Cháu. . .cháu nói sai cái gì sao?"

Trình Nguyên Cảnh một bên nhẹ giọng cười, tuy rằng sau khi Trình Du Cẩn tiến vào hắn vẫn luôn cười trầm ngâm, nhưng không giống với hiện tại, đây là nụ cười thật sự, phát ra cả âm thanh.

Hình như đây là lần đầu hắn thể hiện rõ cảm xúc của mình. Trình Du Cẩn vừa kinh ngạc vừa không hiểu nổi, Trình lão hầu gia lại đột nhiên thở phào, cũng tươi cười.

Vừa nãy ông nói lâu như vậy, Thái Tử cũng không mảy may tỏ thái độ, ngược lại còn cực kỳ không muốn nói chuyện này. Không ngờ tiểu cô nương thuận miệng nói một câu oán trách, ngược lại lại gỡ được khúc mắc của Thái Tử, còn làm ngài bật cười.

Thái Tử từ nhỏ trải qua chuyện khó khăn ở nhân gian, rất sớm liền trở nên thu mình, vui buồn cũng không thể hiện ra ngoài. Đây quả thật là để tự vệ, nhưng mà, rất lâu rồi cũng không thấy Thái Tử cười. Trình lão hầu gia đã không nhớ rõ, lần cuối Trình Nguyên Cảnh thật sự bật cười là khi nào.

Trình Du Cẩn trơ mắt nhìn tổ phụ như vừa trút được gánh nặng, lại phảng phất trở nên thương cảm, Trình Du Cẩn nhướng mày, cười hỏi:"Tổ phụ, Cửu thúc, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Trình lão hầu gia cả người nhẹ nhàng, bỗng nhiên gương mặt lại lập tức nghiêm khắc mà dạy dỗ Trình Du Cẩn một câu:"Về sau không thể tùy tiện nói chuyện triều đình."

Trình Du Cẩn cúi đầu, cung cung kính kính đáp:"Dạ."

Trình lão hầu gia buông được gánh nặng trong lòng, tức khắc cảm thấy cả người nhẹ nhàng, phảng phất như bệnh tật trên người cũng giảm bớt. Ông nói với Trình Nguyên Cảnh:"Cửu Lang, thật vất vả ngươi mới về một chuyến, tranh thủ đi thăm lão phu nhân đi."

Lời này của Trình lão hầu gia nói là phân phó, thì giống với dò hỏi hơn, mà Trình Nguyên Cảnh còn thật sự suy tư một chút, mới đứng lên, nhẹ nhàng gật đầu với Trình lão hầu gia:"Con đi xem hầu phu nhân, hầu gia ngài an tâm nghỉ ngơi."

Trình lão hầu gia vội trả lời:"Được."

Trình Du Cẩn ở một bên nhìn, đôi mắt híp híp. Cặp cha con này, hình như có gì không thích hợp lắm.

Trình Nguyên Cảnh đã đứng dậy, Trình Du Cẩn cũng vội vàng nói:"Tổ phụ, cháu dẫn Cửu thúc đi gặp tổ mẫu, không quấy rầy ngài dưỡng bệnh."

Trình Du Cẩn rất nhanh đuổi theo tới cửa, khóe mắt Trình Nguyên Cảnh vô tình nhìn lướt qua.

Trình Du Cẩn có nhiều năm kinh nghiệm sinh hoạt ở cổng lớn, hai người đồng thời cáo từ, rõ ràng là cùng hắn ra cửa, cùng đi đường. Nhưng mà chờ Trình Du Cẩn mặc áo choàng đỏ thẫm, đeo giày da vào, Trình Nguyên Cảnh cũng không thèm đợi nàng, mà trực tiếp đi thẳng.

Trình Du Cẩn giật mình một hồi lâu, người này thật sự là dựa vào bản thân mà lên tới tứ phẩm sao? Không có chút cố kỵ, không hiểu biết phong cách hành sự của người đời, đừng nói làm quan, ngay cả vào được cung cũng không sống nổi.

Trình Du Cẩn vội vàng đeo giày, rồi kéo rèm cửa chạy ra ngoài.

Đi ra bên ngoài, gió lạnh từng đợt thổi vào mặt, trong không khí mang theo tuyết nên mát lạnh. Trình Nguyên Cảnh đi được một đoạn đường rồi, đột nhiên nghe được từng đợt gọi từ phía sau:"Cửu thúc."

Trình Nguyên Cảnh vừa sinh ra đã là đích trưởng hoàng tử, cung đình nước chảy xiết kịch liệt, nhưng dù hậu cung đấu đá nhau như thế nào, cũng không ai dám khắt khe với Hoàng trưởng tử, ít nhất người bên ngoài càng không thể. Cuộc sống Trình Nguyên Cảnh từ nhỏ tôn quý, sau khi 3 tuổi còn được hoàng đế tự mình chiếu cố mang theo bên người sinh hoạt, vừa qua 5 tuổi, hoàng đế liền làm theo quy củ, lập hắn làm Hoàng thái tử.

Không có người bắt Trình Nguyên Cảnh chờ, Trình Nguyên Cảnh cũng chưa từng có thói quen này.

Có người từ phía sau gọi hắn, còn bảo hắn dừng lại, chuyện này đối với Trình Nguyên Cảnh thật ra cũng là một điều mới mẻ. Nhưng ma xui quỷ khiến, Trình Nguyên Cảnh còn thật sự dừng lại, rũ con ngươi, nhìn thân ảnh như lửa đỏ kia chạy tới.

Không ngờ, nàng lại chạy cơ đấy.

Trình Du Cẩn cũng không biết nên nói như thế nào với người này về suy nghĩ trong lòng nàng, nàng dừng lại trước mặt Trình Nguyên Cảnh, cho dù không ngừng chửi thầm làm gì có ai có cái phúc lớn như vậy mà được nàng đuổi theo, nhưng lúc cần nhờ người khác, từ trước đến nay Trình Du Cẩn vẫn vô cùng biết điều. Nàng híp mắt cười cười, mắt như trăng non, ấm áp lại xinh đẹp:"Cửu thúc, thúc đi nhanh quá."

Trình Nguyên Cảnh vẫn lẳng lặng nhìn nàng, thấy Trình Du Cẩn hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, Hoàng thái tử điện hạ đương nhiên không có kiên nhẫn, trực tiếp hỏi:"Chuyện gì?"

Biểu tình trên mặt Trình Du Cẩn cũng không thay đổi, nàng chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của một tiểu thư khuê các:"Cửu thúc vừa mới về, cháu gái lẽ ra nên vì Cửu thúc mà đón gió tẩy trần, nhưng mà. . .lại để Cửu thúc dính vào một ít chuyện linh tinh."

Trình Nguyên Cảnh biết nàng đuổi theo hắn làm gì, hắn hơi hơi mỉm cười, muốn nhìn xem nữ tử này còn có thể nói cái gì.

Trình Du Cẩn giữ nguyên độ cong miệng, sóng mắt lay động:"Đều nói việc xấu trong nhà không nên khoe ra ngoài, nhưng mà chuyện này, nói ở nhà cũng không tốt lắm. Thứ nhất tổ mẫu buồn thúi ruột vì cháu, thân thể tổ phụ còn có bệnh, dùng mấy chuyện vụn vặn này đi làm phiền trưởng bối, thật sự là bất hiếu. Thứ hai chuyện hôn nhân này rốt cuộc cũng liên quan đến danh tiết, nếu chỉ có mỗi cháu bị ảnh hưởng thì không sao, nhưng mà Tĩnh Dũng hầu dù sao cũng là người mà hoàng đế tự mình chiếu cố, trước mặt thánh thượng cũng không nên để lại tai tiếng, chúng ta tùy tiện sắp xếp việc tư của hắn, cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh phủ Nghi Xuân Hầu. Thứ ba. . ."

Trước nay Trình Du Cẩn đều là đi một bước tính ba bước, vô luận xảy ra chuyện gì, nhất định phải lấy đạo nghĩa lên hàng đầu, cứ vứt ra đường nghĩa trung nhân hiếu trước, bất kể là ai cũng không thể bắt bẻ nàng. Trình Du Cẩn vẫn dựa theo thủ đoạn bình thường của mình nói cho Trình Nguyên Cảnh hiểu, không nghĩ hắn nghe được một hồi, đột nhiên nói:"Sao ngươi lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy."

Trình Du Cẩn sửng sốt một chút, thân là đại cô nương phủ Nghi Xuân hầu, lấy đích lấy tông pháp để trực tiếp đạt được lợi, Trình Du Cẩn thực hành nhiều năm như vậy, đúng là chưa từng nghe qua loại lời nói như thế này.

Khuê tú mẫu mực Trình Du Cẩn lập tức bực mình:"Ngươi nói cái gì?"